Một Ngày Nọ Tôi Trở Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 34: Duyên Phận

400 năm trước...

Huyết Cổ Vương vì tu luyện mà tới rừng Địa La, trong đó có đủ loại thảo dược giúp hắn điều chế đan dược. Hơn nữa mỗi lần tu luyện xong, cơn khát máu của hắn sẽ bộc phát, cần phải vào rừng săn thú rừng.

Chỉ tiếc rừng này ở quá gần nơi nhân tộc sinh sống. Hắn bị phát hiện rồi. Trước nay hắn chưa từng tấn công nhân tộc vậy mà họ lại coi hắn là kẻ thù. Nhân lúc hắn đang mất nhiều ma lực để bộc phá sức mạnh, bọn chúng lại đánh lén.

Hắn bị con người truy đuổi, dồn vào đường cùng. Cơn khát máu trong người hắn bắt đầu bộc phát, hắn dùng chút lý trí cuối cùng mắng:" Cút ngay nếu không muốn chết!"

Một quan binh cười nói:" Nói đùa, ngươi trong tình trạng này còn muốn đả thương bọn ta? "

" Mang được đầu ngươi về, bọn ta sẽ lập công lớn với hoàng đế."

A Tử vẫn dùng chút ý chí cuối cùng kiềm nén, bỗng một người dân cầm con dao chém một nhát vào hắn. Đôi mắt hắn đã hóa đỏ, hắn trừng mắt nhìn người đó.

"Con người, là bọn ngươi ép ta!"

Kẻ đó bị hắn vồ lấy, cắn ngay cổ. Chết ngay tức khắc. Mọi người xung quang nhìn dáng vẻ mất đi lý trí của hắn có chút lo sợ. Cuối cùng dù chạy tán loạn vẫn không kịp. Tất cả đều bị gϊếŧ.

A Tử lấy đủ máu, nằm gục xuống đất. Cơ thể bị sức mạnh phản phệ dần thu nhỏ lại.....

...

Tiêu Dao vừa mở mắt đã thấy mình đang ở nơi khác. Trời đang tối, nơi này lại là một khu rừng lạ lẫm.

Tiêu Dao nắm viên đá trong tay, nhìn ánh sáng nhỏ nhoi nó phát ra, nước mắt tự dưng chảy dài.

" Thanh Ly, lần này ta cược liều một phen, nếu nguyên thần của Vô Âm Tần biến mất thật, ta thật sự có lỗi với ngươi..."

Có thể quay lại quá khứ thành công rồi, nhưng biết tìm nguyên thần của Vô Âm Tần ở đâu... Đang mông lung thì Tiểu Bach hiện nguyên hình, nói:" Chủ nhân, người yên tâm, phán đoán của người là đúng. Chiếc lọ kia vẫn còn tồn tại ở chiều không gian này. Có lẽ bây giờ nó đang ở Mạc quốc."

Tiêu Dao:" Mạc quốc? Là Tần quốc khi xưa?"

Tiểu Bạch nói tiếp:" Đúng vậy, trong thư có nói, viên đá Từ Thiên này là bảo vật của Mạc quốc, viên đá này lại mở ra không gian của 400 năm trước vậy nên chiếc lọ cũng chỉ ở gần viên đá này của 400 năm trước thôi."

Tiêu Dao cẩn thận cất gọn viên đá vào trong chiếc túi đựng tiền. Cũng may mang tiền theo, số tiền này chắc cũng đủ sống 2 tháng.

Nàng không biết mình đang ở đâu, vừa bước vài bước đã ngửi thấy mùi máu rất nồng.

Tiểu Bạch bám vào cổ Tiêu Dao, co người lại:" Chủ nhân, mùi máu nồng quá!"

Tiêu Dao xoa xoa lưng nó:" Đừng sợ, biến thành kiếm đi, có thể có kẻ địch."

Tiểu Bạch biến thành thanh kiếm trong tay nàng. Tiêu Dao đi tiếp về phía trước, có mấy ngọn đuốc rơi trên mặt đất, xác chết ngổn ngang.

Tiêu Dao nhìn đống thi thể không đủ bộ phận, liền bịt mũi và miệng lại, kiềm chế không để bị nôn. Cũng không phải lần đầu nhìn thấy xác chết, nhưng người này ra tay độc ác quá, những xác chết hình như không còn một hột máu. Trên cổ vẫn lưu lại vết răng, không ngờ ở nơi quỷ quái này cũng xuất hiện huyết quỷ.

Bỗng có một đứa trẻ nằm trên mặt đất. Tiêu Dao cúi xuống kiểm tra, vẫn may còn sống. Nàng triệu hồi lửa xanh để soi sáng, trên người có vài vết chém, hình như còn bị sốt. Không ngờ ngay cả trẻ con cũng không tha.

Bỗng nàng khựng lại ở gương mặt đứa trẻ. Sao lại giống y hệt A Tử hồi nhỏ vậy?

Nàng nhìn những người khác, lại nhìn đứa trẻ. 400 năm trước A Tử là Huyết Cổ Vương, đáng lý phải là một người trưởng thành rồi, nhưng xét tình hình hiện giờ chỉ có một khả năng. Hắn do tu luyện bị phản phệ cộng với vết thương mà biến thành đứa trẻ, còn mấy người này...là bị hắn gϊếŧ...

Tiêu Dao thấy A Tử hô hấp ngày càng khó khăn, cũng không quản được nhiều nữa, liền bế hắn lên.

A Tử lim dim nhìn người đang bế mình. Cảm giác ấm áp quá....

Tiêu Dao mãi mới tìm được nhà trọ, ngôi làng gần đây khá nghèo nàn, nên nhà trọ cũng không khá khẩm mấy.

Sau đó nàng vội đi tìm đại phu. Đại phu khám xong, ánh mắt có phần nghi ngờ.

" Không biết cậu bé này vì sao lại bị thương nặng như vậy?"

Tiêu Dao đáp:" Đệ đệ ta bị lạc trong rừng nên thú rừng...."

Đại phu kê mấy đơn thuốc cho Tiêu Dao:" Mấy vết thương ngoài da không mấy nghiêm trọng, chỉ là sốt quá cao, tuổi tác của đệ đệ ngươi còn nhỏ, cần hạ sốt ngay, nếu ngày mai vẫn chưa hết sốt thì sợ rằng sẽ nguy hiểm tới tính mạng..."

Tiêu Dao tiễn đại phu ra rồi lại vào chăm sóc cho A Tử.

Tiểu Bạch ngồi cạnh A Tử, nói:" Hai người có duyên thật đấy, vừa tới 400 năm trước đã gặp phải kiếp trước của hắn."

Tiêu Dao thay khăn rồi đắp lên trán A Tử, hỏi:" Đây thật sự là A Tử?"

Tiểu Bạch:" Ta chắc chắn. Dù dáng vẻ giống trẻ con, nhưng ma lực của hắn mạnh như vậy, chỉ có thể ở đẳng cấp của ma vương thôi."

Tiêu Dao nhìn A Tử chằm chằm:" Không ngờ ta lại có thể gặp A Tử kiếp trước..."

-------

Tới buổi sáng thì A Tử đã hạ sốt rồi, dù vẫn chưa có tín hiệu tỉnh lại. Nhưng nàng vẫn có thể an tâm ra ngoài mua một số vật dụng nghe ngóng tình hình.

Nàng mua vài bộ y phục nam để mặc cho tiện hành động, sau đó ghé qua hiệu thuốc. Trên đường có nghe ngóng được vài thông tin. Trong cung cử một vài binh lính đi bắt Huyết Cổ Vương. Nghe nói hắn đang tu luyện gần đây vì trong rừng có loại thảo dược hắn cần.

Vài người dân hùng hổ đi giúp đỡ, để lập công. Chỉ tiếc rằng bây giờ họ một đi không trở về rồi....

Rõ ràng là con người cố tình công kích A Tử trước. Nàng tin rằng dù là kiếp nào cậu cũng sẽ không làm thương người vô tội.

Nàng mua thêm một con ngựa tiện thể hỏi đường đi tới kinh thành của Mạc quốc.

Làng này ở ngoại thành, phải đi ngựa mất 1 ngày mới tới. Khi nào A Tử của kiếp này khỏe lại, nàng mới an tâm đi được. Sau khi thành công chỉ cần dùng viên đá về lại thời điểm lúc nàng dịch chuyển ở tương lai thì sẽ không tốn thời gian.

Đang đi trên đường thì đột nhiên một đứa trẻ đυ.ng phải Tiêu Dao. Nàng nhận ra điểm bất thường liền giữ tay đứa trẻ lại.

" Nhìn ngươi cũng chỉ mới 12 tuổi mà đã học thói ăn trộm rồi?"

Người dân xung quanh lại bắt đầu chuyên mục hóng chuyện rồi. Cậu bé đó nghe vậy liền run rẩy, vẫn cố biện hộ:" Ta...ta không có!"

Tiêu Dao lấy ra từ túi áo nó chiếc túi tiền của mình, viên ngọc cũng ở trong đó, nếu bị lấy thì phiền phức rồi.

Thấy cậu nhóc đó mặt tái mét, nàng liền buông tay ra để nó chạy. Nàng không muốn chấp nhặt với một đứa trẻ. Nhìn bộ dạng tả tơi của nó chắc nó sống cũng không dễ dàng gì.

Tiêu Dao dắt ngựa về buộc ở sân sau của phòng trọ. Tiện thể vào xem A Tử thế nào rồi.

A Tử mới tỉnh dậy, không biết mình đang ở đâu, bộ dạng vô cùng thẫn thờ... Vết thương trên người hắn được băng bó cẩn thận, chiếc khăn trên đầu cũng đã ấm nóng. Hắn nhìn cơ thể mình, bị nhỏ lại rồi, chẳng trách lại bị ốm.

Là ai đã cứu hắn? Trong cơn mơ, hình như hắn cảm giác người này rất lo lắng cho hắn...

Tiêu Dao đi vào thấy A Tử đã dậy liền gọi:" A Tử! Tỉnh dậy rồi sao?"

Nàng tiến tới đưa tay lên trán hắn cảm nhận nhiệt độ, vẻ mặt vui mừng:" Đỡ sốt là ổn rồi!"

Hắn nhướng mày nhìn Tiêu Dao:" Ngươi là ai? Sao lại cứu ta?"

" Hôm qua ta thấy một đống xác chết, chỉ thấy mình ngươi còn sống, liền mang ngươi về."

" Sao ngươi...lại gọi ta là A Tử?"

Tiêu Dao gãi gãi đầu, lại lỡ quen miệng rồi.

" Vậy ngươi tên gì?"

A Tử suy nghĩ một hồi lại nói:" Thôi cứ gọi ta là A Tử đi..."

Tiêu Dao dở khóc dở cười, cái ông cụ non này thật khó hiểu đi.

Nàng nhẹ giọng nói:" Đệ đệ vẫn chưa khỏe hẳn, cứ việc nghỉ ngơi đi!"

Hắn nhướng mày:" Đệ đệ?"

Tiêu Dao mỉm cười:" Gọi đệ đệ không phải càng thân thuộc hơn sao? Ngươi cứ gọi ta là tỷ... à ca ca!"

Dù còn nhiều điều muốn hỏi nhưng Tiêu Dao đi nhanh quá, A Tử đành nằm xuống ngẫm nghĩ. Cũng may hắn đang trong hình hài 1 đứa trẻ, nếu không tên kia chắc cũng sẽ gϊếŧ hắn...như bọn dân làng làm?

Tiêu Dao xuống phòng bếp sắc thuốc cho A Tử thì thấy chủ nhà trọ lôi một đứa trẻ ra. Nó cầu xin thảm thiệt:" Làm ơn hãy tha cho ta, ta và muội muội đói nhiều ngày lắm rồi!"

Chủ nhà trọ:" Thảo nào dạo gần đây nhà bếp hay mất đồ! Ta tốt bụng cho ngươi ở phòng củi vậy mà ngươi lại đi ăn trộm!"

Thấy đứa trẻ đó khóc nức nở, Tiêu Dao liền chạy tới nói:" Ông chủ, nó trộm món gì? Để ta trả tiền."

Chủ phòng trọ nhìn Tiêu Dao bằng ánh mắt nghi hoặc." Ngươi quen nó?"

Tiêu Dao không thèm trả lời chỉ đút chút tiền vào tay ông ta:" Đủ chưa? Thả nó ra!"

Chủ phòng trọ thấy tiền liền sáng mắt:" Đủ đủ! Nhưng mà ngươi không được ở lại đây nữa!"

Cậu bé hoảng hốt:" Đừng mà! Bọn ta không biết phải đi đâu hết! Ngài châm chước cho ta được không?"

" Ta ngu mới để một tên trộm như ngươi ở lại!"

Nói rồi hắn đẩy cậu bé ra, rồi vào phòng củi gần đó kéo muội muội cậu ra.

" Cút ngay!"

Tiêu Dao liếc nhìn cô bé, còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu khổ rồi! Bất chợt nàng chạm mắt với hai đứa nó. Hai đứa trẻ mắt to tròn nhìn nàng như phao cứu sinh cuối cùng.

Tiêu Dao thở dài:" Nếu đã không có chỗ ở thì ở chung với bọn ta đi, ta chỉ thuê 1 phòng, các ngươi chịu khó ngủ cùng đệ đệ ta nhé."

Cậu bé vui mừng tự giới thiệu:" Đệ tên Đậu Đậu, muội muội đệ tên Tiểu Hoa, nó mới 5 tuổi thôi.."

Tiêu Dao thấy đứa bé hơi sợ người lạ, liền cúi xuống ân cần nói:" Đừng sợ, qua đây ca ca bế!"

Con bé dễ thương kinh khủng nghe thấy được bế liền không do dự chạy qua. Tiêu Dao bế con bé, thấy chiếc má phúng phính của nó mà cưng không chịu nổi.

" Ta tên Tiêu Dao...."

Tiêu Dao nói xong liền quên mất mình vẫn đang mặc trang phục nam nhân.

Đậu Đậu hỏi:" Tiêu Dao? Tên của ca ca có chút nữ tính thì phải? Vậy đệ sẽ gọi huynh là Tiêu ca ca."

Tiểu Hoa cũng gọi theo:" Tiêu ca ca!"

Tiêu Dao đặt cô bé xuống, nhìn gương mặt lấm lem của hai đứa trẻ liền không kiềm được lòng thương. Nàng thở dài, nhiệm vụ chính là tìm lọ nguyên thần vậy mà bây giờ lại sắp thành bảo mẫu rồi.

Vào tới phòng, Tiêu Dao cầm bát thuốc sẵn tiện nói:" A Tử, đêm nay chịu khó ngủ chung với hai đứa trẻ này nhé, ta ngủ dưới đất."

A Tử thấy hai đứa trẻ lạ mặt liền hỏi:" Ai vậy?"

" Tiểu đệ này tên Đậu Đậu, cô bé tên Tiểu Hoa, hai đứa nó không có chỗ ở nên tạm thời..."

A Tử nhướng mày nhìn nàng. Người này có vấn đề hay gì? Nhặt hắn về là đủ phiền phức rồi, giờ còn thêm hai đứa trẻ con.

Tiêu Dao nhẹ giọng hỏi:" A Tử, đệ giận sao?"

A Tử nằm im phăng phắc, không nói lời nào. Tới giờ cơm trưa, Tiêu Dao đích thân xuống bếp làm đồ ăn, vì A Tử đang ốm nên nàng phải làm cháo.

Hắn nhìn bát cháo trắng tinh, cứ tưởng vô cùng nhạt nhẽo, khi ăn vào mới cảm nhận được vị của thịt đã hòa tan vào trong.

Tiêu Dao nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của A Tử liền mỉm cười:" Ngon không?"

A Tử gật gật đầu. Bỗng nàng lấy khăn lau miệng cho hắn. Hắn nhìn dáng vẻ dịu dàng của nàng, trong lòng ấm áp vô cùng. Sao con người này lại tốt bụng tới vậy? Nếu cậu biết A Tử là ma tộc liệu có căm hận hắn?

Hắn lắc đầu. Từ lúc bị truy sát, hắn đã thề sẽ thù hận con người tới cuối đời.

" Nếu ta là ma tộc đã gϊếŧ người dân trong làng, liệu ngươi còn cứu ta?"

Tiêu Dao đáp:" Sẽ."

A Tử ngạc nhiên nhìn nàng:" Ngươi sẽ cứu một con ác quỷ đã từng gϊếŧ nhiều người như vậy sao?"

" Ác quỷ không được sinh ra mà được tạo thành, sao ta lại nghe nói chính dân làng đã không phân biệt phải trái đi tấn công hắn trước? Hắn chẳng qua là muốn tự vệ tôi..."

Hắn nhìn nàng chằm chằm. Vốn tưởng sẽ hận nhân tộc tới cuối đời, vậy mà tên này đột nhiên lại xuất hiện, thay đổi cách nhìn nhận của hắn về con người.

Đậu Đậu hỏi:"Hai người nãy giờ nói gì vậy?"

Tiêu Dao cười nhẹ:" Không có gì, ngày mai ta sẽ dạy đệ cách để tự kiếm tiền, mà không phải trộm cắp nữa. Khi ta rời đi, đệ phải tự học cách chăm sóc bản thân và muội muội, biết chưa?"

Đậu Đậu gật gật đầu:" Vâng, nghe ca ca hết."

A Tử hỏi:" Ngươi định rời đi? Rời đi đâu?"

" Đương nhiên là về nhà rồi, yên tâm khi nào đệ khỏi hẳn ta mới đi!"

Nửa đêm A Tử chằn chọc thức dậy, đường hoàng là đại ma vương mà giờ phải chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, còn bị bọn chúng coi như cái gối ôm, đúng là mất mặt vô cùng.

Hắn đi xuống giường, đến gần chỗ Tiêu Dao đang ngủ, cúi xuống nhìn nàng. Khi hắn khỏe lại người này sẽ rời đi sao?

Hắn cau mày, tự nhắc bản thân. Không phải hắn không muốn Tiêu Dao rời đi, mà hắn không muốn mắc nợ ai thôi!

Đột nhiên thấy nàng động đậy, hắn liền giật mình định chạy đi. Hình như Tiêu Dao bị ngủ mớ, nàng kéo A Tử lại, ôm chặt hắn, không để hắn đi.

Hắn bị siết chặt quá không thở nổi, liền cố gắng đẩy nàng ra.

" A Tử...đừng quậy..."

Nghe thấy giọng nói của nàng khiến hắn thót cả tim. Có vẻ người tên A Tử này khá quan trọng với nàng ta.

Trong lúc đẩy Tiêu Dao ra, hắn lỡ chạm vào ngực nàng. Cảm giác mềm mại truyền đến tay khiến hắn sững sờ giây lát. Mặt hắn dần đỏ gay, tên này là nữ tử!

Tiêu Dao vẫn tiếp tục ôm chặt lấy A Tử. Đầu hắn vùi vào cổ nàng, không dám thở mạnh. Hết người này tới người khác xem hắn thành gối ôm rồi!

Một lát sau, Tiêu Dao cũng không ôm hắn nữa. Nhưng không hiểu sao hắn vẫn muốn nằm đó, mắt dần lim dim muốn ngủ. Ở cạnh người này không hiểu sao có một cảm giác rất thân thuộc...