Ôn Trà tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa tổng sưởi ấm đang hoạt động.
Cố Vân Lan ngồi trên sofa kê góc phòng nghiêm túc xem văn kiện. Trong phòng rất ấm áp nên anh không mặc quân phục, chỉ mặc áo len màu đen, cảm giác rất khác.
Không có gì bất ngờ, cậu đang ở khu phía Bắc rồi.
Đế quốc thành công khai phá trạm năng lượng trung chuyển, từ phía Nam đến phía Bắc chỉ cần ba tiếng.
Bọn họ đi từ trưa, giờ cũng đã 4 5h chiều…
Quần áo cũng thay rồi…
Ôn Trà nhìn bộ đồ ngủ thỏ con trên người thì nhớ lại cảnh trên phi hành khí, cảm thấy hơi nóng nóng.
Liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, Ôn Trà xốc chăn ngồi ở mép giường: “Em hơi khát, nước ở đâu hả anh?”
Cố Vân Lan ấn chuông, một chị hầu gái bưng khay vào.
Trên khay là hồng trà và sữa bò ấm.
Hồng trà cho Cố Vân Lan, hầu gái đưa tách cho anh rồi đặt ly sữa bò lên tủ đầu giường, im lặng rời khỏi phòng.
“Ngủ ngon không em?” Cố Vân Lan nhìn đôi môi xinh xinh kia uống sữa bò, Ôn Trà nghe được câu hỏi lại thì bật cười gật đầu, bắt đầu dò hỏi, “Anh thay đồ cho em à? Bộ đồ này…”
“Anh thay cho em, quần áo do người hầu chuẩn bị, các cô ấy nói kiểu dáng này rất đáng yêu, chắc chắn em sẽ thích.”
Ôn Trà nghe vậy mặt đỏ bừng, tuy rằng ở trên hành khí đã làm ra mấy chuyện ấy ấy tế nhị rồi nhưng khi đó cậu không lộ cả cơ thể trước mặt Cố Vân Lan, lúc mình ngủ bị người ta nhìn sạch rồi… Cậu không để ý, trước mặt người mình thích có hở hang chút cũng chả sao, nhưng nói ra miệng vẫn xấu hổ lắm chứ.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát nữa anh dẫn em đi một vòng.”
Cố Vân Lan lên tiếng đánh gãy suy nghĩ vu vơ của Ôn Trà, đứng dậy mở tủ lấy một chiếc áo khoác cho mình, nghĩ thế nào lấy thêm một chiếc giống như vậy vắt lên cánh tay.
Ôn Trà uống xong ly sữa xỏ đôi dép bông xù đi đến chỗ Cố Vân Lan. Cố Vân Lan ôm cây đợi thỏ con thành công, vui vẻ nở nụ cười, bọc kín Ôn Trà trong áo khoác.
Áo khoác theo size của Cố Vân Lan quá lớn so với cơ thể Ôn Trà.
Vạt áo rũ xuống mắt cá chân.
Ôn Trà cũng không hỏi vì sao anh không để cậu mặc đồ của chính mình mang tới.
Cậu thích cảm giác khi Alpha nhà mình làm hành động chiếm hữu.
Du͙© vọиɠ khống chế của Alpha rất mạnh, cậu sẽ không từ chối khi nó vẫn trong mức độ cậu chấp nhận được.
Ôn Trà theo Cố Vân Lan ra ngoài, kinh ngạc phát hiện mình đang ở trên lầu hai.
Cố Vân Lan ở phía Bắc xa xôi hẻo lánh còn lạnh lẽo, nhưng nơi này lại là một biệt thự hai tầng khá ổn.
Trên lầu có ba phòng, thêm một thư phòng nhỏ và một phòng tập thể dục.
Bên dưới là phòng bếp và sảnh lớn tiếp khách.
Kiến trúc sư thiết kế nơi này rất thích thủy tinh, trong phòng khách có một cửa sổ dựng bằng thủy tinh cao 7m.
“Người hầu ở khu phòng nhỏ phía sau, bình thường anh không cho phép họ vào đây, anh không thích bị làm phiền, hôm nay là ngoại lệ. Về sau em cần gì cứ rung chuông, họ sẽ đến phục vụ.”
Cuối buổi tham quan, Cố Vân Lan dẫn Ôn Trà đi về phía bức tường pha lê, chỉ vào một căn nhà kính phía trước: “Trong ấy là nhà ấm trồng hoa, bên trong trồng rất nhiều hoa hồng, em muốn xem không?”
Mắt Ôn Trà sáng rực rỡ: “Muốn ạ!”
Cố Vân Lan cười cười áp lên môi Ôn Trà, khẽ cọ cọ: “Anh sẽ dẫn em tới, nhưng hôm nay không được rồi.”
“Sao thế?” Ôn Trà nghiêng đầu hỏi.
Cố Vân Lan giữ đầu Ôn Trà, hôn sâu.
Trong miệng Ôn Trà vẫn là mùi sữa thơm thơm, Cố Vân Lan nhìn hàng mi run rẩy như cánh bướm của cậu.
Đương nhiên, em cần phải một cái giá rồi Hoa Hồng Nhỏ à.
Cố Vân Lan nghĩ đến thể chất Omega nên không đưa ra yêu cầu quá quắt gì, chỉ muốn cậu ngủ một giấc với mình thôi.
Rất đơn thuần nhá, chỉ ngủ một giấc thôi.
Sau khi Ôn Trà rửa mặt xong, Cố Vân Lan mở miệng: “Anh quen ngủ nude, anh muốn em làm thế giống anh.”
Nghe xong lời này, Ôn Trà hết chịu nổi: “Anh thích thì cứ làm, sao cứ phải lôi kéo em theo.”
Người đàn ông này không hề giống tưởng tượng của cậu tí nào hết!
Nếu hai người cha biết anh giai nghiêm túc chỉ là giả bộ, họ còn lâu mới giao bé cưng nhà mình cho anh!
Cố Vân Lan biết Hoa Hồng Nhỏ đã bắt đầu nuông chiều anh, nhân nhượng anh nên giả bộ đáng thương lấy lòng cậu: “Nhưng thói quen của anh nó vậy rồi, Hoa Hồng Nhỏ à, chỉ ngủ chung thôi mà, anh hứa anh sẽ không làm gì hết.”
Mới là lạ…
Ôn Trà ỡm ờ để Cố Vân Lan cởi đồ mình ra, Cố Vân Lan cũng hết chịu nổi lột phăng áo tắm dài xuống, trần như nhộng chui vào chăn, ôm Ôn Trà trong lòng.
Trong không khí ngập mùi sữa tắm hương bưởi Ôn Trà vừa dùng, chua chua ngọt ngọt.
“Hoa Hồng Nhỏ ngọt quá đi, anh muốn một miếng ăn sạch em ghê.” Cố Vân Lan cọ cọ lên chóp mũi Ôn Trà, bàn tay hư hỏng thò xuống bóp bóp cặp đào mật mịn màng mọng nước của cậu, Ôn Trà hơi hờn dỗi nhìn anh.
Cậu nhìn thấu rồi, Cố Vân Lan là đồ lưu manh!
Cậu chưa phát tình nên anh sẽ không làm gì, nhưng anh sẽ nhịn không được làm ra vài hành vi chấm chấm mυ'ŧ mυ'ŧ cho đỡ vã.
Cố Vân Lan cảm nhận sự đàn hồi tuyệt vời trong bàn tay, cười khe khẽ bên tai Ôn Trà: “Bé cưng lại ướt rồi, em muốn thế cơ à?”
Anh và em, ai mới là người có vấn đề chứ!
Không có pheromone dẫn dụ phát tình, thế nhưng cảm giác ướŧ áŧ bên dưới khiến cậu khá khó chịu.
Ôn Trà dùng sức siết lại đôi tay hư hỏng đang xằng bậy trên mông mình: “Ngủ!”
Sức lực này chỉ như gãi ngứa với Alpha, nhưng Cố Vân Lan vẫn giả bộ rút lui, dùng giọng bình bình trêu chọc đáp: “Bé Hoa Hồng Nhỏ đanh đá ghê chưa kìa!”
Anh trao cho Ôn Trà nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán.
Một nụ hôn không hề mang chút dâʍ ɖu͙© nào, chỉ đơn thuần là chúc ngủ ngon.
Ôn Trà ngủ mấy tiếng buổi chiều cứ nghĩ mình không ngủ nổi nữa, thế mà lại say giấc trong lòng Cố Vân Lan.
Cố Vân Lan nhìn người thương trong lòng, mãi đến 12h đêm mới buồn ngủ.
Anh thật sự rất ti tiện.
Anh có ý nghĩ đen tối với đóa hồng, muốn đóa hồng say đắm anh, vĩnh viễn không rời khỏi anh, chỉ có anh là mảnh vườn duy nhất.
Khác với Alpha, Omega cần được nuôi dưỡng bằng tình yêu mỗi ngày.
Ôn Trà là hoa hồng, hoa hồng sẽ héo rũ nếu như không đắm mình trong ái tình.
Nếu như có thể níu chân hoa hồng, anh sẽ cho cậu hết thảy tình yêu, không giữ lại chút gì.
Đem tình yêu đan thành l*иg giam, ngăn cản mọi hiểm họa, hoa hồng cũng không còn đường lui.