Sớm, Tiêu Dao tỉnh dậy với tâm trạng khá tốt, rõ ràng hôm qua đi ngủ với cái thân đau nhức nhưng mà sao khi tỉnh dậy vết thương có vẻ đỡ hơn nhỉ?
Nàng xoay xoay cánh tay, tuy vẫn còn hiện vài vết bầm nhưng không nghiêm trọng như hôm qua.
Bây giờ phải nghĩ cách đối phó với ả công chúa gì đó kia. Không thể tin được ngay cả người của A Tử cũng không ngăn nổi ả ta. Là do thế lực của ả ta gây khó dễ cho A Tử sao?
Vừa nghĩ tới tào tháo, tào tháo liền tới. Tiêu Dao mới chỉ bước ra sân đình viện mà Vân Chi đã tới. Như thể ả tìm được một thú vui mới, thú vui thích hành hạ người khác.
Tiêu Dao cười khinh bỉ:" Hôm nay công chúa lại có nhã hứng tới đây chơi với ta sao?"
Vân Chi cũng nhếch môi cười:" Ta sợ ngươi cô đơn mà thôi...hôm qua tha cho ngươi một mạng mà nhìn ngươi có vẻ không biết sợ là gì nhỉ?"
Vừa nói ả vừa rơ sợi roi kết bằng linh lực trong tay ra.
" Để xem ngươi còn cười được đến bao lâu! Ta phải dành nhiều thời gian chơi với thú cưng mới là ngươi mới được!"
Tiêu Dao nhướng mày, nếu không còn cách nào khác đành phải nhờ Tiểu Bạch bảo vệ vậy.
Tưởng chừng nhát roi đã sắp rơi xuống người Tiêu Dao, thì đột nhiên khựng lại.
Vân Chi bị bóng người cao lớn đằng sau nắm chặt vào gáy, nhấc một cách nhẹ bẫng ném xuống hồ cá phía trước.
" Dạ ...Dạ đế?" Trịnh Sâm đứng ngay cạnh đơ người khi thấy vị hoàng đế cao lãnh mà hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa nay lại đứng ngay trước mặt mình, hơn nữa ánh mắt cao ngạo đó chỉ ngập tràn sát khí.
A Tử dướn mày nhìn nữ nhân vẫn còn kinh hãi nằm trong hồ nước nông, giọng cậu đều đều nhưng khi nói ra lại khiến người ta cảm thấy lạnh ngắt:" Ngươi là cái thá gì chứ?"
Nói rồi ánh mắt cậu hướng sang Trịnh Sâm đang sững người bên cạnh. " Thu dọn đi, đừng để ta thấy cô ta."
Thu dọn? Vậy mà hắn lại coi một công chúa cao cao tại thượng như Vân Chi là đồ đạc? Trịnh Sâm nhìn ánh mắt sâu thẳm của y, cả người khẽ run.
Đúng, hắn là Dạ đế, một kẻ thống trị quá hoàn hảo và xuất sắc. Tất cả mọi người đều phải cung phụng hắn, tôn trọng hắn, hắn có quyền được khinh rẻ người khác, kẻ khác thì không. Vậy mà công chúa Vân Chi lầm tưởng hắn giữ thái độ kính trọng vì e dè nàng? Bọn họ quả thực ngu dốt mới làm ra chuyện huênh hoang đến hoang đường này!
Trịnh Sâm từng bước thoăn thoắt chạy về phía Vân Chi, đỡ ả lên. Vân Chi vẫn còn không tin bản thân vừa bị Dạ đế ném đi, vẻ mặt thất thần sợ sệt vô cùng, bước chân tự động đi ra ngoài.
Dù đã thay lính canh nhưng A Tử vẫn cố ý dặn người cho họ vào. Để bắt quả tang hành vi của Vân Chi. Công chúa đó kiêu ngạo như thế nhất định bám chặt nơi này không buông. A Tử cần tìm lý do chính đáng để đuổi ả ta đi càng nhanh càng tốt.
Nhưng làm vậy, sẽ thiệt thòi cho Tiêu Dao... Vốn định xử lý vụ này nhanh gọn, ai ngờ vẫn phải lôi Tiêu Dao vào.
A Tử bất giác nhìn vào đôi mắt đầy ngạc nhiên của Tiêu Dao. Lâu như vậy không gặp, chắc nàng ta giận hắn lắm nhỉ. Bây giờ phải nghĩ cách giải thích....
" Ta nhớ huynh lắm đó!!!"
Đang băn khoăn suy nghĩ cách giải thích thì Tiêu Dao đột ngột chạy tới ôm chầm lấy hắn.
Nàng vừa cười vừa nói:" Đã 3 tuần rồi đấy, cuối cùng cũng bắt được huynh!!"
A Tử xúc động ôm chặt lấy nàng hơn, hận không thể hòa tan vào nàng.
" Muội không giận sao?"
Tiêu Dao ngọ nguậy đầu trước l*иg ngực hắn. " Huynh là quân chủ một quốc gia, nên chắc có rất nhiều việc cần xử lý."
" Không....ta..." Ngập ngừng 1 lát, cậu quyết nói thật lòng:" Là do ta sợ...sợ đánh mất muội, ta không biết phải đối mặt với muội như thế nào, ta nghi ngờ bản thân không đủ năng lực bảo vệ muội, lần nào gặp nguy hiểm cũng là vì chuyện của ta....nên ta nghĩ cách tốt nhất để bảo vệ muội là tránh xa muội càng xa càng tốt."
Tiêu Dao nhướng mày phản đối:" Ta gặp nhiều nguy hiểm thì có sao? Ta đấu tranh nhiều như vậy chính là để được ở cạnh huynh! Vậy mà huynh lại trốn tránh ư? Người đầu tiên ta muốn nhìn thấy khi tỉnh dậy lúc bị mất thần lực chính là huynh!"
Mắt Tiêu Dao ngân ngấn nước, nàng thì thào " Ta... thật sự rất nhớ huynh..."
A Tử đột ngột nhấc bổng người Tiêu Dao, đặt nàng ngồi trên lan can hành lang gần đó. Thuận lợi áp môi lên môi nàng, hôn sâu.
Tiêu Dao giật mình, nước mắt định chảy xuống liền ngưng đọng, môi nàng bị cắn tới sưng tấy.
A Tử mạnh bạo liếʍ chỗ bị chảy máu, hình như không đủ, hắn đưa lưỡi vào bên trong lại cắn vào lưỡi nàng để lấy thêm máu.
Cảm xúc mãnh liệt khiến hắn chỉ còn cách hôn nàng để bày tỏ, hắn khao khát nàng, cả máu của nàng, cả từng chân tơ kẽ tóc của nàng hắn đều muốn chiếm cho riêng mình.
Ngay cả khi hắn làm tổn thương Tiêu Dao, nàng vẫn tha thứ cho hắn, điều đó khiến rào chắn cuối cùng trong trái tim hắn hoàn toàn sụp đổ rồi. Hắn sẽ giam giữ người con gái trước mặt mãi mãi, dù có bao nhiêu kẻ địch, cũng đừng hòng cướp nàng khỏi tay hắn!
Tiêu Dao nóng mặt phối hợp với A Tử mãi mà cậu vẫn chưa chịu buông ra, miệng lưỡi của hai người vẫn chiền miên không dứt.
Nàng dùng chút sức lực của mình đẩy con sói trước mặt ra. Thấy A Tử khóa chặt tay mình lại Tiêu Dao liền ngọ nguậy rụt đầu lại.
A Tử nhướng mày nhìn qua, thấy môi nàng đã sưng lên cùng với vết cắn nhỏ do răng hắn tạo thành hắn liền cúi xuống cắn mạnh vào cổ nàng như chưa đủ thỏa mãn.
Tiêu Dao hơi run nhẹ vì cơn đau nhức ở cổ nhưng vẫn cố nhịn làm "đồ ăn " cho A Tử.
Cậu cố tình day nhẹ răng trên cổ nàng tạo lên dấu vết không thể xóa nhòa. Xong hắn còn mυ'ŧ nhẹ trên vết cắn khiến Tiêu Dao thấy nhột nhột.
Nhìn nét mặt đầy vẻ chịu đựng của Tiêu Dao làm A Tử càng muốn nhiều hơn. Hắn muốn nhìn thấy nhiều biểu cảm hơn của nàng. Hắn muốn làmmmmm!!!
Nhưng nhỡ Tiêu Dao không thích thì sao? A Tử không thể ép buộc nàng được. Phải làm sao đây, hắn không thể kiềm chế được nữa.
Tư tưởng của A Tử gặp sự đấu tranh lớn khiến hồn hắn bay lơ lửng trên không.
Tiêu Dao thấy vậy liền cười nhẹ, nàng nâng má A Tử lên hôn chụt lên má cậu mấy cái liền khiến hắn hoàn hồn ngay lập tức cùng với nhịp tim như đang tập gõ trống.
Đáng yêu chết mất!! Nếu Tiêu Dao cứ như vậy thì làm sao mà hắn kiềm lại được.
" Bệ hạ! Có chuyện này...." Cổ Phong đến thật không đúng lúc. Nhìn vẻ mặt tối sầm lại của A Tử là hắn biết hắn vừa làm hỏng chuyện tốt giữa cậu và Tiêu Dao.
A Tử lườm Cổ Phong một cái, rồi nghe thông báo.
Xong cậu quay người lại, vòng tay qua eo Tiêu Dao kéo nàng đi.
" Đi đâu vậy?" Tiêu Dao hỏi.
A Tử:" Chính điện!"
Đó là nơi chuyên bàn công sự cùng các quan đại thần trong cung.
Tới nơi, A Tử ngồi trên ngai vàng, tự nhiên kéo Tiêu Dao ngồi trên đùi hắn. Thuận tay vuốt nhẹ tóc nàng như sủng vật, mặc kệ ánh nhìn của những người đang bước vào đại điện.
Tiêu Dao có chút không quen, dường như cậu làm thế để đánh dấu chủ quyền, để nói cho mọi người biết nàng là người của hắn, không ai được phép động vào.
Công chúa Vân Chi cùng mấy tiểu thư quý tộc từ phương khác đi tới. Nhìn thấy Tiêu Dao được ngồi cùng A Tử, sắc mặt ả khó coi hơn bao giờ hết.
Mới đó mà công chúa đã thay một bộ đồ khác rồi, có lẽ A Tử đã ngầm triệu tập mọi người đến.
A Tử ngồi trên cao nhìn xuống, dõng dạc nói:" Để các vị đường xa tới đây làm mất thời gian là ta không đúng, tuy nhiên thay vì liên hôn, ta luôn hoan nghênh việc trở thành đối tác ngoại giao tốt nhất của các vị coi như đền bù. Hơn nữa đối với kẻ quen ra oai tác quái ở đất nước ta, đừng hòng được hưởng chút lợi ích gì. Nếu không chịu đi, ta đành phải dùng biện pháp mạnh để đuổi thôi."
Mấy tiểu thư, công chúa từ đất nước nhỏ đương nhiên thỏa mãn với mối làm ăn lớn này, không phải liên hôn mà còn được làm ăn với quốc gia hùng mạnh như Dạ quốc thì họ còn đòi hỏi gì nữa. Hơn nữa, Dạ đế cũng đã có người trong lòng. Duy nhất chỉ một người mới được đối xử một cách nâng niu như vậy trong lòng hắn. Họ hoàn toàn không có chỗ xen vào.
Còn Vân Chi, chưa bao giờ ả bẽ mặt như vậy, không những không đạt được lợi ích mà còn bị xem thường.
" Được lắm Dạ đế, nếu ngài muốn đối địch với ta thì tùy thôi. Bằng mọi cách ta sẽ khiến ngài biết ngài đã sai khi không chọn ta."
Mọi người đều trố mắt khi nghe lời tuyên bố của công chúa Vân Chi mà chẳng hiểu gì đang xảy ra.
Vân Chi tuyên bố xong liền tối sầm mặt bỏ về, mọi người cũng dần giải tán hết.
________
Tại Huyết Cấm vực.
" Không những bị nhốt dưới vực sâu mà còn bị phong ấn. " Phù Yên Nhiên đứng từ trên vách đá nhìn xuống.
Tiêu Dật Hiên cau mày nhìn tấm màng phong ấn trong suốt đầy tinh xảo. Cậu không do dự bước xuống màng phong ấn. Nó như một cây cầu nối từ vách vực này qua vách kia. Đứng từ đó có thể nhìn thấy bóng tối sâu hun hút dưới chân.
Tần Mạc Vương cũng bước xuống tấm màng trong suốt.
" Thứ này được các thuật sư vĩ đại nhất tạo nên, ngay cả ta cũng không thể phá nổi nó."
Tiêu Dật Hiên:" Cỡ này chỉ có ma vương mới phá nổi, họ đã sống cả nghìn năm rồi nhất định hiểu cơ chế."
Tần Mạc Vương:" Không phải đã có ngay một người bên cạnh rồi sao?"
Phù Yên Nhiên nghe họ nói chuyện không hiểu gì liền hỏi:" Ngay cạnh? Ai cơ?"
Chưa trả lời Tần Mạc Vương đã biến mất. Khi xuất hiện lại đã kéo thêm A Tử tới.
Phù Yên Nhiên há hốc mồm kinh ngạc? Ma vương mà họ nói là A Tử? Hình như chỉ mình nàng là không biết.
A Tử vừa tách ra khỏi Tiêu Dao một chút đã bị lôi đi, khó trách khỏi việc cậu tức giận.
" Bọn ta gặp rắc rối nên mới gọi ngươi tới đây, giúp một chút đi." Tần Mạc Vương lên tiếng.
A Tử:" Dù vậy ngươi cũng đừng một chút lại thoắt ẩn thoắt hiện như vậy chứ, nơi này chướng khí dày đặc như vậy đừng để bị hao phí linh lực. Nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi."
Phù Yên Nhiên đồng tình:" Tuy có linh dược của ta bảo vệ thân thể nhưng huynh cũng nên bảo toàn linh lực, tránh để tà khí xâm nhập. "
Nói rồi nàng lấy một bông hóa từ trong túi, nhét vào tay A Tử. " Huynh cũng lấy một cái đi."
A Tử cầm lên xem xét một hồi, thì ra họ cầm thứ này để chướng khí không xâm nhập. Tuy A Tử không cần vì hắn là ma vương, nhưng hắn vẫn cất đi phòng khi Tiêu Dao cần.
Không ngờ chỉ mấy ngày họ đã tìm được nơi phong ấn long vương. A Tử nhìn kết giới dưới chân, khẽ chau mày lại. Lâu rồi không gặp, người bạn cũ của Huyết Cổ Vương. Khi hắn tỉnh dậy sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ? Bị chiến tranh vùi lấp, lại lần nữa tỉnh dậy vì để kết thúc chiến tranh.
Bao năm chinh chiến cạnh Huyết Cổ Vương, hắn cũng đủ mệt rồi. Chỉ tiếc, ngay cả Thanh Ly, người đợi hắn suốt bao năm cũng không đợi được hắn tỉnh dậy.
Đăm chiêu một hồi, A Tử đáp: " Cái này ta không biết giải..."
Tần Mạc Vương ngạc nhiên:" Ngươi là ma vương, ngươi không giải được chẳng lẽ bọn ta giải được?"
" Kết giới này khắc những người dùng ma lực. Càng dùng ma lực mạnh càng không mở được nó mà chỉ càng làm nó mạnh thêm. Bao năm nay kết giới ngày càng vững bền là bởi nó hấp thụ ma khí ở nơi đây."
Tiêu Dật Hiên hiểu ra vấn đề:" Kết giới này hấp thụ được ma lực."
Phù Yên Nhiên:" Vậy tại sao ma vương Roal lại tự tin dùng con bài là long vương trong khi hắn cũng không mở được nhỉ?"
A Tử đáp:" Nhắc tới ma vương Roal. Tuy hắn là ma vương nhưng lại là con lai giữa tinh linh và con người. Tuy tinh linh thuộc ma tộc, nhưng sức mạnh của họ rất thuần khiết, hoàn toàn có thể dung hòa với linh lực của con người."
Tần Mạc Vương thở dài:" Quanh đi quẩn lại cuối cùng lại vướng mắc tại chỗ này..."
" Tuy ta không thể giải được nhưng ta phá được." Lời nói đầy tự tin của A Tử khiến mọi người xung quanh chăm chú nhìn hắn:" Nhưng phải tìm kiếm của ta đã."
Tiêu Dật Hiên:" Có phải là thượng cổ hung kiếm trong truyền thuyết..... Dạ kiếm?"
A Tử gật đầu:" Nó ở quanh đây thôi. Mấy người..."
Chưa kịp nói hết, A Tử liền cảm nhận được chuyện không hay ở hoàng cung. Lúc hút máu Tiêu Dao y có để lại một ấn ký ở cổ nàng. Khi Tiêu Dao gặp chuyện nguy hiểm A Tử sẽ cảm nhận được. Nhưng hắn mới chỉ đi một lúc thôi mà?
Tiêu Dật Hiên thấy A Tử dừng lại liền hỏi:" Sao vậy?"
" Tiêu Dao gặp nguy hiểm rồi, mấy người nhất định phải tìm ra kiếm của ta! Ta phải quay lại trước!"
Tiêu Dật Hiên thấy bóng dáng A Tử chợt biến mất cũng liền đuổi theo. Nhưng chưa kịp thi triển pháp thuật đã bị Phù Yên Nhiên giữ lại.
" Ta biết huynh lo cho Tiêu Dao, ta cũng vậy . Nhưng huynh hãy tin tưởng A Tử, hắn là ma vương cũng là người mạnh nhất trong 3 chúng ta, hắn nhất định có thể bảo vệ cho Tiêu Dao."
Tần Mạc Vương tiếp lời:" Bây giờ là thời khắc then chốt rồi. Bên địch liên tiếp tấn công. Chúng ta phải hoàn thành việc quan trọng này đã rồi mới tính tới chuyện khác!"
Do dự một lát, Tiêu Dật Hiên chỉ đứng lặng dường như đã hiểu ý của mọi người.
Mong rằng Tiêu Dao sẽ bình an....