Ôn Trà không hay biết chuyện Kiều Khê đã rời đi.
Cậu chưa bước chân ra khỏi phòng, dựa hết vào Cố Vân Lan.
Ăn xong cháo hải sản của Cố Vân Lan, dịch dinh dưỡng đắt tiền cậu cũng nuốt không nổi, mấy loại dịch dinh dưỡng vị hoa quả mua cho Ôn Trà để ướp lạnh chui hết vào bụng Cố Vân Lan.
Ngọt vãi…
Cố Vân Lan vừa mυ'ŧ mυ'ŧ túi dịch dinh dưỡng vừa nấu cháo vừa nghĩ.
Anh toàn uống loại vị nguyên bản, là cái loại nhạt nhẽo như nước đun sôi để nguội ấy. Vị hoa quả ngọt ngào hợp với Omega hảo ngọt, nhưng anh là quân nhân từng trải qua tình huống chẳng có gì đổ vào mồm trên tiền tuyến, không thể lãng phí lương thực, nhắm mắt nhắm mũi mà nuốt.
Chậm rì rì mυ'ŧ hết hai túi dịch dinh dưỡng, Cố Vân Lan lên nhà cho Ôn Trà ăn.
“Anh ăn gì chưa?” Ôn Trà hỏi.
“Anh cũng ăn cái này thôi, yên tâm anh không để mình bị đói đâu. Hôm nay có ngon không?”
Cố Vân Lan nấu một nồi cháo rau và thịt băm, Ôn Trà ăn rất vui vẻ: “Ừm, cải thìa ngọt ngọt, thịt băm cũng ngon lắm.”
Nói xong ngẩng lên nhìn Cố Vân Lan: “Yêu anh.”
Cố Vân Lan nấu cháo nhận được tin nhắn của Kiều Khê.
“Omega kia có gì tốt chứ? Anh chờ đến năm sau đi, em tìm người giúp đỡ thay đổi kết quả ghép đôi, em cũng đẹp như nó, anh muốn gì em cũng có thể đáp ứng, không biết thì em có thể học mà, ở bên em binh quyền trong tay anh càng được củng cố. Nó ở trên giường còn dâʍ đãиɠ hơn cả trai bao đê tiện nhất.”
Cố Vân Lan nghĩ một hồi, nhắn lại câu “Pheromone mật ong của cậu quá ngọt ngấy, tôi chịu không nổi.” rồi xóa sạch lịch sử chat, kéo Kiều Khê vào black list.
Thích cái gì?
Thích em thuần khiết ngây thơ, thích em đắm chìm trong khoái lạc.
Em chỉ có mình, chỉ khi ở bên mình mới tốt.
Không cần học thêm thứ gì, em chỉ cần một lòng một dạ yêu Cố Vân Lan này là đủ.
Cố Vân Lan tự tin mình năm chắc binh quyền trong tay, anh không cần dựa dẫm vào cuộc liên hôn với kẻ anh không không có cảm tình.
Trai bao ư… Đối mặt với du͙© vọиɠ của chính mình một cách không hề dấu diếm, bung nở rực rỡ vì Cố Vân Lan, làm trai bao cho mình Cố Vân Lan thì thế nào.
Cố Vân Lan như được khai sáng lần nữa, Hoa Hồng Nhỏ dù có ra sao đi chăng nữa anh thì vẫn yêu.
Trong mắt người khác dù xấu xí đến đâu cũng kệ, Cố Vân Lan thích là được.
Nói thẳng thì nếu Hoa Hồng Nhỏ là tờ giấy trắng, Cố Vân Lan sẽ viết đầy tên mình lên đó.
“Anh cũng yêu em lắm.”
“Yêu em nhiều.”
Anh đáp.
Ôn Trà động tình. Quá khứ ra sao không quan trọng, có lẽ do cảm nhận được tiếng lòng của Cố Vân Lan, Ôn Trà cũng sẽ chìm xuống chung với anh.
Trước mặt là người đàn ông nóng bỏng, phía sau là khung cửa sổ thủy tinh, Ôn Trà nhịn không được dính lấy người thương chặt hơn.
Chân bị Cố Vân Lan gác lên vai, tay ôm cổ Cố Vân Lan, cơ thể cong lại hơi đáng sợ. Cố Vân Lan đỡ lấy cặp mông căng mẩy kia, thong thả nâng lên thả xuống, đối diện nhau ân ái.
Đào mật rơi xuống, qυყ đầυ sưng to dễ dàng tiến vào theo vệt nước ướŧ áŧ, cọ cọ qua điểm mẫn cảm, đi vào khoang sinh sản, cắm đến nơi sâu nhất. Đào mật ưỡn lên, gậy thịt không còn thịt mềm bao bọc, không níu kéo dứt khoát rút ra.
Lông cũng bị nước da^ʍ làm cho ướt nhẹp, Cố Vân Lan nghĩ có khi ở nơi không thể thấy, miệng nhỏ quen ăn ngon chảy càng nhiều nước, chờ được yêu thương.
Ôn Trà run rẩy vì sướиɠ, miệng rêи ɾỉ ngọt ngào, cơ thể được yêu thương, đáy lòng thỏa mãn vì được Alpha cưng chiều khiến mắt cậu cũng dại ra: “Thích quá… Ưm… Dươиɠ ѵậŧ của chồng vừa to vừa dài… Cắm cắm em… Bên trong ngứa quá…”
“Sâu quá…”
Cố Vân Lan chôn vào nơi sâu nhất, Ôn Trà cảm giác thứ cứng cứng kia di chuyển, giật giật cơ thể lêи đỉиɦ.
Thịt mềm chèn ép qυყ đầυ, cán cũng bị mυ'ŧ mát, nước da^ʍ tưới hết nên qυყ đầυ đâm chọc khoang sinh sản, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun lên cằm hai người: “Ưm…”
Cố Vân Lan cũng rên lên. “Người anh em” được chăm sóc quá tốt, anh hung ác vỗ một cái lên mông Ôn Trà: “Hoa Hồng Nhỏ da^ʍ quá, mới bị ch,ch vài cái đã lêи đỉиɦ, xúc xích thịt ngon vậy ư? Chồng của em bị cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ cắn đến bắn.”
Ôn Trà khóc thút thít rêи ɾỉ: “Miệng nhỏ da^ʍ nhất… Thích ăn chim bự… Ah ~…”
Cố Vân Lan lại đánh mông cậu: “Chim của ai cũng ăn à?”
“Kh… Không mà…” Ôn Trà nức nở lắc đầu, “Bé chỉ ăn chim bự của chồng, chỉ cần chồng cắm… Ưm… Ưm…”
Cố Vân Lan vuốt ve nơi hai người giao hợp, nhơn nhớt ướŧ áŧ, trứng và gậy thịt căng lỗ nhỏ ra. Ngón tay hư hỏng ấn ấn lên một cái: “Lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ mịn màng chỉ cho chồng chơi, bằng không sẽ hỏng mất đấy.”
“Em biết không? Omega bị lũ hải tặc tinh tế bắt cóc sẽ bị chơi tập thể, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy bụng y như mang thai ba tháng, khép cũng không khép nổi.”
“Ưm… Chồng bảo vệ em, em chỉ cho chồng chơi em…” Ôn Trà bất an lắc mông, nước mắt nhịn không nổi rơi xuống, Cố Vân Lan cảm giác thứ đang chôn trong khoang sinh sản đang được ngâm trong rất nhiều nước da^ʍ ướŧ áŧ, “Ưm ưm… Đừng chọc… Ngứa quá… Anh động đi, lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ muốn ăn chim bự của chồng… Ah…”
Cố Vân Lan đè Ôn Trà lên tường, bắt đầu vận sức: “Chồng thương em.”
Ôn Trà chịu không nổi ngửa lên há mồm thở dốc, giống như cá sắp chết khô: “Thích quá… Chơi em đi, chồng em thật giỏi…”
Trán Cố Vân Lan chảy đầy mồ hôi, im lặng nhấp nhô.
Bên trong Ôn Trà toàn nước, trào hết ra vừa ướt vừa ấm, ngâm lấy anh. Khoang sinh sản ngậm qυყ đầυ, mỗi lần rút ra kéo theo cả thịt mềm, không biết no mυ'ŧ mát lấy qυყ đầυ.
Ôn Trà lại lêи đỉиɦ, Cố Vân Lan bắn đầy khoang sinh sản.
Dịch trắng vừa nồng vừa nhiều, nã một phát chí mạng.
Cố Vân Lan bế Ôn Trà lên giường rồi mới rút, miệng nhỏ đáng thương mấp máy chảy ra chất lỏng trắng đυ.c cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ.
Cố Vân Lan để gậy thịt bên khóe môi cậu, cọ cọ chất lỏng lên: “Mυ'ŧ cho chồng một lúc đi em.”
Ôn Trà lè lưỡi liếʍ bằng sạch, hôn chùn chụt vài cái lên qυყ đầυ, mυ'ŧ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ sót lại trên lỗ nhỏ rồi ngậm lấy. Cố Vân Lan nắm rễ đâm chọc ra vào, cứng lên lật Ôn Trà lại, một lần nữa làm từ phía sau.