Ngọc Bội Thái Tử Gia

Chương 8: Tương trợ lẫn nhau

Edit: Niệm phu nhân

Tần Nghi bị tống cổ đến biên cảnh Đại Đồng, nhóm thái phó nội các lo lắng không thôi, còn hắn lại nhắm mắt làm ngơ. Hắn cảm thấy chịu không nổi đôi cẩu nam nữ kia nữa.

Biên quan kham khổ, phòng thủ một giây cũng không thể lơ là. Tần Nghi dẫn người xuất quan rất nhiều lần truy sát quân Mông Cổ. Tháng giêng này, khi đàn khỉ Mông Cổ quấy rầy bá tánh, cướp giật được tài sản liền chạy, hắn mang quân đuổi theo trăm dặm. Tính bao vây quân Mông Cổ lại diệt cỏ tận gốc, chỉ là nhân lúc hắn không chú ý thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tần Nghi cảm thấy, mình bị thương lần đó quả thật rất nghiêm trọng. Hắn sợ tiếp theo không có ai giúp đỡ, tổng binh Đại Đồng không có gan lớn như vậy, hắn là sợ tin tức mình hôn mê bất tỉnh truyền về hoàng thành.

Hoàng hậu chỉ sợ nằm mơ cũng muốn có ngày này đi. Năm đó nàng nhân lúc tỷ tỷ bệnh nặng có thể gian díu cùng tỷ phu. Tần Nghi đã không còn ôm chút hi vọng nào với cặp nam nữ này nữa rồi.

Sở Cẩm Dao giáo huấn ngọc bội của mình xong, cảm thấy đối phương đã nghe lời rồi mới nói tiếp.

“Ngươi giúp ta nhiều việc như vậy, chuyện của ngươi cứ giao cho ta đi. Ta suy đoán mấu chốt là từ ngọc bội này. Ta nghe Tô mẫu nhắc mãi, nói năm đó có một vị đạo sĩ thao thao bất tuyệt, đưa ngọc bội cho ta xong là đọc bài thơ gì đó. Chờ đến khi phụ mẫu chạy ra ngoài chỉ thấy một mảng mênh mông tuyết phủ, ta đoán ngọc này chắc hẳn có gì thần thông. Nói không chừng chỗ khác có bán loại ngọc này đó. Không cần biết bao nhiêu tiền, chúng ta có thể mua trở về, thử xem ngươi có thể đổi qua hay không”

Nghe thấy đâu ra đó, Tần Nghi vốn dĩ cảm thấy Sở Cẩm Dao không thể giúp mình được cái gì, nhưng nàng lại chân thành giúp hắn tính toán như thế, vậy mà Tần Nghi nói không nên lời cự tuyệt. Đành phải đáp cho có lệ.

“Được”

Nhưng trong lòng hắn lại suy nghĩ, phải nghĩ cách tiếp xúc với thân tín của hắn ở Đông cung thôi, để cho bọn họ thay hắn tìm loại ngọc dưỡng hồn này.

Sở Cẩm Dao vắt hết óc suy nghĩ xem nơi nào có nhiều loại ngọc. Hay là tìm một người có kiến thức để hỏi thăm tin tức của ngọc bội dạng này? Lúc trước đạo sĩ kia cho nàng một khối, theo lẽ thường mà nói, ngọc này luôn có đôi. Không thể là bản đơn lẻ được.

Còn việc tìm được rồi làm sao mua…

Sở Cẩm Dao từ chối suy nghĩ việc này, nhất định sẽ có biện pháp thôi.

Sở Cẩm Dao yên lặng thở dài, Tần Nghi nghe thấy liền hỏi:

“Làm sao rồi? Sao lại than ngắn thở dài?”

“Ta đang sầu chuyện sinh kế ngày sau”

Tần Nghi phì cười, Sở Cẩm Dao trừng mắt liếc hắn một cái, nghiêm túc nói: “Đừng cười, ta đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện này đó. Ta muốn tiếp tế cho tỷ tỷ, còn phải mua ngọc cho ngươi rồi phải vì ngày sau mà tính toán, nhà cao cửa rộng thì thu chi trong viện cũng không nhỏ. Người ta bảo có tiền mua tiên cũng được, còn có người nói nghèo hèn không có bạc thì vợ chồng trong gia đình còn chẳng êm ấm nổi. Ta hiểu được không có bạc thì làm việc gì cũng vất vả. Con đường ngày sau của ta còn rất dài, không thể trông cậy vào hai mươi lượng bạc hàng tháng kia sống qua ngày được. Nhất định phải nghĩ cách tạo cho mình một khoản tiền thu, còn về phía Tô gia, ta không nghĩ đến việc trả đũa gì cả. Cũng không thể như thánh nhân không oán không hận họ, vậy thì từ nay đường ai nấy đi, chúng ta không ai quấy rầy lẫn nhau, không gặp lại là tốt rồi.”

“Vậy nàng tính làm gì?”

Tần Nghi rất có hứng thú hỏi nàng.

“Ta cũng chưa biết, đều nói tặng thịt cá không bằng dạy người đan lưới. Ta có thể cho tỷ tỷ tiền một hai lần, nhưng không thể chu cấp cho nàng cả đời được. Không bằng tìm cho nàng một công việc, để gia đình họ tự thu xếp với nhau. Nói đi nói lại, nếu ta có một cửa hàng thì tốt rồi, một công đôi việc. Nhưng ta nghe nói chỉ có lúc gả chồng, các trưởng bối mới đưa cho cô nương cửa hàng làm của hồi môn mà thôi. Ta cũng không thể gả chồng ngay được, a… ngươi cười cái gì?”

Tần Nghe dừng cười, cố ý nói: “Nàng bây giờ đã muốn gả cho người, cũng quá sớm đi”

Mỗi nam nhân đều thích trêu ghẹo nữ hài, cho dù Tần Nghi là thái tử quý hóa cũng chẳng thoát khỏi thói hư này. Sở Cẩm Dao bị nói phát bực, cầm lấy ngọc bội muốn quăng đi. Tần Nghi vội vàng nói:

“Được rồi, được rồi… không đùa nàng nữa. Ta cảm thấy nàng thích hợp nhất là quản lí quầy tơ lụa”

Trong âm thanh của hắn còn mang theo ý cười, rõ ràng là cố gắng nhịn cười. Nhưng khi hắn nói những lời này, lại làm người ta cảm thấy nghiêm túc, không tự chủ mà tin tưởng hắn, phảng phất như những gì hắn nói ra đều có thể thành hiện thực.

Sở Cẩm Dao không tự chủ mà tín nhiệm Tần Nghi. Sau khi Tần Nghi vừa nói, Sở Cẩm Dao đã thấy như chuyện thành rồi. Nàng rõ ràng quen thuộc nhất là làm y phục, bình thường không có cơ hội, nhưng bây giờ nàng tiếp xúc đều là vải quý, nếu có quầy tơ lụa, nhất định là sẽ rất phát đạt. Hơn nữa tỷ tỷ cũng có thể đến quầy hàng, giúp nàng kiếm tiền.

Sở Cẩm Dao đột nhiên cảm thấy không đúng, bất đắc dĩ mà nhìn về phía ngọc bội.

“Ta bị ngươi dắt mũi rồi, cái gì gọi là thích hợp quản quầy tơ lụa? Ta còn cảm thấy ta thích hợp quản tiền trang nha!! Nhưng mà làm gì có người cho ta quản chứ?”

Tần Nghi bị chọc đến cười lớn, Sở Cẩm Dao nghe xong trong lòng cảm thấy người này thật vô lí, nàng đào tim đào phổi nói cho hắn nghe. Vậy mà hắn ngoài cười cười ra chỉ có cười… khó khăn lắm chờ Tần Nghi cười đủ rồi, hắn thỏa mãn thu lại ý cười, thanh âm không hề để ý, nhưng nói năng thì hết mực thong dong: “Sẽ có”

Lời này nàng thích nghe, Sở Cẩm Dao xì một tiếng rồi cũng cười theo.

“Cám ơn lời chúc của ngươi, nếu như có loại người coi tiền như rác này xuất hiện, ta nhất định sẽ đổi một dây đeo bằng vàng cho ngươi.”

“Làm càn.”

Tần Nghi tuy nói vậy, nhưng trong giọng nói lại không nén được ý cười.

Ánh nắng mặt trời tràn theo khung cửa vào phòng, nhuộm tây gian thành một khoảng hoàng kim. Sở Cẩm Dao ngồi trong ánh dương ấm áp, vừa cười vừa viền hoa cho xiêm y. Bàn nhỏ trong tầm tay nàng, chính giữa ngay đó là một khối ngọc bội, trắng trẻo hơi ửng hồng.

***

Không quá mấy ngày, Sở Cẩm Dao trong lúc thỉnh an lão phu nhân, thì nghe được bà nói:

“Châu nhi gửi thư nói, bà bà của nàng biết nàng muốn về nhà nên cố ý chăm sóc cho nàng đi nhanh về nghỉ ngơi. Hoài Lăng Quận Vương Phủ cách Thái Nguyên chỉ một ngày, nàng đi nhanh hẳn là tối mai có thể đến nơi.”

Các tiểu thư nghe xong đều kinh hãi.

“Cô cô về sớm như vậy sao?”

So với dự tính sớm tận mười ngày, xiêm y phục sức của các nàng còn chưa chuẩn bị xong nữa.

“Đúng vậy.”

Sở lão phu nhân gật đầu.

“Cô cô của các con sắp về rồi, nếu như có gì muốn chuẩn bị cho cô cô thì giờ về đi, ta cũng không câu nệ các con. Nếu có cái gì thiếu thì tới đây nói với Cố ma ma”

Cố ma ma là người của Sở lão phu nhân, được bà tín nhiệm vô cùng. Ngay cả Triệu phu nhân còn cho bà mấy phần thể diện. Các cô nương đồng loạt đồng ý, sau đó liền nhanh chóng trở về thu xếp lại áo khoác này kia.

Khuê tú mỗi ngày đều vì một sự tình như vậy mà gấp gáp đến đỉnh điểm, cô cô trở về, quả thật là chuyện lớn trong nhà. Quả nhiên như Sở Châu nói, ngày thứ ba, trời choạng vạng tối thì xe ngựa của nàng đã về trước cổng nhà.

Sở Châu là đích nữ duy nhất của lão phu nhân, được sủng ái như trân bảo. Lấy chồng cũng gả cao. Nhà chồng nàng là Hoài Lăng Quận Vương Phủ, là quận vương khác họ của Đại Yến. Tuy rằng Hoài Lăng Vương không phải là người hoàng gia đường đường chính chính, nhưng dù sao vương phủ vẫn là vương phủ. Cho dù Trường Hưng Hầu Phủ các nàng ở Thái Nguyên là danh gia vọng tộc, chung quy vẫn chỉ là dân thường. Thấy người vương phủ đến vẫn kính sợ, cung kính ra nghênh đón.

Sở Châu ngồi trong Vinh Ninh Đường của Sở lão phu nhân, tiếng cười có thể nghe thấy từ xa xa. Triệu phu nhân chờ mấy tức phụ đứng cạnh, cùng lão phu nhân và cô cô nói giỡn. Cô cô và tức phụ không giống nhau, cô cô lấy chồng về nhà mẹ đẻ, đây là khách quý, cần phải chiêu đãi thật tốt, nhưng tức phụ thì khác. Tức phụ phải hầu hạ phụ mẫu phu quân, giáo dưỡng nữ tôn. Trong trường hợp này, Sở Châu có thể ngồi, mà Triệu phu nhân và những người khác chỉ có thể đứng cạnh quy củ mà thôi.

Sở lão phu nhân hỏi nữ nhi:

“Sao lần này con về sớm như vậy? Đã thông báo với bà bà hay chưa? Đừng để bà bà có ý kiến gì với con.”

“Con biết rồi, lần này là bà bà tống cổ con trở về.”

Sở Châu nói xong, liền quay đầu nhìn mấy người Triệu phu nhân.

“Tẩu tử dạo gần đây khí sắc càng lúc càng tốt”

Triệu phu nhân cười nói:

“Làm sao so được với cô cô, muội dáng người bảo dưỡng rất tốt. Gương mặt cũng hồng thuận. Người không biết, còn tưởng là tiểu thư nào trong nhà nữa đó”

Mọi người đều cười lớn, Sở Châu cười vui vẻ cực kì. Nữ nhân đều thích nghe khen trẻ, không có ai ngoại lệ. Triệu phu nhân chỉ sinh được một nhi tử, từ nhỏ cơ thể suy nhược, nên nàng trước mặt bà bà luôn cẩn thận. Hiện giờ còn phải trước mặt làm trò, dỗ dành cho em chồng vui vẻ mới được.

Sở Châu cười nói:

“Đại tẩu còn nói được, ta đã sắp thành thái thái rồi, làm sao so sánh được mấy cô nương trong nhà chứ”

Nhị phu nhân – Diêm phu nhân nói tiếp:

“Cô cô nói lời này, chẳng khác nào nói Ninh nhi sắp đến tuổi thành thân, muội cũng sẽ được người ta gọi là bà bà hay sao.”

Ai u, nói lời này càng khiến Sở Châu cười không khép miệng. Nàng xưa nay đều kiêu ngạo vì gả cao, Sơn Tây nhiều nhà hào môn như vậy, chỉ mỗi nàng gả vào quận vương phủ. Mà nhi tử cũng là niềm kiêu ngạo nhất của nàng. Sở lão phu nhân cũng rất yêu thương đứa cháu ngoại này, bà hỏi:

“Ninh nhi đâu, sao còn chưa vào?”

****

Bên ngoài Ninh Vinh Đường, Sở Cẩm Dao đang đi lòng vòng trong viện, nhỏ giọng hỏi Tần Nghi.

“Rốt cuộc làm sao ra ngoài đây?”

Mới vừa rồi, Sở Cẩm Dao và Sở Cẩm Nhàn đều trong phòng Sở lão phu nhân, cùng người nói chuyện, đột nhiên hạ nhân truyền tin nói cô cô đã trở về. Nàng vội vàng đứng dậy nghênh đón cô cô. Trong thời gian cuống quít, Thất tiểu thư lỡ tay hất trà lên người Sở Cẩm Dao, nàng không còn cách nào, đành phải chạy về thay quần áo.

Lão phu nhân ân cần dạy dỗ vài ngày, nàng lại đến trễ khi Sở Châu về nhà, Sở Cẩm Dao không dám nghĩ đến chuyện phía sau nữa. Nàng thay xong quần áo liền chạy đến Vinh Ninh Đường. Nàng đi đường tắt, nên không có đi đường quen thuộc. Mà là tính qua sân sau, đổi một đường khác. Nhưng mà hôm nay vừa đi thì xảy ra chuyện.

Sở Cẩm Dao lạc đường

Đi cùng Sở Cẩm Dao là Nguyệt Quý, một nha đầu mới mua về, cũng không biết đường đi. Vùng này là sân trong, thường ít dọn dẹp nên cỏ mọc rậm rạp, nhìn đâu cũng giống nhau. Các nàng vòng vèo rất lâu, càng đi càng mù mịt.

Sở Cẩm Dao nhân lúc Nguyệt Quý không để ý, nhỏ giọng cầu cứu Tần Nghi.

“Từ tiểu viện này tới cửa hông, sau đó theo hẻm hướng bắc, tới chỗ rẽ thì rẽ phía tây. Kì thật nàng chỉ cần đi thẳng tới chỗ ngoặt kia rồi rẽ phía tây cũng được, lên mấy bậc thang, ngang qua hướng nam vài bước là có thể đến được con đường thường xuyên đi kia”

Sở Cẩm Dao sửng sốt một hồi:

“A.”

“Nàng không nhớ được?”

Tần Nghi có chút ngoài ý muốn, chỉ có thể nói lại:

“Đi tới hướng bắc đi”

“Bắc là hướng nào?”

Tần Nghi bị hỏi á khẩu không trả lời được.

“Nàng ngay cả hướng bắc cũng không biết?”

“Ta biết, nhưng xung quanh sân giống nhau như vậy, ta làm sao phân biệt được phương hướng?”

“Ta cảm thấy nàng chính là không biết”

Tần Nghi luôn muốn giận mà giận không nổi, thay đổi một chỗ liền không biết hướng Bắc? Vậy mà còn nói là phân biệt được phương hướng sao? Hắn đành phải nói:

“Nhìn chỗ cửa hông kia đi, đúng rồi, ở sau phòng đó. Rời khỏi đây thì nàng cứ theo đường đi thẳng”

Sở Cẩm Dao theo cách chỉ đạo của Tần Nghi chỉ đạo, chậm rãi theo kiến trúc ở đây mà tìm đường. Nàng đi một đoạn đường đều phải cố cách xa Nguyệt Quý, cố gắng lén lút hỏi Tần Nghi. Làm nàng cảm thấy giống như đang đi ăn trộm vậy.

“Bây giờ đi sao nữa?”

Sở Cẩm Dao nhân lúc người không chú ý, lại hỏi Tần Nghi.

“Ngươi đang làm gì đó?”

Một thanh âm vang lên phía sau, khiến Sở Cẩm Dao hoảng sợ, cả kinh tới mức thả luôn ngọc bội.