Nam Hoan nắm lấy vật nam tính của Chu Lục sờ sờ mấy cái rồi buông ra, vừa rồi mới đi tiểu, nên khi đi ra ngoài Nam Hoan còn rửa tay qua.
Chu Lục có cảm giác mình vừa bị nhục nhã.
Cô bình tĩnh như vậy?
Sờ soạng dươиɠ ѵậŧ của anh chỉ để xem có phải là 18cm hay không.
Chu Lục kéo quần nghiêm chỉnh rồi đi ra ngoài, nhìn thấy Nam Hoan ở trong phòng mình, anh tức muốn chết rồi, giọng nói không chút khách khí ra lệnh cho cô: “Này, cô gái quê mùa, đây là phòng của tôi, tôi không thừa nhận hôn sự của chúng ta, tôi cũng không cần loại ép duyên như thế này, ba mẹ tôi cho cô ở đây không có nghĩa là cô có thể kết hôn với tôi, cô qua phòng cho khách ngủ đi, tôi không thích loại con gái quê mùa như cô, đừng có suy nghĩ gì quá mức với tôi.”
Chu Lục nói xong trực tiếp đẩy vali hành lý của cô ra ngoài, cũng đẩy Nam Hoan ra ngoài luôn, Nam Hoan ấm ức nhìn anh, thở phì phò, khi Chu Lục chuẩn bị đóng cửa lại, Nam Hoan hét to xuống dưới lầu: “Chú dì, anh Chu Lục bắt nạt cháu.”
Nghe thấy lời này, ba của Chu Lục lập tức đi lên, thấy dáng vẻ càn rỡ của Chu Lục, trực tiếp đánh vào gáy anh: “Thằng nhãi ranh, mày còn đuổi Nam Hoan đi? Người phải đi là mày mới đúng, tao sẽ kêu người hầu thu dọn hành lý của mày, mày cút cho tao.”
Chu Lục bị đánh một cái, lập tức nóng nảy: “Ba, ai lại thế này, con là con của ba hay Nam Hoan là con của ba?”
“Nam Hoan.”
Chu Lục: “…”
Chu Lục không còn cách nào, chỉ có thể để Nam Hoan ở trong phòng của mình, nếu không anh sẽ bị ba của mình đuổi ra khỏi nhà mất, Chu Lục đưa Nam Hoan vào phòng, thấy mẹ đã rời đi, anh ném một cái gối cho cô: “Cô muốn ở lại phòng của tôi cũng được, nhưng không có chuyện ngủ trên giường của tôi đâu, cô muốn ngủ dưới sàn hay sô pha gì cũng được.”
Nam Hoan bắt được gối, sau khi nhìn anh một cái, há miệng lại la: “Chú dì, anh Chu Lục lại bắt nạt cháu.”
Một anh khiến Chu Lục không có bất cứ biện pháp gì, bịt kín miệng cô: “Cô gái quê mùa, đúng là tôi mắc nợ cô mà, tôi nợ cô, ngủ trên giường tôi cũng được, nhưng không được động tay động chân với tôi.”
Nam Hoan cười ngọt ngào, nói được.
Chu Lục tắm rửa rồi bước ra, chuẩn bị đi ngủ, Nam Hoan đã nằm sẵn trên giường, may là giường đủ lớn, nằm tách ra xíu là được.
Chu Lục cao lớn, cả người cao 188cm không thể nào ngủ ở trên sô pha, sô pha quá nhỏ, ngủ không thoải mái, sàn nhà chắc chắn là không thể, nên đành chấp nhận ngủ.
Chu Lục nằm trên giường, muốn dùng gối ôm để phân chia khoảng cách giữa hai người, kết quả vừa xốc chăn lên lại thấy được cảnh xuân bên cạnh, doạ anh nhảy dựng.
“Nam… Nam Hoan, cô có bệnh à? Sao cô không mặc quần áo?”
Nam Hoan ngoan ngoãn nằm trên giường, nghe thấy anh này còn bày ra biểu cảm vô tội nhìn Chu Lục nói: “Lúc ngủ tôi có thói quen ngủ khoả thân, mặc quần áo sẽ không ngủ được.”
“Cô muốn ngủ khoả thân, cô không ngủ phòng cho khách, cô đòi ngủ phòng tôi?”
Chu Lục thật sự nhìn không được, dời tầm mắt không dám nhìn cô.
Nhưng vừa rồi cái gì cũng đã nhìn thấy, dáng người của Nam Hoan thật sự rất đẹp, có da thịt.
Đây mới là dạng con gái mà đàn ông thích, thân thể đầy đặn nhưng không có chút thịt thừa nào, bộ ngực còn rất lớn, trên đỉnh là hai viên núʍ ѵú hồng nhạt, mềm mại đáng yêu.
Cô có da có thịt, làn da cũng rất trắng.
Chu Lục cũng thấy được bên dưới của cô, làn da quá trắng nên lôиɠ ʍυ đen óng thấy rất rõ, không có quá nhiều lông, chỉ có một nhúm nhỏ, môi tiểu huyệt nhắm chặt lại lộ ra một cái khe nhỏ.
Tuy Chu Lục đã xem qua phim AV, nhưng ở bên ngoài đời thực anh còn chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể của phụ nữ đâu, trong nháy mắt cả người anh đều nóng bừng lên.
Nam Hoan vẫn còn bày ra dáng vẻ ấm ức, giật chăn lại, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt chăn nói: “Muốn ngủ cùng với anh.”
Chu Lục chịu không nổi, anh là một thanh niên bình thường, một cô gái ngủ khoả thân nằm bên cạnh, ai mà chịu cho nổi?
“Không, cô mặc quần áo nghiêm túc cho tôi, nếu không thì đừng nằm trên giường của tôi.”
Nam Hoan nghe được anh này, im lặng một lúc, sau đó chuẩn bị hét lên: “Chú dì, anh Chu Lục bắt nạt cháu.”
Chu Lục: “…”
Anh thiếu điều quỳ lạy cô, bây giờ mà la lên, ba mẹ lên thấy cảnh này thì xong đời, anh nhanh chóng bịt kín miệng Nam Hoan, nếu ba mẹ bước vào thấy Nam Hoan không mặc quần áo, chắc chắn sẽ nghĩ là do anh, đến lúc đó anh nhất định phải chịu trách nhiệm.
anh bịt kín miệng Nam Hoan, cơ thể hai người dựa sát vào nhau, khuỷu tay của Chu Lục chạm vào núʍ ѵú của cô, cọ cọ một chút, thế nhưng làm cho núʍ ѵú của cô đứng thẳng lên.
Chu Lục nháy mắt đỏ bừng mặt, mà Nam Hoan cũng đỏ mặt.
Chu Lục không dám nói tiếp nữa, buông cô ra, nằm trên giường, ở giữa có gối ôm ngăn cách, Nam Hoan cũng không nói gì, Chu Lục tắt đèn, mắt không thấy thì tâm sẽ tịnh.
Không biết có phải do Chu Lục lần đầu ngủ cùng con gái hay không, buổi tối khi ngủ rồi anh cứ có cảm giác không yên, lúc nào cũng có cảm giác giống như có gì đó cọ cọ vào mình, sau đó anh cứ mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng có cảm giác như có người lấy khuỷu tay anh cọ vào núʍ ѵú.
Mềm mịn như bông, hôm sau tỉnh dậy theo bản năng anh nhìn người bên cạnh, đã đi rồi.
Chu Lục cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng lật chăn nhìn thoáng qua.
anh không nhịn được chửi thầm, sao mình lại ra được?
Trên chăn bông phủ đầy chất lỏng của mình từ lúc nào?
Mộng tinh?
Chu Lục cũng không biết chuyện hôm qua thật sự là anh mộng tinh hay là có người dùng khuỷu tay của anh cọ núʍ ѵú nữa?
Không thể là cô gái quê mùa kia chứ?
Chu Lục rời giường đổi khăn trải giường, mẹ thấy hơn nửa ngày rồi mà anh vẫn không xuống ăn cơm, nên đi lên gọi anh xuống ăn cơm, lên thì thấy dáng vẻ anh đang giặt khăn trải giường, hai mẹ con đều im lặng.
Mẹ Chu nhắc nhở anh: “Con trai, vẫn nên kiềm chế bản thân một chút.”
Chu Lục: “…”
Chu Lục cũng không dám hỏi Nam Hoan là hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nếu thật sự anh mộng xuân thì rất mất mặt, anh ăn sáng xong, Nam Hoan đã chờ ở bên ngoài.
anh đạp xe chuẩn bị đi học, mẹ nói với anh, dẫn theo Nam Hoan nữa.
Nhưng Chu Lục không muốn, anh không muốn bị ép duyên như vậy, cũng không muốn thừa nhận vị hôn thê này, không thể tiếp xúc quá nhiều, miễn cho Nam Hoan không thích mình.
anh chuẩn bị đạp xe rời đi, Nam Hoan nhìn anh, anh trực tiếp từ chối: “Cô tự đi bộ đi.”
Nam Hoan: “…”
Nam Hoan còn muốn nói gì đó, Chu Lục đã cưỡi xe chạy lấy người.
Ngày hôm qua Nam Hoan đã đến trường trước để làm quen môi trường, trí nhớ của cô rất tốt, cho nên biết đi đến trường như thế nào.
Thời gian vẫn còn sớm, cô đi bộ tới đó vậy.
Tuy rằng Chu Lục không đưa cô đi, nhưng lại cảm thấy lương tâm của mình quá tốt, sợ cô gái quê mùa này không biết đường nên đạp xe rất chậm, thậm chí cứ cách ba bước lại quay đầu nhìn xem cô có theo kịp hay không.
Sau khi tới cổng trường, thấy Nam Hoan chậm rãi đi vào, anh đi đến bên cạnh Nam Hoan, dặn dò cô: “Này, cô gái quê mùa, nếu tôi đoán không sai, ba mẹ tôi hẳn là sẽ sắp xếp cho tôi và cô cùng một lớp, cô nhớ kỹ, trong lớp cũng không được nói cô là vị hôn thê của tôi, chúng ta phải giữ khoảng cách, không được có bất kì quan hệ gì, tôi không thừa nhận vị hôn thê là cô, đã rõ chưa?”
Nam Hoan nghe được những anh này vẫn tươi cười ngọt ngào nói với anh: “Biết rồi.”
Chu Lục nhìn biểu cảm của cô, trong lòng lập tức không biết có cảm giác gì, cô không ngại khi người khác gọi mình là cô gái quê mùa sao?
Cô không hề phản bác lại anh nói cô gái quê mùa dù chỉ một chút.
Chu Lục còn đang định nói gì đó, nhưng đám bạn xấu xa của anh đã tới, vừa hay gặp ở ngay cổng trường, anh né tránh hiềm nghi đi vào trước.
Nam Hoàn ngoan ngoãn đi tìm giáo viên, báo rằng cô là học sinh vừa chuyển trường đến đây, vẫn chưa có đồng phục, cô vẫn đang mặc chiếc váy nhỏ do mẹ của Chu Lục mua cho.
Hoàn cảnh gia đình của cô không tốt, ba mẹ đều là nông dân, nhà rất nghèo, quần áo đã rách tung toé vẫn cứ mặc, sợ ba mẹ phải tốn tiền, cô cũng không muốn mua quần áo mới.
Mẹ Chu Lục đau lòng cô, nên mua không ít những chiếc váy nhỏ cho cô, cô đều rất thích.