Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá

Chương 8

Cũng không biết trong túi kia có thứ gì, chỉ vung một cái như vậy đã làm trầy da trán Vương đại sư rồi, máu lập tức bắn ra tung toé.

Vương đại sư quen cửa quen nẻo móc ra một tấm khăn giấy từ trong túi, bịt vết thương lại, trong giọng nói lộ ra chút thổn thức: “Chị không xem thì thôi, vì sao còn đánh tôi chứ?”

“Tao phải đánh mày, kẻ lừa đảo này.” Bác gái nhìn Vương đại sư bị đánh vỡ trán, trong mắt hiện lên một tia chột dạ, nhưng rất nhanh, bà ấy đã đè ép cảm xúc đi xuống, bóp eo lộ vẻ hung hãn chỉ vào Vương đại sư mắng.

“Mày là thằng lừa đảo còn muốn lừa lên đầu tao ư? Chính mày có biết đoán mệnh hay không chẳng lẽ tự mày không biết? Nếu không để tao gọi cảnh sát tới phân xử công bằng?”

Vương đại sư vừa nghe nhắc tới cảnh sát đã như bông hoa héo, hắn ôm đầu vội vàng xua tay: “Thôi dẹp đi, dẹp đi, coi như hôm nay tôi xui xẻo, chị không tính thì mau đi đi.”

Bác gái nhìn thoáng qua Vương đại sư đang ôm trán, lập tức túm chặt cái túi của mình, xoay người muốn đi.

Nhưng vào lúc này một giọng nói trong treo vang lên từ đằng sau: “Xin bác đợi một chút!”

Bác gái theo bản năng xoay người, nhìn thấy phía sau có một cô gái dáng vẻ học sinh vừa gọi mình lại, có chút nghi hoặc, liếc mắt đánh giá cô một cái: “Cháu gọi bác làm gì?”

Lâm Thanh Âm đi đến trước mặt bác gái, nhìn nhìn tướng mạo của bác một cái rồi cất giọng trong sáng nói: “Từ tướng mạo nhìn ra, Long Cung của bác đã mở thông hai cánh, lại thêm vị trí Tử Tự Cung (chỉ con nối dòng) bị che đậy chuyển thành màu đen, hẳn là không có con cái.”

Nghe đến đây, người bán rong bên cạnh Vương đại sư lấy cánh tay chọc chọc hắn, hạ giọng hỏi: “Long Cung ở đâu?”

“Tôi làm sao mà biết được?” Vương đại sư không khỏi trợn trắng mắt: “Nếu tôi mà hiểu nhiều như vậy thì đã mở cái cửa hàng rồi, cần gì phải mỗi ngày ngồi xổm ở nơi này phơi nắng cho mệt thân.”

Hắn còn nhớ hồi nãy đã nhìn thấy cô bé này trong cao ốc bán sách báo, khi chạm mặt, trên tay cô bé ấy còn cầm một cuốn sách xem tướng mạo, lại cho rằng cô học đến đâu dùng đến đó, có chút không đành lòng túm Lâm Thanh Âm lại, rồi hảo tâm khuyên nhủ một câu: “Đừng nói hươu nói vượn nha, bà chị này rất nóng tính, sẽ đánh người đó, nếu cô mà ăn đòn sẽ khó coi hơn tôi nhiều.”

Lâm Thanh Âm phẩy tay Vương đại sư ra, nhìn sắc mặt khó coi của bác gái tiếp tục nói: “Trong mạng của bác vốn sinh được một trai một gái, nhưng toàn chết non ở lúc ba tuổi, bởi vậy duyên con cháu ngưng hẳn từ đó.

Nhưng tính cách của bác phóng khoáng, đại nhân đại lượng đã tích được không ít thiện duyên, cũng bởi vậy đã nhận được một cô con gái nuôi.

Có thể nói rằng, bác không có duyên con cháu, nhưng vẫn có phúc con cháu.”

Lâm Thanh Âm nói đến đây, bỗng nhiên vươn tay: “Cháu có thể nhìn ảnh chụp con gái bác không?”

Bác gái hơi ngơ ngác, lập tức móc điện thoại ra tìm tới ảnh chụp đưa cho cô.

Lâm Thanh Âm đưa mắt nhìn ảnh chụp, ngay sau đó đã trả lại: “Mệnh của con gái bác không tồi, tuy lúc còn nhỏ, đường gập ghềnh một chút, nhưng sau khi trưởng thành, sẽ là một đường xuôi gió xuôi nước, hôn nhân cũng như ý, năm nay chị ấy vừa sinh được một đôi long phượng thai.”

Bác gái vỗ tay một cái, kích động túm chặt tay Lâm Thanh Âm: “Vẫn là cô bé này tính chuẩn, vậy chắc chắn cháu cũng biết bác đang muốn hỏi gì đúng không?”