Người kia bị dáng vẻ nổi điên của Chu Lục dọa sợ. Hắn không cẩn thận, không khống chế lực đạo mới để bóng bay đến chỗ Nam Hoan nhưng nhìn bộ dáng đáng sợ của Chu Lục vẫn xin lỗi: "Thật xin lỗi anh Chu, em không có cố ý."
Chu Lục nhìn dáng vẻ uất ức của hắn, im lặng đẩy hắn ra đến chỗ Nam Hoan.
Nam Hoan bị ngã trên đất đứng dậy không nổi, Chu Lục thấy vậy hỏi cô: "Thế nào rồi? Có bị gì không? Có đau chỗ nào không?"
Nam Hoan nhìn dáng vẻ quan tâm của anh, ủy khuất cho anh nhìn bàn tay bị ma sát đến đỏ của mình: "Nơi này đau."
Chu Lục thấy thế nhìn thoáng qua tay của cô, nó đích thực bị ma sát đến đỏ bừng: "Đáng đời, ai kêu cô cứ như cái đuôi bám theo tôi, nếu không đến đây thì đã không sao rồi."
Nam Hoan bị anh mắng mất hứng bĩu môi, Chu Lục sợ cô bị trật khớp nên trực tiếp cõng cô đến phòng y tế.
Anh ngồi xuống trước mặt cô để cô leo lên. Nam Hoan không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn vui vẻ leo lên lưng để anh cõng đến phòng ý tế.
Đến phòng y tế, Chu Lục không thấy bác sĩ, cũng không biết bác sĩ đi nơi nào. Chu Lục đặt cô trên giường, tìm dụng cụ khử trùng vết thương.
Vết thương cũng không quá nghiêm trọng, xử lý đơn giản là được.
Chu Lục tìm được rượu khử trùng chuẩn bị bôi cho cô.
Anh nghiêm túc giúp cô bôi thuốc, Chu Lục hỏi cô: "Còn chỗ nào đau không?"
Nam Hoan nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Có một chỗ rất đau, anh có thể xử lý giúp tôi được không?"
Chu Lục nghe vậy tưởng rằng đó là vết thương do cô vừa bị ngã, hỏi cô: "Có thể, nơi nào đau?"
Nghe anh nói vậy, Nam Hoan trực tiếp sờ phía sau lưng, mở móc gài của nội y. Cô nắm lấy tay của Chu Lục đưa vào trong đồng phục, đặt ở trước ngực, cô nói: "Nơi này rất đau, thật mong anh giúp một chút."
Nghe cô nói vậy Chu Lục bị hoảng sợ. Còn chưa kịp phản ứng, tay ở trong đồng phục chạm vào núʍ ѵú cô.
"Nam Hoan cô buông tay tôi ra, cô lẳиɠ ɭơ đến vậy sao? Mỗi ngày đều câu dẫn, ép tôi chạm vào cô."
Nam Hoan nghe vậy liền tức giận, ấn tay anh vào đầu ngực mình: "Đúng là rất ngứa, thật muốn anh giải quyết giúp. Anh trai xoa bóp giúp tôi một chút."
Cô chỉ là người có chút thịt nhưng ngực lại rất lớn, tay Chu Lục bao trùm toàn bộ ngực của cô.
Thật mềm, Chu Lục mò tới một tầng thịt mềm núc ních.
Cũng thật sự quá lớn, tay đặt bên trên núʍ ѵú Nam Hoan nhịn không được giật giật ma sát núʍ ѵú của cô, núʍ ѵú cô dần cứng lên.
Cũng không biết từ khi nào bắt đầu, Chu Lục đã trực tiếp xoa bầu ngực cô, ngắm bầu vυ' đầy đặn như quả cầu thủy tinh.
Nam Hoan được sờ cũng rất dễ chịu, gương mặt đỏ ửng cứ như bị thiêu đốt vậy.
Chu Lục có chút không nỡ buông tay ra, bên này bóp xong liền đổi sang bên khác, hai bên đều được anh xoa bóp qua.
Sau đó, anh hiếu kỳ mà kéo núʍ ѵú của cô, hai ngón tay đè xuống lỗ sữa. Sau đó sờ xuống dưới, ấn đầu sữa đùa giỡn. Làm đi làm lại mấy lần, Nam Hoan bị làm đến thoải mái mà đạt cao trào.
Chu Lục nhìn cô kêu một tiếng, anh rút tay mình ra ngửi ngửi. Không biết có phải ảo giác hay không mà anh ngửi thấy mùi sữa thơm.
Mang tai anh đỏ bừng.
Nam Hoan được anh giải quyết xong liền trực tiếp mặc áσ ɭóŧ để chuẩn bị đi.
Nam Hoan đi theo Chu Lục, bác sĩ giờ mới đến.
Bác sĩ là thực tập sinh trường Y, dáng dấp đẹp mắt. Nhìn hai người bọn họ ở phòng y tế còn cười hỏi có chuyện gì, vị bác sĩ này cười đặc biệt rất đẹp trai.
Chu Lục nói: "Không có chuyện gì, hai chúng tôi đã làm xong rồi."
Nam Hoan nhìn chằm chằm bác sĩ, anh ta rất đẹp trai, cô có chút thích.
Cô không đi, ngồi ở đó nói: "Anh trai nhỏ, em mới bị bóng rổ đập ngã xuống đất, tay em ma sát rất đau. Anh nhìn xem tay em có bị sao không? Em sợ sau này lưu lại sẹo, anh kiểm tra cho em được không?"
Bác sĩ nghe vậy vừa muốn nói gì thì Chu Lục đã lạnh mặt kéo cổ áo đồng phục Nam Hoan đi.
Nam Hoan đáng ghét, dáng vẻ mê trai vừa rồi của cô đã nhìn chúng bác sĩ kia rồi sao sao?
Cái gì mà vị hôn thê, nhìn dáng vẻ hoa tâm này của cô. Một giây trước thì yêu chết Chu Lục, giây sau lại đi thích bác sĩ.
Chu Lục kéo cô ra ngoài khiến cô tức giận, trên đường đi anh mở miệng nói trước: "Cô có biết xấu hổ không vậy? Tôi mà là cô thì đã không còn mặt mũi gặp người khác rồi."
Nam Hoan không muốn nghe anh càm ràm liền muốn đi nhưng anh đã nắm chặt cổ áo, kéo cô trở về tiếp tục nói: "Nam Hoan, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô. Nếu gặp ai có khuôn mặt như anh ta phải tránh xa chút, không cẩn thận là bị lừa tình đó."
Nói xong Chu Lục còn bổ sung: "Tôi mới là người đàn ông chung thủy, tiêu chuẩn, hiểu chưa?"
Nam Hoan bị anh lẩm lẩm từ đây đến lớp học nhưng bộ dáng không quan tâm của cô làm anh tức chết rồi.
Vừa đến phòng học đã thấy Khương Lâm Lâm ở cửa chờ, Khương Lâm Lâm nhìn hai người bọn họ một trước một sau trở về thì không vui.
Cô ta hỏi anh: "Chu Lục, cậu có sao không? Mình vừa nhìn thấy cậu ở phòng y tế. Không phải cậu nói hai người không có quan hệ ư, vậy tại sao cậu mang cô ấy đến phòng y tế? Chẳng lẽ cậu thích cô ấy sao?"
Chu Lục nghe vậy liền nghĩ đến bộ dáng Nam Hoan không để ý đến mình, nghĩ đến hình ảnh si mê của cô. Anh bị chọc tức, cố ý cao giọng nói: "Tôi thích cô nông thôn kia? Làm sao có thể? Điều kiện tôi như nào? Thôn cô kia điều kiện như nào? Làm sao tôi có thể coi trọng cô ta chứ?"
"Nếu Chu Lục tôi có tình cảm với cô ta liền nhảy từ tầng 2 xuống."
Anh nói lý lẽ hùng hồn. Chu Lục chuẩn bị đi vào lớp nhưng lại không chú ý dưới chân có cái vỏ chuối, trực tiếp giẫm lên, anh không giữ được thăng bằng từ tầng 2 ngã xuống.
Mọi người: ???
Nam Hoan cũng bị anh hù dọa, nhìn Chu Lục bị ngã dưới lầu liền chạy tới nhìn.
May mắn anh phúc lớn mạng lớn, đầu không bị va chạm, vả lại tầng lầu cũng không cao nên anh chỉ bị trẹo chân mà thôi.
Sau một tiếng, ở bệnh viện.
Chu Lục nhìn chân của mình bị thương lại nhìn Nam Hoan bị cô chọc cho tức giận.
Ba mẹ Chu Lục nghe được anh xảy ra chuyện đã chạy nhanh đến bệnh viện. Bước vào phòng bệnh đã thấy Nam Hoan, chạy ra hỏi cô: "Nam Hoan, cháu có sao không? Ngã có đau hay không?"
Chu Lục: “Ba mẹ, người bị ngã là con."
Ba mẹ Chu Lục nghe đến vậy liền quay sang nhìn anh, ba Chu nói: "Anh đúng là ngu như heo, tuổi bao lớn mà đòi nhảy lầu?"
Chu Lục: "Đó là ngoài ý muốn! Con cũng không biết tại sao mình bị ngã."
Nam Hoan: "Xin lỗi cô chú, lỗi là của con."
Mẹ Chu nhìn dáng vẻ muốn khóc của Nam Hoan, xoa xoa mặt cô: "Không khóc nào, không khóc, nó không có việc gì đâu, chẳng phải vẫn đang sống sờ sờ đó sao?"
Chu Lục: …