Điệu Valse Hoa Hồng Phương Nam

Chương 12

Ôn Trà nghĩ mình đang bị dụ dỗ, pheromone của cậu cũng dần tỏa ra, từng bước đi về phía Cố Vân Lan.

Cố Vân Lan nâng cằm cậu lên, cúi đầu hôn một cái: “Ngoan quá.”

Ôn Trà thích cảm giác bị thao túng, đây chính là bản năng ăn vào xương của Omega. Cố Vân Lan dùng giày da chọc chọc đầu gối cậu, cậu thuận theo quỳ lên thảm, đối diện thân dưới của anh.

Cố Vân Lan dùng ngón tay cọ cọ qua lại môi cậu, găng tay da lạnh lẽo thô ráp ma sát khiến môi cậu cũng đỏ bừng.

Cảm giác không sai biệt lắm, Cố Vân Lan không chà đạp đôi môi Ôn Trà thêm nữa, ấn cậu xuống thân dưới của mình.

Ôn Trà chậm rãi cởi thắt lưng, nghiêng đầu dùng răng kéo khóa, liếʍ liếʍ qυầи ɭóŧ căng phồng.

Ôn Trà liếʍ đến khi nó ướt đẫm, vẻ mặt dần dại ra. Mùi hương nam tính hòa vào pheromone cả hai, bên dưới cậu lại chảy nước.

Dùng miệng kéo qυầи ɭóŧ xuống, gậy thịt cứng một nửa bật ra, chọc lên mặt Ôn Trà. Ôn Trà ngẩng lên nhìn Cố Vân Lan, né miệng ngậm vào.

Khoang miệng bị nhồi đầy, một nửa gậy thịt vẫn ở ngoài. Cố Vân Lan nhìn chính mình được Ôn Trà mυ'ŧ mát một nửa, động tình run rẩy.

Ôn Trà biết Cố Vân Lan nói là làm, cố gắng hầu hạ thứ kia cho tốt.

Cố Vân Lan nhìn bé yêu coi “người anh em” của mình như cục cưng mà chiều chuộng, đôi môi kia con hôn lên qυყ đầυ, liếʍ qua lỗ sáo, hai trứng cũng được đôi tay chăm sóc tận nơi.

Miệng Ôn Trà mỏi nhừ, Cố Vân Lan vẫn chưa chịu bắn. Ôn Trà biết mình đã ướt lắm rồi, nhả gậy thịt lớn cầu xin: “Chồng ơi, giúp em…”

Cố Vân Lan nắm rễ chọc chọc lên mặt Ôn Trà, trên mặt Ôn Trà giờ toàn chất lỏng trắng đυ.c. Ôn Trà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy nước mắt, vừa ngây thơ lại vừa dâʍ đãиɠ.

Cố Vân Lan nắm tóc cậu lên, da dầu Ôn Trà hơi nhói đau, chưa kịp phản ứng thì miệng lại bị ép phải ngậm thứ kia, chọc vào chỗ sâu nhất.

Ôn Trà nghĩ miệng mình chính là nơi dùng để cất dươиɠ ѵậŧ đàn ông, cơ thể chẳng còn là của mình bị nó đâm chọc ra vào đến tận họng, sâu đến mức nôn khan nhưng Cố Vân Lan y như muốn dồn hết vào hôm nay, không hề dịu dàng ép cậu ngậm lấy nó.

Mỗi lần nôn khan đổi lại một lần Cố Vân Lan khen thưởng, nhấp nhô ra vào khiến Cố Vân Lan cũng phải run rẩy, bắn một phát vào miệng Ôn Trà, tay vẫn nắm tóc cậu không buông.

Ôn Trà chống tay lên đất ho khan, chất lỏng nuốt không hết chảy đầy thảm, bẩn một góc.

Cố Vân Lan lại nâng mặt cậu lên, toàn nước mắt, khóe môi còn dính chất lỏng trắng đυ.c.

Cố Vân Lan dùng găng lau đi, nhưng găng tay bằng da lau sao nổi, còn bôi nó lan ra rộng hơn.

“Anh muốn chơi em, Hoa Hồng Nhỏ của anh.” Cố Vân Lan ngồi dậy, không cảm xúc ra lệnh, “Nằm ở mép giường, chổng mông lên.”

Ôn Trà chỉ mặc áo choàng dài màu trắng, bên trong không mặc gì thêm, nước da^ʍ động tình chảy dọc đùi, thay đổi vị trí có thể nhìn thấy trên thảm cũng ướt mất một góc.

Cố Vân Lan vén vạt áo lên, bên dưới là miệng nhỏ rối tinh rối mù. Nước da^ʍ ướt đẫm, không có gậy thịt cắm vào đáng thương mấp máy mời gọi.

Ôn Trà biết tư thế này của mình mang ý nghĩa nhục nhã ra sao, Cố Vân Lan cũng đã trút hết tâm sự cho cậu nghe, phải chăng bộ mặt bạo ngược này cũng là một phần chân thực của con người anh?

Cậu muốn hiểu, vậy nên cậu chấp nhận trả giá.

Cố Vân Lan không làm dạo đầu, đứng bên mép giường trực tiếp cắm vào.

Ôn Trà thấy hơi nhói đau, lỗ nhỏ chảy nước cũng đủ bôi trơn nên đau đớn cũng nhanh chóng qua đi, kɧoáı ©ảʍ ập đến.

Cố Vân Lan không cởϊ qυầи, thắt lưng cũng không tháo, mỗi lần nhấp nhô lại chạm vào mông cậu, qυầи ɭóŧ cũng cọ lên miệng nhỏ mẫn cảm.

“Ngon không em?” Cố Vân Lan mơn trớn cặp mông mịn màng, dùng găng tay ấn ấn quanh miệng nhỏ, miệng nhỏ cắn càng chặt.

“Vâng, ngon lắm…” Ôn Trà cảm tưởng như mình đang đắm chìm trong hố sâu du͙© vọиɠ, Cố Vân Lan kéo cậu vào nước xoáy, “Chim bự của chồng là thứ lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ thích, thích ăn nhất…”

“Ừm, lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ cắn chặt ghê, ăn ngon đến mức không nỡ nhả ra.” Cố Vân Lan đẩy nhanh tốc độ nhưng không chịu đi vào khoang sinh sản, chỉ cọ cọ ngoài cửa, cảm nhận nước da^ʍ tưới lên qυყ đầυ.

Ôn Trà chịu hết nổi, khóc lóc rêи ɾỉ xin anh tiến vào.

“Nói gì đó dễ nghe chút, chồng em vui vẻ sẽ cᏂị©Ꮒ khoang sinh sản của em.”

Ôn Trà bị chọc nhào về phía trước thì bị kéo trở lại, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh vào đại não, chẳng còn gì phải thẹn thùng, cậu chỉ muốn sướиɠ hơn nữa thôi.

“Ưm… Chim bự của chồng cứng quá… Vừa to vừa dài… Lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ của em muốn ăn nhiều hơn, sâu hơn, muốn được chồng bắn vào, bắn ngập khoang sinh sản, qυყ đầυ chơi em sướиɠ quá… Ưm… Muốn bị chịt chịt đến khi tè ra, muốn cho chồng em bú sữa, làm em đau đớn…”

Cố Vân Lan kéo áo choàng trên người Ôn Trà xuống, giữ nguyên tư thế trèo lên giường, chọc một phát vào khoang sinh sản đưa cậu lên cao trào. Cố Vân Lan cảm nhận sự sung sướиɠ khi được miệng nhỏ non mềm mυ'ŧ mát, cúi xuống thở dốc bên tai Ôn Trà, đôi tay đeo găng không biết nặng nhẹ xoa xắn đầu nhũ.

Tư thế này khiến gậy thịt tiến vào càng sâu, Ôn Trà rêи ɾỉ to hơn, muốn Cố Vân Lan nhẹ nhàng hơn, khi cậu cao trào cũng là lúc cơ thể nhạy cảm nhất. Cậu càng muốn thì Cố Vân Lan đeo găng tay càng làm loạn, cậu muốn đôi tay trần có chai cầm súng của anh hơn.