Điệu Valse Hoa Hồng Phương Nam

Chương 9

Miễn cưỡng xem như trải qua ba ngày động dục an toàn, Ôn Trà cứ nghĩ mấy ngày sau đó cũng chỉ đến thế thôi, nhưng cậu đã quá ngây thơ.

Sáng ngày thứ tư, Cố Vân Lan dựng cậu dậy, thậm thà thậm thụt dúi cho cậu một hộp quà kêu cậu mở ra xem. Mí mắt cậu không nhấc lên nổi, Cố Vân Lan nắm tay cậu mở giấy gói.

Cậu cố giương mắt lên muốn nhìn thứ trong hộp, thấy xong thì tỉnh cả ngủ.

Bộ quần áo kia trông quen lắm.

Là đồng phục cấp ba của cậu…

Áo vest đen và quần âu, áo sơ mi trắng, còn có nơ cổ, dây lưng, tất chân và giày da.

Ôn Trà cứ ngỡ mình đang nằm mơ, thò tay vào sờ sờ, cầm chiếc áo lên nhìn.

“…”

Bộ đồ này đã chỉnh sửa lại sao cho phù hợp với số đo của cậu!

Đến nước này không nghĩ ra Cố Vân Lan xấu xa đang ủ mưu gì, cậu chấp nhận làm heo!

Ôn Trà đẩy ngược hộp quà vào lòng Cố Vân Lan, chui tọt vào ổ chăn: “Em không thấy gì hết, em muốn đi ngủ.”

“Anh chỉ muốn nhìn Hoa Hồng Nhỏ mặc đồng phục cấp ba thôi mà, anh không có chân trong cuộc sống trước kia của em, anh chỉ muốn ngắm một chút cũng không được à?”

Cách một lớp chăn, Ôn Trà nghe được rõ ràng từng chữ Cố Vân Lan nói bằng giọng điệu cực kì đáng thương.

Đáy lòng Ôn Trà mềm nhũn, thôi thì kiểu gì chẳng phải làm, chơi trò chơi mới chứ gì, từ chối cũng không ổn lắm…

Ỡm a ỡm ờ, cuối cùng cũng bị Cố Vân Lan đè ra thay bộ đồng phục kia vào.

Ôn Trà nhìn Cố Vân Lan cẩn thận chỉnh nơ cổ cho mình, đứng trước mặt Cố Vân Lan cúi đầu nhìn xuống cứ thấy là lạ: “Đẹp không anh?”

Cậu nhập học sớm một năm nên 17 tuổi đã tốt nghiệp, sau đó vẫn luôn ở nhà chờ kết quả ghép đôi. Cậu tính hết kì phát tình sẽ đi học tiếp lên Đại học, ai ngờ gả luôn đến phương Bắc, e rằng không thể nữa rồi.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Ôn Trà cũng trở nên ảm đạm.

Cố Vân Lan nhanh chóng nhận ra cậu đang không vui: “Đẹp lắm, chẳng phải thời đi học em nhận được không ít thư tình à, sao mà xấu được? Em đang nghĩ gì thế, nhìn em cứ buồn buồn, kể thử cho chồng em nghe xem nào?”

Ôn Trà biết Cố Vân Lan dung túng mình nên mới mở miệng: “Năm sau anh về phía Nam nhỉ, em muốn đi học tiếp ạ…”

Cố Vân Lan ngẩn người, thật ra anh không muốn… Trường Đại học rất khác các cấp phổ thông, trừ chia chuyên ngành thì Alpha Beta Omega sẽ cùng đi học, anh ích kỉ không muốn Hoa Hồng Nhỏ chung đυ.ng với người khác, nhưng đây là nguyện vọng của em nên không nỡ từ chối.

“Ừm… Em đi học còn anh làm giảng viên thì sao?” Cố Vân Lan đề nghị, “Em có thể ở chung với anh trong khu giáo viên, không cần ở lại ký túc xá, anh nấu cơm cho em, không cần ăn cơm hộp căng tin.”

Ôn Trà gật đầu, nhưng vẫn lo lắng: “Giảng viên ở chung với sinh viên không ổn lắm nhỉ?”

“Anh dạy chuyên ngành toàn Alpha thôi, chắc chắn sẽ khác ngành em theo học, không lo kẻ khác bàn tán.” Cố Vân Lan nắm tay Ôn Trà, nghiêm túc bàn bạc về tương lai của họ. Thực tế thì cuộc hôn nhân này sớm đã xôn xao giới thượng lưu, đi học Đại học thì giảng viên cũng biết hết, giờ chỉ cần trấn an Ôn Trà là đủ, “Em sợ bị người khác biết thì chúng mình mua nhà bên ngoài, đi đi về về, sáng anh đưa em đi học xong đi một vòng rồi mới quay lại.”

Ôn Trà bật cười: “Anh vất vả quá nhỉ, chúng mình giấy đăng ký cũng lấy rồi vẫn phải lén lút.”

Cố Vân Lan vui vẻ hôn lên trán cậu: “Nhiều lắm cũng chỉ bốn năm, em tốt nghiệp rồi chúng mình công khai, ngày nào anh cũng nắm tay em đi dạo trên sân thể dục.”

Tức chết lũ Alpha ao ước.

Mười phút sau, Ôn Trà lại chổng mông đón nhận Cố Vân Lan.

Thân trên vẫn còn nguyên, cúc áo sơ mi cài đến cổ, chỉ có quần bị tụt đến gối.

“Giống y như đang cᏂị©Ꮒ Hoa Hồng Nhỏ thời đi học, tan trường bị giáo viên gọi vào phòng một mình, thầy giáo cởϊ qυầи em xuống đút thịt cho miệng nhỏ.”

Cố Vân Lan siết eo Ôn Trà khống chế lực va chạm, trên miệng bịa ra kịch bản vai diễn cho mình.

Ôn Trà đang đắm say chẳng quan tâm chồng mình đang xàm gì, chủ động đong đưa mông để gậy thịt chọc đúng chỗ mình thích: “Ưm… Thích quá, sâu quá, ah…”

Cố Vân Lan kéo eo Ôn Trà về hướng mình, chạm đến chỗ sâu nhất, tay vỗ lên bờ mông trắng tròn khiến nó ửng hồng, miệng nhỏ giữa khe cắn càng chặt.

“Hoa Hồng Nhỏ ăn được rồi cái gì cũng mặc kệ, tham lam quá.” Cố Vân Lan rút dươиɠ ѵậŧ, nắm rễ quật quật lên miệng nhỏ bị căng ra. Mông Ôn Trà vểnh lên càng cao, lắc lắc đuổi theo nó, nức nở cầu xin, “Cho em đi mà chồng yêu… Lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ ngứa lắm, thèm chim bự của chồng, chồng ơi chồng à…”

Cố Vân Lan im không nói gì, túm tóc ép Ôn Trà quay lại, dùng qυყ đầυ cọ cọ lên miệng nhỏ ướŧ áŧ, thế nhưng không đi vào. Ôn Trà lùi về sau muốn dùng miệng nhỏ cắn lấy, nhưng Cố Vân Lan cũng lùi lại theo, không ăn được gì.

Ôn Trà chẳng biết làm gì, chủ động vươn tay nắm lấy gậy thịt, chĩa thẳng vào miệng nhỏ, tự cho vào trong mình: “Lớn quá… Thích quá… Cái ấy của chồng quá tuyệt vời…”

Gậy thịt cọ qua ngóc ngách mẫn cảm trong Ôn Trà, Ôn Trà run chân lêи đỉиɦ, dịch trắng bắn đầy quần đồng phục. Cố Vân Lan phản ứng nhanh đỡ lấy eo cậu, chọc thẳng vào khoang sinh sản, không gì tuyệt vời bằng bên trong Ôn Trà đang lêи đỉиɦ: “Lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ của Hoa Hồng Nhỏ bị anh chơi nhiều, càng ngày càng thích ăn thịt, chậc… Mυ'ŧ giỏi nhỉ…”

Ôn Trà khóc lóc, ngẩng đầu muốn hôn. Cố Vân Lan mạnh bạo túm tóc cậu rồi hôn lên, tách nhau ra còn kéo chỉ bạc. Cố Vân Lan liếʍ lên khóe mắt hồng hồng và nốt ruồi lệ của cậu.

Chơi một hồi, Cố Vân Lan không có đi ra, lật lại Ôn Trà trên giường, mặc kệ Ôn Trà sướиɠ đến cong cả ngón chân, chảy nước miếng đầy nơ cổ, vươn tay kéo cúc sơ mi, mυ'ŧ đầu nhũ ra tiếng chùn chụt.

Có cúc áo không cẩn thận đập lên mặt Ôn Trà để lại vệt đỏ, Cố Vân Lan tiếp tục cắn cắn thịt non mịn, chọc vào nơi sâu nhất.

“Sớm hay muộn thì anh cũng chết trên người bé.”

Cố Vân Lan đột nhiên nói vậy, Ôn Trà thấy thứ trong cơ thể mình căng cứng run rẩy, t.inh dịch bắn đầy khoang sinh sản. Chân Ôn Trà khép không nổi cũng run rẩy cao trào, dịch trắng trắng phun đầy bụng nhỏ, chầm chậm chảy xuống.

Ngày còn dài.

Dù sao thì bộ đồng phục kia cũng thành vải vụn.

Cố Vân Lan: Phối hợp diễn xuất với anh, không anh cᏂị©Ꮒ chết bé giờ