Thanh Hoa Bắc Đại

Chương 14

Thanh Hoa Bắc Đại (21+22/23)

21.

Tháng 5, trường tôi tổ chức kỳ thi thử cuối cùng.

Kết quả thi của tôi lại một lần nữa vượt xa trí tưởng tượng của mọi người.

Tôi và Tống Tri Diên cùng đứng đầu lớp.

Ngay cả thầy Lưu cũng không khỏi tấm tắc khen: “Tôi làm giáo viên chủ nhiệm bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên trong lớp có hai học sinh cùng đứng đầu như vậy đấy.”

Nhưng tôi vẫn thấy hơi tiếc.

Vì cho đến cuối cùng, tôi vẫn chưa thể “soán ngôi” của Tống Tri Diên được.

Tôi quay lại, gõ lên bàn cậu ấy.

Khung cảnh này vẫn giống như lần đầu tôi quay xuống hỏi bài cậu, nhưng câu tôi hỏi cậu giờ đây thì lại khác trước rất nhiều. Tôi cong môi cười: “Tống Tri Diên, nếu tớ giữ vững phong độ và cứ theo đà này, thi đại học, hẳn là tớ sẽ thi tốt hơn cậu đấy, cậu có lo lắng không?”

Cậu ấy nghe tôi hỏi thì mới ngẩng đầu lên từ mấy tập đề, ánh mắt không còn lạnh lùng xa cách như hồi mới quen mà ẩn chứa những nét cười trong sáng và ấm áp.

Cậu cũng cong môi cười theo tôi, khuôn mặt bỗng chốc rạng rỡ như nắng mai: “Sao phải lo lắng nhỉ? Như vậy cũng tốt mà.”

22.

Luyện nhiều đề thực sự khiến tôi bình tĩnh và tự tin hơn rất nhiều.

Ngày thi đại học, tôi bình tĩnh đến nỗi chính tôi cũng bất ngờ.

Sau khi điền đáp án, tôi ung dung kiểm tra lại một lượt.

Lúc đầu, khi mới trở về lớp 12, tôi không phải là không nghĩ đến việc cố nhớ lại các câu hỏi trong đề thi đại học năm ấy mình đã từng làm.

Nhưng năm đó, tôi không hề chú tâm ôn thi, đề đại học là một thứ gì đó rất mơ hồ và chẳng hề quan trọng đối với tôi. Hơn nữa, đã 7 năm trôi qua rồi, tôi quả thực có cố cũng không thể nhớ được năm ấy mình đã thi cái gì.

Tôi lúc này chỉ có thể tin tưởng vào năng lực của mình và cố gắng bằng tất cả sức lực mà thôi.

Tống Tri Duyên thi cùng một điểm trường với tôi.

Trước khi vào phòng thi, tôi và cậu ấy đứng cạnh nhau bên ngoài cổng trường.

Nhưng chúng tôi lại không nói gì cả, chỉ trao cho đối phương ánh mắt kiên định và niềm tin vững vàng nhất mà thôi.

Cứ như vậy, chúng tôi không gặp nhau cho đến buổi sáng của ngày thi thứ hai, sau khi hoàn thành bài tổ hợp mấy môn Tự nhiên, chuẩn bị sẵn sàng để buổi chiều thi Tiếng Anh.

Tống Tri Diên gọi tôi: “Tô Huân này.”

Tôi quay người hướng về phía tiếng gọi.

“Thi xong…” Vẻ mặt Tống Tri Diên có vẻ vô cùng hồi hộp, mà hồi hộp lại luôn là thứ cảm xúc hiếm thấy ở cậu. Ngừng lại vài giây, cậu nói tiếp: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Trùng hợp quá.” Tôi cong môi cười, “Thi xong, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

Cậu ấy nghe thế thì sửng sốt mất mấy giây.

Sau cùng lại cong môi cười cùng tôi.

Môn thi cuối cùng là tiếng Anh cũng không khó lắm, cộng với việc đó vốn là thế mạnh của tôi, thời gian thi mới trôi qua một nửa tôi đã hoàn thành bài rồi.

Thậm chí tôi còn có thời gian kiểm tra lại hai lượt nữa.

Kỳ thi kết thúc, tôi khoan thai bước ra khỏi phòng thi.

Dòng người tấp nập cũng ùa ra, xung quanh ai ai cũng vui sướиɠ, có bạn còn không kiềm chế được mà nhảy cẫng lên.

Tôi theo đám đông đi ra hành lang, rẽ sang một góc, đối mặt với ánh hoàng hôn ấm áp dát vàng phía bên kia bầu trời.

Cơn gió mùa hạ khẽ lướt qua gò má, tôi nhắm mắt lại, chưa bao giờ cảm thấy ánh mặt trời lúc chiều tà của tháng năm lại có thể ấm áp và dễ chịu đến thế.

Vừa đi ra cổng trường, tôi đã gặp Tống Tri Diên.

Tôi chạy thật nhanh về phía cậu.

Cậu ấy đứng trong đám đông, như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, quay đầu lại. Cái quay đầu nhẹ nhàng giữa dòng người tấp nập ấy dường như trùng khớp với một khoảnh khắc nào đó trong ký ức mơ hồ về quá khứ của tôi.

"Tống Tri Diên." Tôi thở hổn hển, nhưng trên mặt lại là nụ cười tươi rói không thể kiềm chế.

Tôi lờ đi tất cả những ánh mắt của mọi người xung quanh, cất tiếng: “Tớ muốn nói cho cậu biết một chuyện, cậu nhất định có thể thi đỗ vào Thanh Hoa!”

Cậu ấy sững sờ nhìn tôi.

Rồi khuôn mặt ngỡ ngàng ấy nhanh chóng ánh lên nét cười ấm áp.

Tôi tiến lại gần Tống Tri Diên thêm hai bước nữa, hỏi: “Vậy điều cậu muốn nói với tớ là gì vậy?”

Cậu cúi xuống, nhìn thẳng vào tôi, đáy mắt ánh lên nét cười dịu dàng như âu yếm.

Tôi không ngờ cậu sẽ cúi người xuống nhìn tôi như vậy.

Cậu ấy lại bước về trước, ghé sát vào tai tôi.

Trong hương bạc hà thơm mát và êm dịu, tôi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cậu như đang rót mật vào tai mình.

“Tớ muốn nói cho cậu biết…”

“Tớ thích cậu.”