Một Ngày Nọ Tôi Trở Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 38: Không thể nói lời tạm biệt

Kẻ đó cưỡi gió mà tới, mang theo 2 thủ hạ bịt kín mặt. 1 kẻ dù đã che mặt nhưng Dạ Thiên vẫn nhận ra đó là Hắc Ám Vương.

" Hắc Ám Vương, ngươi thua ta rồi giờ chỉ còn nước đi làm thuộc hạ của người khác thôi hả?"

Bị Dạ Thiên chế nhiễu Hắc Ám Vương điên tiết chửi:" Mẹ nó, hôm nay 2 ngươi tới số rồi."

" Tư L...hoàng tử!!??" Tiêu Dao sốc ra mặt. Tư Lạc kiếp này sao lại đuổi tới tận đây rồi?

Nàng nói nhỏ với Dạ Thiên:" Có vẻ hắn tới lấy đồ."

Dạ Thiên hiểu ý, liền ném cho hắn viên đá Từ Thiên:" Nếu ngươi tới vì thứ đó thì ngươi cút đi được rồi đấy! Đỡ mất công ta đi trả."

Mạc Tư nhận lấy đồ nhưng vẫn lơ lửng trên không, trưng bộ mặt bất cần đời:" Không đấy!"

" Hả??" Hai người đồng thanh.

" Đồ thì ta vẫn nhận, nhưng ta còn muốn thủ cấp của nha đầu kia nữa^ ^ "

Tiêu Dao lắp bắp:" Ta..ta chỉ là người bình thường thôi! Đâu cần ngài phải đến tận đây...."

Không biết từ khi nào hắn đã đứng sát gần Tiêu Dao dưới sự kinh ngạc của mọi người. Hắn quá nhanh!!

Hắn cười vui vẻ:" Tiếc cho ngươi rồi, ngay từ đầu ta đã nhận ra đẳng cấp của ngươi ngang bằng ma vương, thậm chí thần thú của ngươi dù không ở trong hàng ngũ của thần thú thượng cổ nhưng vẫn mạnh hơn chúng rất nhiều. Tiêu Dao tỷ à."

Tiêu Dao hoang mang nhìn hắn. Một đôi mắt của hắn hiện lên dấu ấn của người tộc Erit.

Chạm tay rồi...lúc uống rượu. Hai người đã chạm tay. Có 1 lần A Tử tiết lộ vụ này cho nàng biết và dặn nàng phải lưu ý. Đừng để người Erit chạm vào tay.

Hoàng tử của Vương quốc loài người là người tộc Erit? Vậy hắn là con lai sao?

Dạ Thiên tức giận tung cước vào người hắn khiến hắn phải lùi lại giữ khoảng cách.

" Nàng không sao..."

Dạ Thiên định hỏi thì bắt gặp gương mặt sợ sệt của Tiêu Dao, mặt nàng trắng bệch như không còn 1 hột máu. Cậu căng thẳng lay người Tiêu Dao, sốt sắng gọi tên nàng.

Tai Tiêu Dao như ù đi. Hắn nhìn thấy hết quá khứ của nàng rồi.... tất cả mọi chuyện, hắn đều biết...

Thịch...tiếng tim đập càng lúc càng nhanh. Chưa bao giờ nàng cảm thấy sợ hãi thế này.

Mạc Tư cười ma mị:" Ngay lần đầu gặp ngươi, ta đã biết ngươi là định mệnh của đời ta rồi, nếu có ngươi cuộc đời ta sẽ đỡ nhàm chán hơn, phải không?"

Tiêu Dao không dám nhìn vào mắt hắn. Ma tộc có thể sống rất lâu. Nếu như hắn không chết và sống tới tương lai thì hắn chính là Tư Lạc sao? Nhưng đó chỉ là suy đoán của nàng mà thôi.

Quan trọng hơn là loại người rảnh rỗi như hắn đã biết hết kế hoạch của Tiêu Dao. Hắn hoàn toàn có thể tác động vào những người ở đây. Nhất là viên đá kia đã rơi vào tay hắn, nếu Thanh Ly không lấy trộm được, thì tất cả sẽ bị đảo lộn. Sẽ không còn tương lai nào nữa.

Đã đi tới tận đây rồi. Tiêu Dao không thể dừng lại được nữa. Nàng cố gắng bình tĩnh lại, không để cảm xúc lấn át nữa.

Nàng bước thẳng về phía trước. Đôi mắt xanh lam sáng rực lên thể hiện sự quyết tâm của nàng.

Lúc này sát khí của nàng như nhấn chìm mọi thứ xung quanh. Linh lực cuộn trào trên thanh kiếm được triệu hồi.

Nàng gằn từng chữ:" Hôm nay ngươi phải chết!"

Mọi người gần như không thể dời mắt khỏi Tiêu Dao. Sát khí của người này khiến mọi người ớn lạnh. Vậy mà trên giang hồ bấy lâu nay chưa từng xuất hiện người như thế này.

Tiêu Dao liếc nhìn Hắc Ám Vương. Vậy là tương lai hắn cũng biết chuyện nàng quay về quá khứ rồi. Trước khi hắn mạnh hơn có nên gϊếŧ hắn luôn không?

Nghĩ là làm, Tiêu Dao bật nhảy về phía trước, vung kiếm. Một đòn đó có thể khiến mặt đất bị vỡ tung. Hắc Ám Vương không ngờ mình lại bị tấn công trước, chưa kịp né thì đã bị chém đứt 1 cánh trái. Hắn nhịn đau để không hét lên.

" Trượt rồi, ta định nhắm vào tim."

Zel rùng mình cảnh giác. Sao hắn cảm giác trước đó Tiêu Dao chưa từng đánh nghiêm túc vậy?

Mạc Tư đột nhiên chắn giữa hai người họ. Hắn cầm 2 con dao găm, đòn đánh ra chỉ là làm màu. Mục đích chính là che giấu ngọn gió hất về phía Tiêu Dao. Nàng vội tránh đi ngay. Chiêu thức của hắn không màu, không dấu hiệu, rất thích hợp để đánh lén. Ngọn gió lẫn trong không khí nếu bị va phải sẽ bị cắt vào da thịt.

" Tiêu Dao tỷ quả nhiên hiểu ta nhỉ!" Hắn cười cười.

Tiêu Dao không dùng kiếm mà thẳng chân sút vào bụng hắn. " Đừng gọi ta giống như Tư Lạc gọi, làm ta buồn nôn!"

Mạc Tư bị đá ngã lăn ra đất, liền nghiêm túc hơn. Nếu cứ đánh nhây thì hắn rơi đầu mất.

Dạ Thiên khẽ nói với Vô Âm Tần:" Chúng ta chia ra đi giải quyết từng người."

Vô Âm Tần nói nhỏ:" Này, cái người trùm đầu kia, khá kì lạ đấy, cố gắng khử hắn trước."

Nói là làm cả 2 tiếp cận tên đó với tốc độ nhanh nhất có thể trong lúc 2 kẻ còn lại đang tập trung vào Tiêu Dao.

" Tingg...Ting...."

Ngay khi lại gần tên đó, hai người bỗng nghe thấy 1 tiếng chuông kì lạ. Kì lạ hơn là hai người đều không thể điều khiển được ma lực.

Hắc Ám Vương cười lớn:" Trúng kế rồi!"

Mạc Tư nói:" Thế nào, vũ khí bí mật của hoàng gia đấy. Nhưng vì ngươi mà ta phải khiến hắn ra mặt. Hôm nay, giải quyết 1 lần thôi nào."

Tiêu Dao thấy không ổn liền hỏi:" Dạ Thiên, sao vậy!?"

Hắn đáp:" Hình như ta không sử dụng được ma lực nữa."

Tiểu Bạch kết nối suy nghĩ với nàng.

[ Chủ nhân, theo như ta phân tích thì tên trùm đầu kín mít kia có thể hấp thụ năng lực của người khác. Nhưng ma lực của hai người kia quá lớn nên chắc chắn hắn không thể giữ được lâu. Người nhất định phải giữ khoảng cách....]

Chưa kịp cảnh báo xong thì tên đó đã áp sát ngay gần Tiêu Dao. Với sức mạnh của ma vương và long vương trên người hắn, hắn trở lên phi phàm vô cùng. Bước đi của hắn nhanh như dịch chuyển vậy.

" Tingg"

" Chết tiệt!!" Tiêu Dao chỉ kịp chửi thề, đã bị dính chiêu.

Không ai ngờ rằng trên đời lại có người có năng lực quái đản như hắn.

Phía bên kia Hắc Ám Vương vẫn đang giao tranh với hai người. Dù không có ma lực nhưng với võ công của hai người việc thua là không thể.

Mạc Tư đẩy tên bí ẩn kia qua một bên, điên cuồng lao tới chém Tiêu Dao.

Không có linh lực nàng không thể bay nhảy như bình thường được. Nàng chỉ còn cách giữ khoảng cách càng xa Mạc Tư càng tốt.

Tên này kết hợp chiêu thức và kĩ năng khiến đòn đánh của hắn không hề có kẽ hở.

Cứ tránh thế này không phải kế lâu dài. Tiêu Dao đành ném thẳng thanh kiếm về phía hắn.

Mạc Tư không ngờ nàng lại lựa chọn vứt bỏ vũ khí. Nhưng thanh kiếm đó chỉ có thể cắt sượt qua cổ hắn 1 chút.

Hắn nhoẻn miệng cười:" Bắt được rồi!"

Lưỡi gió của hắn cắt đứt gân chân Tiêu Dao.

" Áaaaa!!!"

Nàng ngã khuỵa xuống đất, vô thức hét lên vì đau. Một bên cổ chân bị cắt, không thể nhúc nhích nổi.

Mạc Tư thì đang đứng trước mặt Tiêu Dao, hắn không do dự vung dao về phía nàng.

Tiêu Dao nhắm chặt mắt bất lực. Nhưng 1 giây, 2 giây trôi qua, vẫn không hề có cảm giác đau nào.

Nàng mở mắt. Kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Dạ Thiên đứng chắn trước nàng, con dao đâm xuyên bụng hắn, máu của hắn không ngừng chảy vào bộ đồ trắng thuần khiết của nàng.

Lúc đó, Mạc Tư cũng đã nhận ra, thanh kiêm Tiêu Dao ném khi nãy không phải nhắm vào hắn mà nhắm vào kẻ hấp thụ năng lực.

Thanh kiếm đâm xuyên người hắn, bốc lửa.

Mạc Tư kinh ngạc:" Không thể nào, cô ta không còn linh lực. Thanh kiếm đó là cái quái gì vậy!?"

Tiểu Bạch hoàn thành nhiệm vụ cũng tự nấp bên cạnh Tiêu Dao.

Mạc Tư sôi máu, rút con dao ra khỏi người Dạ Thiên. Hắn hét toáng lên:" Mẹ kiếp, vì ngươi mà hắn chết!!"

Tên bí ẩn kia dù thoi thóp vẫn cố giữ ma lực của Dạ Thiên đến hơi thở cuối cùng.

Mạc Tư đá Dạ Thiên sang 1 bên.

" Tránh ra!!"

Nhưng Dạ Thiên không tránh, cậu vẫn dùng thân thể vững chắc đó che chắn cho Tiêu Dao. Cậu dùng khẩu hình miệng nói với Tiêu Dao:" Chạy đi!!"

Tiêu Dao cố kiềm giọt nước mắt đã lưng chòng. Là do nàng quá chủ quan. Sao địch có thể không có kế hoạch gì mà tự tin vào lãnh thổ của Dạ Thiên chứ!

Bị trúng dao đó khiến động tác của Dạ Thiên bị chậm đi. Hắn chưa kịp động đậy thì Mạc Tư đã cầm dao đâm hắn nhát nữa.

Dạ Thiên giữ lấy đầu dao để nó không cắm xuống. Ánh mắt hắn vẫn kiên định nhìn về phía Tiêu Dao như để nhắc nhở nàng.

Tiểu Bạch sốt ruột nhắc chủ nhân.

[ Chủ nhân, mau hô quay về 400 năm sau, dư âm sức mạnh của đá Từ Thiên trên người chủ nhân sẽ đáp ứng nguyện vọng ấy.]

Đúng lúc Tiêu Dao hô thì khung cảnh đáng sợ xảy ra lúc đó khiến nàng ám ảnh vô cùng.

Mạc Tư đã khống chế được Dạ Thiên. Hắn không khác gì kẻ sát nhân, đâm liên tục vào người Dạ Thiên.

Mỗi lần Mạc Tư rút dao ra máu của y lại bay tung tóe khắp nơi, hắn ra tay tàn độc vô cùng.

Hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong đầu Tiêu Dao là hình ảnh Dạ Thiên đang nằm bất động trên vũng máu....

_______

Quay lại 400 năm trước....

Kí ức vụn vỡ về cô gái kia đã hiện lại rõ rệt trong đầu A Tử.

Hóa ra người đó vẫn luôn là Tiêu Dao. Muội ấy đã trở về quá khứ bằng đá Từ Thiên. Thảo nào hắn dù có lật tung cả thiên hạ cũng không thấy chút dấu vết nàng để lại. Nếu không phải Vô Âm Tần xác nhận hết lần này đến lần khác, A Tử cũng tưởng rằng nàng ta chỉ là ảo giác của hắn.

Hắn chinh chiến bảo vệ ma tộc nhưng cũng không dám làm tổn hại nhân tộc cũng là vì nàng ta. Nghĩ lại hắn liền thấy thật buồn cười. Hắn đợi suốt 100 năm rồi mới nghĩ nàng có thể không phải người của thời đại này.

Trước khi chết trên chiến trường hắn đã cố gắng ép sức mạnh và kí ức vào linh hồn để chuyển kiếp của hắn có thể đi tìm Tiêu Dao. Mặc dù không biết liệu thời gian có cho hai người gặp nhau lần nữa không?

Lần đầu gặp muội ấy không phải là lúc hắn bị bán thành nô ɭệ mà là lúc hắn là đại ma vương lừng danh thiên hạ.

Hắn nhớ lại rồi tức là Tiêu Dao đã trở về tương lai.

A Tử nhớ lại địa điểm lúc nàng biến mất. Liền tách đoàn của Tiêu Dật Hiên ra đi tìm nàng trước.

Lúc đó, chỉ thấy Phù Yên Nhiên bên cạnh nên A Tử chỉ kịp nhắn lại cho nàng.

Phù Yên Nhiên đành đi tìm Tiêu Dật Hiên để thông báo.

Cậu biết tin liền tập hợp binh lực đi trợ giúp cho A Tử. Vì gấp gáp nên tất cả đều chuẩn bị rất nhanh và đi luôn.

Còn thiếu mỗi hai huynh đệ Âu Dương. Yên Nhiên vào lại nhà Thanh Ly tìm. Vừa mở cửa thì nàng đã đứng hình vì khung cảnh trước mắt.

Âu Dương Hàn nằm bất động trên mặt đất. Người đâm hắn chỉ vừa rút con dao ra. Ánh mắt man rợ của hắn bắt gặp Phù Yên Nhiên.

Nàng sửng sốt, không thể nói thành lời.

" Tại...tại sao, đệ lại làm thế? Tư...Lạc..."

Hắn tiến tới gần Phù Yên Nhiên, càng lúc càng gần. Nhưng chân nàng không nhúc nhích nổi, người luôn ở cạnh nàng, cười một cách hồn nhiên như vậy, tại sao lại gϊếŧ người huynh lớn lên từ nhỏ với mình?

Nàng không thể tin vào mắt mình, trong lúc lý trí và cảm xúc vẫn giao tranh, hắn đã bóp lấy cổ nàng từ lúc nào không hay.

" Vì sao ư? Vì thời cơ đến rồi. Tạm biệt tỷ nhé Phù Yên Nhiên."