Điệu Valse Hoa Hồng Phương Nam

Chương 7

Cố Vân Lan và Ôn Trà ôm nhau, ngủ một giấc trong ánh mặt trời ban trưa.

Cố Vân Lan nằm một lúc thì tỉnh, chuẩn bị đi nấu ăn cho Hoa Hồng Nhỏ. Dịch dinh dưỡng tuy đã chuẩn bị đầy đủ, thế nhưng dù sao ăn chút gì cho ấm bụng vẫn tốt hơn.

Cố Vân Lan vừa đi vừa nghĩ xem nên nấu món gì, ngẩng đầu thì thấy Kiều Khê đang xem phim trong phòng khách.

Kiều Khê cũng nhìn anh, cứng còng nhấn dừng bộ phim lại.

Cố Vân Lan nhớ ra mình mới rời giường, quên trong nhà còn có kẻ khác, tóc tai bù xù không chải, mặc áo sơ mi không cài hai nút, dây rút quần tùy tiện thả lỏng.

Cố Vân Lan gật đầu nhìn Kiều Khê, lên nhà thay đồ rồi mới đi xuống: “Đói thì tự rung chuông, người hầu nấu cơm cho cậu.”

Chẳng buồn quan tâm Kiều Khê nghĩ gì, Cố Vân Lan đi vào bếp nhìn công thức nấu ăn, bắc bếp nấu một nồi cháo hải sản.

Ngửi được mùi hương, Kiều Khê ló đầu vào bếp dò hỏi: “Thơm quá, anh Vân Lan nấu cháo có thể cho em một ít không ạ?”

Cố Vân Lan tắt bếp, đổ cháo vào tô hình tai thỏ, lấy hai túi dịch dinh dưỡng trong tủ lạnh, dửng dưng lướt qua Kiều Khê: “Đây là bữa xế của em ấy, khẩu phần một người. Tôi nói rồi, cậu đói thì gọi người hầu nấu cơm cho mà ăn.”

Quay về phòng, Cố Vân Lan ngồi bên mép giường mυ'ŧ túi dịch dinh dưỡng, bàn tay thò vào chăn vuốt ve Ôn Trà. Ôn Trà bị đánh thức hơi khó chịu, hờn dỗi chu môi.

“Dậy nào Hoa Hồng Nhỏ.” Cố Vân Lan hôn chụt một cái lên đôi môi đang chu lên kia, “Chồng em nấu cháo cho em, tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.”

Ôn Trà làu bàu được Cố Vân Lan ôm trong lòng, Cố Vân Lan y như chăm trẻ con bón cháo cũng phải thổi hai cái, nguội bớt rồi mới đút cho cậu.

“Anh nấu thật hả?” Ôn Trà nghi ngờ, cháo mềm sền sệt, vị hải sản ngọt thanh, tay nghề Cố Vân Lan ổn áp thế ư…

“Anh nấu đấy, sao thế? Không ngon?” Cố Vân Lan nhíu mày, đừng mà…

“… Quá xuất sắc.” Ôn Trà nuốt cháo, “Em không ngờ anh nấu nướng ngon thế.”

“Chồng bé mười phân vẹn mười, bé xem xét yêu anh nhiều hơn chút đi.”

“Vâng.” Ôn Trà cười hì hì ôm cổ Cố Vân Lan, hôn lên má anh một cái.

“Bé chỉ thơm má anh thôi ư, anh muốn được thơm môi, còn có…”

“Anh im dùm đi!” Ôn Trà muốn ngăn lại lời anh định nói, hôn lên môi anh.

Dính lấy nhau ăn xong tô cháo, Ôn Trà lại ngủ vùi. Cố Vân Lan tranh thủ xử lý mấy việc quan trọng, đại khái cũng đến 11h, Ôn Trà lại bị hơi nóng đánh thức.

“Cố… Vân Lan…” Ôn Trà tay chân bủn rủn, gọi tên Cố Vân Lan.

Cố Vân Lan nhanh chóng quay về, bắt đầu lột đồ, dịu dáng hôn trấn an Ôn Trà: “Anh đây rồi, anh chiều em ngay đây.”

Mãi đến khi gậy thịt tiến vào miệng nhỏ, chọc vài cái dỗ dành ham muốn của Ôn Trà, Cố Vân Lan liếʍ lên tuyến thể hỏi: “Hoa Hồng Nhỏ, em vừa gọi anh là gì?”

Ôn Trà bị liếʍ nhũn cả người, miệng nhỏ chảy nước d.âm: “Tên anh… Anh đừng liếʍ nữa… Anh cắm đi, bên trong ngứa lắm…”

“Gọi chồng, Hoa Hồng Nhỏ à, không gọi chồng thì không có gậy thịt để ăn.” Cố Vân Lan bên trong cơ thể Ôn Trà nhảy lên làm càn, khiến Ôn Trà càng thêm khó nhịn.

“Em sai rồi… Chồng ơi… Chịt chịt em đi…”

“Chịt bằng cái gì? Chịt chỗ nào?”

“Chồng ơi… Dươиɠ ѵậŧ lớn chịt lỗ nhỏ…”

Cố Vân Lan nhận được câu trả lời vừa ý bắt đầu vận sức đong đưa eo, Ôn Trà cũng uốn éo theo, gậy thịt đâm vào khoang sinh sản vẫn chưa đủ thỏa mãn, tiếp tục tiến vào ở chiều sâu khiến người ta phát sợ, đến mức trên bụng nhỏ gồ lên.

“Ah ~ ah~… Sâu quá, thích quá… Chồng em giỏi quá… Dươиɠ ѵậŧ lớn chọc vào khoang sinh sản, muốn bị chơi sâu hơn… Ưm…” Ôn Trà nước mắt giàn dụa, bên dưới miệng nhỏ cũng phun nước da^ʍ, trừ tiếng da thịt va chạm còn có tiếng nước lép nhép, lông của Cố Vân Lan cũng ướt theo.

“Hoa Hồng Nhỏ nhiều mật ghê.” Cố Vân Lan trêu đùa đầu nhũ Ôn Trà, thì thầm lời tục tĩu với cậu, “Nhìn em sướиɠ, anh cũng sướиɠ theo… Nhụy Hoa Hồng Nhỏ vừa ướt vừa nóng lại còn khít, kẹp gậy thịt lớn của anh không chịu nhả, khoang sinh sản bị chơi là mở, bên trong ấm ấm mềm mềm, nước da^ʍ ướt hết qυყ đầυ vẫn không ngừng cắn cắn, bé cưng tham ăn.”

“Gậy thịt lớn của anh cả đời ở trong, tinh hoa của anh bắn hết cho em nhé.”

Ôn Trà đắm chìm trong t.ình dục nức nở thuận theo ham muốn của Alpha: “Vâng ạ… Cả đời chỉ cho chồng chịt chịt… Muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng…”

Cố Vân Lan nổi ác ý bế Ôn Trà lên giường, nâng cặp mông cậu lên, đôi tay hư hỏng đánh từng cái, phía trước dùng sức đâm chọc nhấp nhô, cọ qua lại nơi mẫn cảm không biết bao nhiêu lần: “Chơi chết bé lẳиɠ ɭơ nhà em, lỗ nhỏ sinh ra cho chồng em chơi đúng không?”

Ôn Trà chẳng còn sức quỳ rạp xuống, cảm giác như chết đi sống lại. Kɧoáı ©ảʍ dồn dập kéo đến, cậu lêи đỉиɦ co rúm lại, phía sau lại chẳng ngừng va chạm, bị kéo vào hố sâu tìиɧ ɖu͙©.

Bên ngoài cửa là Kiều Khê đứng hình, qua khe cửa nhìn hai người điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, cơ thể run rẩy.

Nó nằm trên giường chơi game, khát nước tính xuống nhà uống chút gì đó, đi qua hành lang ma xui quỷ khiến nghe được tiếng người. Theo âm thanh ấy, nó phát hiện cửa phòng anh Vân Lan không khép, anh và Omega kia đang làʍ t̠ìиɦ.

Sơn trà và hoa hồng đánh thẳng vào mặt nó, nó cảm giác qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm theo rồi.

Từ góc này, nó có thể thấy Cố Vân Lan gân guốc dữ tợn làm phía sau của Omega kia căng ra, nước d.âm của Omega không ngừng chảy ra từ nơi giao hợp.

Miệng nhỏ vất vả ăn gậy thịt lớn, Omega sung sướиɠ rêи ɾỉ, giống như sắp bị Cố Vân Lan chơi đến c.hết trên giường.

Nó chưa từng gặp Cố Vân Lan điên cuồng tới vậy, điên cuồng chiếm hữu, điên cuồng cắm vào, điên cuồng… Thủ thỉ lời yêu với một Omega.

Khi Kiều Khê nghĩ mình chưa bị phát hiện, Cố Vân Lan đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt đen đặc, nụ cười gằn uy hϊếp, cho nó một cái khẩu hình.

“Cút đi.”

Sáng sớm hôm sau, Kiều Khê bữa sáng cũng không buồn ăn, lập tức thu dọn cuốn gói.