Chu Lục quay lại xách cô theo, Nam Hoan đi vào thấy có người đang ăn kem, loại kem đó không giống như loại kem ốc quế ở nông thôn bọn họ hay bán, không phải bán ở trong quầy bán quà vặt, bóc ra là ăn được.
Cô nói với Chu Lục: “Anh Chu Lục, bọn họ đang ăn kem hả? Anh có thể mua cho tôi một cái không? Trừ vào của hồi môn của tôi được không?”
Chu Lục: “…”
Chu Lục nghe thấy lời này, nhìn thoáng qua thằng nhóc đứng bên cạnh đang ăn kem Italy, cô gái quê mùa này chưa từng ăn kem luôn sao?
Chu Lục đen mặt: “Không mua.”
Ba phút sau, Nam Hoan vừa ăn kem vừa lẽo đẽo theo sau Chu Lục, chân ngắn nhỏ nhanh chóng đuổi kịp: “Anh Lục Chu chậm lại chút, kem này ăn ngon quá, anh có muốn ăn thử một miếng không?”
Chu Lục không ăn ngọt, tất nhiên không cần, nhanh chóng dẫn cô đi mua quần áo, mua xong liền trở về, không muốn đi dạo quá lâu bên ngoài.
Nam Hoan thích mặc váy, vừa vào lập tức thấy được chỗ bán váy nhỏ.
Chu Lục dừng lại ở một cửa hàng bán đồ tình thú, quả nhiên là bản tính đàn ông, thấy bên ngoài tủ kính trưng bày một bộ quần áo gợi cảm lập tức đi không nổi, cứ đứng nhìn chằm chằm vài lần.
Nam Hoan vốn dĩ cho rằng anh sẽ đi chọn váy chung với mình, kết quả thấy anh cứ đứng nhìn chằm chằm quần áo người lớn đến nửa ngày, bị anh làm tức chết, gõ đầu anh: “Không cho xem cái này!!!”
Chu Lục: “…”
Chu Lục mua rất nhiều đồ cho Nam Hoan, xách theo bao lớn bao nhỏ đi về, Nam Hoan nói không cần, nhưng Chu Lục nghĩ dù sao cũng là ba anh cho tiền, đi vào cửa hàng lập tức mua đủ thứ.
Nam Hoan ôm bao lớn bao nhỏ trở về, mẹ Chu vừa hay ở nhà thấy con trai mình như vậy cực kỳ vui vẻ, con trai quả nhiên rất có tiền đồ, biết mua đồ cho vợ mình nữa.
Chu Lục cảm thấy mệt muốn chết, quả nhiên, cho dù là đàn ông ở độ tuổi nào đi chăng nữa, đưa phụ nữ đi dạo phố đều là ác mộng, anh cảm giác chân mình sắp nổi bong bóng nước tới nơi rồi.
Chu Lục lên lầu tắm rửa, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, anh tắm xong lập tức ra ngoài, vừa ra khỏi đã bị Nam Hoan chọc cho tức muốn chết.
Cô trực tiếp thay quần áo ở trong phòng anh coi có thích hợp hay không, cũng mặc kệ là trong phòng có anh hay không, cứ vậy trực tiếp cởϊ qυầи áo.
Cô thật đúng là không chút e dè, cũng không sợ bị anh nhìn thấy. Chu Lục không vui kêu cô: “Cô gái quê mùa kia!! Sao cô không đi vào nhà vệ sinh thay quần áo hả?”
Nam Hoan cởϊ áσ trên ra, nghe thấy câu này xoay người lại nhìn anh: “Sao tôi lại phải vào phòng vệ sinh thay? Đây là phòng của anh, sau này anh sẽ là chồng của tôi, cho chồng xem là bình thường mà.”
Chu Lục: “…”
Chu Lục cảm thấy cô thật đúng là kẻ xấu xa, mông đối diện với anh, anh thấy được mông Nam Hoan cực kỳ mềm mại, mặc qυầи ɭóŧ đi chăng nữa cũng không hoàn toàn che phủ hết mông.
Qυầи ɭóŧ cotton màu hồng trông rất đáng yêu, lại là màu hồng nhạt.
Chu Lục cảm thấy, mông Nam Hoan thật sự rất lớn!
Cô cong mông lên với anh, bản thân cô không hề phát hiện động tác này mê người đến cỡ nào.
Chu Lục thấy phiền muốn chết, đại khái là cơ thể thanh niên trẻ tuổi, cho nên khi nhìn thấy hình ảnh này, dươиɠ ѵậŧ không nhịn được cứng lên.
Anh cảm thấy xong đời, sợ bị Nam Hoan nhìn thấy, cho nên anh đi vào phòng tắm, muốn tự làm để bắn ra.
Lần trước anh cứng một lần, lần này lại cứng tiếp.
Anh điên thật rồi.
Vội vàng tiến vào nhà tắm nên không đóng cửa, Nam Hoan trực tiếp bước vào.
Chu Lục ngồi trên nắp bồn cầu loát dươиɠ ѵậŧ, thấy cô đi vào lập tức hoảng sợ, tay vẫn còn đặt trên dươиɠ ѵậŧ.
Anh cảm thấy xấu hổ muốn chết, Nam Hoan đã thấy được dáng vẻ anh ngồi trên bồn cầu loát dươиɠ ѵậŧ, đi đến trước mặt anh: “Anh Chu Lục, anh thích bộ quần áo này phải không?”
Chu Lục thấy trên người cô mặc cái váy ngủ tình thú, chính là cái áo ngủ người lớn mà anh đã đứng nhìn thấy ở cửa hàng nội y tình thú.
Tình thú ở chỗ, váy được may bằng vải ren màu trắng, trước ngực và hạ thể hoàn toàn trong suốt, lúc mặc vào như đang không mặc nội y bên trong, vυ' và hạ thể như ẩn như hiện.
Nam Hoan nói cô đi mua nội y, Chu Lục chắc chắn không thể đi theo, đi theo cô không phải sẽ bị coi là biếи ŧɦái sao? Cho nên anh đứng ở ngoài chờ cô, cũng không biết cô mua ít hay nhiều, Nam Hoan mua đồ lót cho bản thân, còn mua luôn bộ đồ mà Chu Lục thích ở cửa hàng đó.
Hiện giờ còn mặc cho anh xem nữa.
Chu Lục bị cô doạ sắp bất tỉnh nhân sự, Nam Hoan trực tiếp ngồi xổm xuống, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Chu Lục, y hệt như ngày đầu gặp mặt, cô nắm lấy cây gậy của anh không buông.
Giây tiếp theo, cô há miệng, nhét qυყ đầυ của anh vào miệng mình.
Chu Lục kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức thân thể run rẩy, dươиɠ ѵậŧ anh đâm thẳng vào miệng cô: “Nam Hoan, cô có bệnh à? Mau nhả ra, có nghe thấy không?”