Phù Yên Nhiên đang đắp thảo dược lên miệng vết thương của Thanh Ly thì đột nhiên trên tay truyền tới một cảm giác lạ lạ.
Nàng nhìn thấy vân đen nhỏ dài chạy trên tay mình liền giật mình đứng dậy, đánh đổ lọ thảo dược.
Tiêu Dật Hiên cầm lấy tay nàng, lo lắng hỏi:" Sao vậy? Cái vết đen này là thứ gì?"
Phù Yên Nhiên vận linh lực, phong bế kinh mạch trên tay mình, toát mồ hôi hột:" Nguy rồi, có người hạ cổ trùng lên người Thanh Ly, một khi có người chạm vào người cô ấy, cổ trùng sẽ truyền sang tay người khác, sau đó tan ra trở thành độc, độc đi tới mạch tim là chết chắc!"
" Kì lạ, người đầu tiên đỡ Thanh Ly là Tiêu Dao mà? Sao muội lại trúng độc?"
" Nếu như cô ấy vạn độc bất xâm thì mới có thể không bị cổ trùng kí sinh."
Phù Yên Nhiên rút dao găm trên người ra, dùng lực định đâm xuống thì bị Tiêu Dật Hiên giữ lại, cậulớn giọng:" Muội làm cái gì vậy!"
" Chỉ còn cách chặt đứt cánh tay trái này mới có thể ngăn cổ trùng xâm nhập."
Tiêu Dật Hiên vẫn giữ khư khư tay nàng." Không còn cách nào khác sao?"
" Chỉ có thuốc giải của người hạ cổ mới chữa được. Nhưng làm sao lấy được thuốc giải từ một kẻ đã khiến Thanh Ly ra nông nỗi này?"
" Không thử thì làm sao biết được! "
Đột nhiên Thanh Ly không chịu nổi ho ra một đống máu. Phù Yên Nhiên vội cúi xuống xoa lưng Thanh Ly . Vệt đen trên tay đã hoàn toàn biến mất.
" Đã để lỡ thời cơ rồi, bây giờ không có thuốc giải thì ta chết chắc."
Tiêu Dật Hiên nhướng mày nói:" Nhất định sẽ tìm được, bây giờ Tiêu Dao cũng đang truy tìm hắn rồi, sẽ sớm có tin tức thôi!"
Thanh Ly khàn giọng nói:" Với...thương tích thế này..e là ta không qua nổi, nhờ ngươi nói với Tiêu Dao...rằng ta cảm ơn cô ấy vì đã giúp ta...."
Phù Yên Nhiên khó chịu nói:" Ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy! Sao ta có thể để bệnh nhân của ta chết được!"
Thanh Ly nắm chặt lấy tay Phù Yên Nhiên:" Nói với cô ấy, chiếc bình đựng nguyên thần của long vương là thánh vật của Tần quốc khi xưa, tên là Từ Thiên.... Nguyên thần của một người vốn không thể tách biệt cơ thể quá lâu, sở dĩ nó làm được vậy...vì nó là vốn là đạo cụ vượt thời gian."
Tiêu Dật Hiên hỏi:" Lại có thứ như vậy trên đời sao? Đạo cụ vượt thời gian thì có liên quan gì tới việc giữ nguyên thần?"
Thấy hơi thở của Thanh Ly ngày càng yếu, Phù Yên Nhiên liền nói:" Được rồi, đừng nói nữa, ngươi đã yếu lắm rồi!"
Thanh Ly lắc đầu cố gắng ngồi dậy:" Không biết ta còn cầm cự được bao lâu...ta phải nói hết sự thật cho mọi người...chỉ có mọi người mới giúp được huynh ấy... Trên chiếc lọ đó có gắn một viên đá màu xanh, đó mới là thánh vật của Tần quốc 400 năm trước...."
Phù Yên Nhiên:" 400 năm trước?"
Thanh Ly nói tiếp:" Nguyên thần của long vương quá mạnh mẽ, không thể tiêu tán, các môn phái chỉ có thể phong ấn trong những bảo vật trấn phái uy lực phi phàm, nhưng ngược lại nhờ cách phong ấn đó, nguyên thần của Vô Âm Tần mới tồn tại được tới bây giờ...để di chuyển nguyên thần của huynh ấy đi mà không bị tan vỡ ta lại cần một thứ khác chính là viên đá Từ Thiên. Ta gắn nó trên chiếc lọ nhỏ, dùng chút kĩ thuật để không gian của 400 năm trước được lưu lại trong bình...."
Tiêu Dật Hiên:" Tức là nếu nguyên thần ngay lập tức được chuyển vào chiếc bình đó, nó sẽ được tồn tại ở không gian của 400 năm trước?"
Thanh Ly gật đầu:" Chính là như vậy, trong chiếc lọ đó là không gian thu nhỏ của 400 năm trước..."
Phù Yên Nhiên nói:" Sao lại có thứ lợi hại như vậy chứ? Có thể tác động được lên tận không gian và thời gian rồi, vậy mà ngươi vẫn cướp được? Không phải nó là bảo vật quốc gia sao?"
Thanh Ly:" Khi đó...Tần quốc vẫn là triều Mạc...con người và ma tộc xảy ra chiến tranh, thiệt hại vô kể, nhân lực bị điều động đi quá nhiều nên nơi cất giấu bảo vật khá nơi lỏng..."
Phù Yên Nhiên:" Được, ta sẽ nói vấn đề này cho Tiêu Dao biết."
Thấy mắt Thanh Ly lúc nhắm lúc mở, tinh thần không còn tỉnh táo, Phù Yên Nhiên bắt đầu sốt ruột, nàng đỡ Thanh Ly nằm xuống, lông mày cau lại:" Thanh Ly...ngươi gắng chịu một chút..."
Tiêu Dật Hiên đứng cạnh cũng cảm thấy sự sống của người này đang dần mỏng manh, cậu nói:" Xem ra, không thể cứu nổi rồi..."
Phù Yên Nhiên nắm chặt đôi tay đang dần lạnh đi của Thanh Ly, không kiềm được nước mắt.
" Trước giờ ta luôn căm ghét ma tộc, nhưng ta nào có hiểu rằng...họ cũng như chúng ta, đều tình nghĩa tới vậy...cô ta vì người mình yêu lặn lội suốt từng ấy năm, khi sắp thành công rồi, thì lại ra đi trước người đó...kết cục như vậy thật không công bằng!"
Tiêu Dật Hiên thở dài:" Bây giờ việc chúng ta làm được chỉ có thể là giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện thôi."
Thanh Ly đã tắt hơi thở cuối cùng, cơ thể dần tan biến, cuối cùng biến thành hình dạng của một con hồ ly.
Tiêu Dật Hiên hiếu kì nói:" Con hồ ly này vẫn còn sống?"
Phù Yên Nhiên lắc đầu:" Thanh Ly đã chết rồi, công lực tu luyện mấy trăm năm của nàng ta đã tan biến. Hiện nay biến trở về 1 con hồ ly, cũng chỉ như một cái xác không hồn, dù có tỉnh dậy cũng không còn kí ức nữa mà trở thành 1 con hồ ly bình thường...."
Bỗng một lá thư viết bằng linh lực bay tới. Là thư của Tiêu Dao, Tiêu Dật Hiên mở ra xem, rồi viết thêm 1 lá thư mới.
Ngày hôm sau kinh thành vô cùng náo nhiệt, nghe nói tiên hoàng đích thân mời vài quý nhân tới thiết đãi yến tiệc. Sau khi điều tra, hóa ra là hai ma vương tới.
A Tử nói:"Không ngờ không cần đích thân tới tìm bọn chúng đã tự đến rồi."
Tiêu Dao:" May quá, có thể tìm cơ hội lấy lại đồ!"
Đột nhiên thư của Tiêu Dật Hiên truyền tới. Tiêu Dao đứng xem, hoảng loạn vô cùng. A Tử thấy mặt nàng biến sắc liền hỏi:" Xảy ra chuyện gì rồi?"
Nàng run giọng nói:" Vết thương quá nặng, Thanh Ly...không qua khỏi rồi... Phù Yên Nhiên còn bị trúng độc, là độc của kẻ đã lấy trộm nguyên thần..."
Cổ Phong và Louis cùng lúc đi tới thông báo.
" Bệ hạ, yến tiệc đã bắt đầu rồi, chỉ thiếu người thôi."
A Tử nói với Tiêu Dao:" Muội đợi ta ở đây, ta sẽ tới yến tiệc đó một chuyến, rồi xem tình hình ra sao."
Tiêu Dao kéo A Tử lại, vẻ mặt khẩn thiết:" Ta đi cùng!"
A Tử đáp:" Vậy muội phải hứa với ta, dù lát nữa bọn họ nói gì, làm gì cũng không được manh động, mọi việc phải nghe theo ta, biết chưa?"
Tiêu Dao gật đầu đồng ý trước. Bản thân nàng cũng sợ rằng mình không giữ bình tĩnh được nữa rồi, Thanh Ly đã mất sao nàng có thể bình tĩnh được?
Bên trong đại sảnh, yến tiệc linh đình, tiên hoàng ngồi ở đầu tiếp đãi hậu hĩnh những vị khách trong sảnh. Tên quỷ quyệt Dạ Nhược Vũ cố tình gọi tới mấy mỹ nữ tiếp đãi các quan thần. Mà hành động của họ cũng nóng mắt vô cùng.
A Tử ngồi đối diện Hắc Ám Vương, đối mặt với hắn liền thấy khó chịu vô cùng. Ân oán giữ hai người từ trăm năm trước, bây giờ chẳng lẽ hắn vẫn còn thù hận? A Tử nâng ly rượu, uống liên tiếp mấy lần. Tiêu Dao phải cải trang thành cung nữ, ngồi phía sau A Tử, nàng nhỏ giọng nói:" Huynh đừng uống nhiều quá."
A Tử quay sang nhìn nàng, nói:" Không sao, tửu lượng ta tốt."
Dạ Nhược Vũ ngồi cạnh A Tử, trong lời nói hắn có chút trêu chọc:" Bệ hạ đã có tâm trạng uống rượu, sao có thể thiếu mỹ nữ bầu bạn."
Hắn nói rồi ra lệnh cho cô gái bên cạnh lại gần A Tử rót rượu.
A Tử nhướng mày:" Không cần! Người của ngươi đừng để tới gần ta!"
Cô gái đó bị hai người sai tới sai lui, không biết phải làm sao, chỉ chần trừ đứng đó.
Tiêu Dao nói:" Cô nương không cần rót rượu, có ta rồi."
Dạ Nhược Vũ cũng nhận ra là Tiêu Dao, liền cười nói:" Hóa ra bệ hạ thích kiểu nữ tử này, là ta suy nghĩ không thấu đáo rồi!"
Tiêu Dao cầm bình rượu lên định rót thì bị A Tử ngăn lại, hắn giữ chiếc bình cố định trên bàn, không nhúc nhích.
Dù Tiêu Dao giả làm người hầu, nhưng sao hắn có thể để nàng hạ mình hầu hạ hắn trước mặt nhiều người như vậy được.
Nàng lắc đầu ý chỉ không sao. Rồi tiếp tục đưa ly rượu cho hắn. Diễn kịch thì phải diễn tới cùng, dù sao yến tiệc tiếp đãi sứ giả nơi khác sao có thể để 1 người không liên quan như nàng tham gia.
Ma vương Roal cầm ly rượu kính tiên hoàng 1 ly rồi nói:" Đa tạ tiên hoàng đã cho chúng ta mượn binh lực, ma tộc như hổ thêm cánh, chiến dịch nhất định sẽ thành công!"
Tiên hoàng cười sảng khoái:" Chúng ta cùng một tộc, liên thủ là chuyện thường tình!"
Bỗng Hắc Ám Vương lên tiếng:" Ta có chuyện muốn nói riêng với bệ hạ!"
Mọi người trong đại sảnh đồng loạt hướng mắt về phía A Tử, tò mò không biết chuyện gì.
Thủ hạ của Roal bước lên cúi người đưa một chiếc bình nhỏ cho Hắc Ám Vương.
Tiêu Dao thấy mặt người đó liền kích động:" Là người hại Thanh Ly!"
A Tử đứng dậy, nói với các quan thần:" Bữa tiệc đã gần kết thúc, mọi người ra về trước đi."
Vậy là những người hóng hớt liền đi gần hết. Trong sảnh ngoài tiên hoàng, Dạ Nhược Vũ thì chỉ còn hai ma vương và một vài thủ hạ của họ.
An Vũ Phong nhìn Tiêu Dao nói:" Cổ trùng ta hạ, chỉ có mình ta giải được, bệ hạ không muốn làm lỡ cơ hội này chứ?"
A Tử quay sang nhìn Tiêu Dao:" Muội bị hạ cổ?"
Tiêu Dao lắc đầu:" Là Phù Yên Nhiên."
An Vũ Phong nhướng mày:" Ngươi không phải người tiếp xúc với con hồ ly kia đầu tiên?"
A Tử nói:" Nhưng ta vẫn cần thuốc giải, điều kiện là gì?"
Hắc Ám Vương chỉ tay vào Tiêu Dao:" Đổi người lấy thuốc."
A Tử đứng chắn trước Tiêu Dao. " Giao dịch này ta không đồng ý."
Nói rồi, cậu rút kiếm, không một động tác thừa, kề kiếm ngay cổ Hắc Ám Vương. " Đưa thuốc cho ta, nếu không đừng hòng rời đi!"
Tiên hoàng tức giận mắng:" To gan! Ta không cần biết giữa các ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi không được làm hại Hắc Ám Vương!"
Hắc Ám Vương đột nhiên biến thành bóng đen, chìm xuống mặt đất. A Tử lùi lại vài bước. Hắn đã lấy lại kí ức kiếp trước, trước kia lại nhiều lần giao đấu với Hắc Ám Vương nên đã quen với mấy chiêu của hắn.
A Tử cắm thẳng kiếm xuống bóng đen trên mặt đất. Nhìn thì có vẻ là ảo ảnh nhưng đó lại là thực thể của chính hắn.
Bóng đen biến thành hình người, hắn cầm kiếm giao chiến với A Tử. Hai người đánh nhau gây ra động tĩnh rất lớn, những người xung quanh đều phải đứng gọn lại, tránh đường cho họ.
Thấy tình thế căng thẳng, tiên hoàng nói tiếp:" Các người còn đánh tiếp, đừng trách ta vô tình! Việc mượn binh lực khỏi bàn, còn Dạ Thiên ngươi quên mẫu thân ngươi đã giao phó ngươi cho ta rồi sao!"
Cả hai nghe vậy liền dừng lại, nhưng Hắc Ám Vương vẫn thừa thời cơ chém một nhát ngang bụng A Tử.
Tiêu Dao lo lắng chạy tới bên A Tử. Ông ta toàn lấy mẫu thân hắn ra đe dọa, chung quy, hắn vẫn còn chút tình nghĩa với ông ta.
Hắn ném thanh kiếm xuống đất, nắm lấy tay Tiêu Dao kéo đi.
Hắc Ám Vương ở phía sau nói thêm:" Độc này trong ba ngày không giải thì chết chắc!"
Nghe vậy, Tiêu Dao gạt tay A Tử ra. Cậu ngạc nhiên nhìn nàng, không thể ngăn nàng chạy tới bên Hắc Ám Vương.
" Ta đi theo các người, giao thuốc giải."
A Tử quay lại, tức giận nói:" Muội điên rồi! Muội đã hứa với ta sẽ không manh động mà?"
Tiêu Dao không dám nhìn thẳng vào A Tử. E rằng nàng phải thất hứa rồi. Nàng không thể để những người xung quanh nàng gặp chuyện không may nữa.
Hắc Ám Vương kéo người về bên mình, rồi ném thuốc giải về phía A Tử.
Ma vương Roal nói với tiên hoàng:" Chuyện liên minh cũng đã bàn xong, bọn ta chuẩn bị về đây."
Tiên hoàng gật đầu:" Không vội, ta đã chuẩn bị phòng cho mọi người, hãy nghỉ lại 1 hôm rồi hãy đi."
A Tử đột nhiên lên tiếng:" Hình như các ngươi mới tặng ta một loại rượu ủ chỉ có ở phương tây?"
Dạ Nhược Vũ cười chế giễu:" Lúc này rồi mà vương huynh vẫn còn nhã hứng nhỉ?"
Hắc Ám Vương vẫn lấy cống phẩm lên đưa cho A Tử. A Tử rót cho tiên hoàng trước, rồi tới mình.
Tiên hoàng lấy làm ngạc nhiên. Đứa trẻ này bị trọc tức đến nỗi ngốc rồi?
" Ta kính người một ly, con đường phía trước, ta sẽ tự mình đi, chúng ta từ giờ sẽ không còn quan hệ thân thích nữa."
A Tử nâng chén rượu lên, uống hết một mạch rồi dứt khoát ném chén rượu xuống sàn. Có thể nghe rõ tiếng vỡ "toang" 1 cái.
Tiên hoàng thấy hành động này của hắn liền sửng sốt. Nhất thời không thể nói gì.
Tiêu Dao có thể thấy rõ, A Tử đang rất kiềm chế cơn giận.
A Tử cầm cả bình rượu lên uống một mạch tới nửa bình trước ánh nhìn kinh ngạc của mọi người. Rượu mạnh như vậy, uống theo kiểu của hắn làm gì có ai còn đứng vững nổi?
A Tử đặt bình rượu lên trên bàn, hơi loạng choạng đi ra ngoài.
Tiêu Dao nhìn theo bóng lưng của cậu, trong lòng vô cùng khó chịu.
Xin lỗi, ta không thể không cứu Phù Yên Nhiên, lại phải bỏ huynh lại một mình rồi...
Ngay buổi chiều hôm đó, người của Hắc Ám Vương đã xuất phát ngay. Không hề nán lại lâu.
Tiêu Dao trốn được mấy thị vệ, lén đi gặp A Tử trước khi đi. Hắn vẫn ngồi ở sân trước thư phòng, không thèm băng bó vết thương.
Tiêu Dao lo lắng nhìn y, nói:" Huynh mau đi băng bó vết thương đi..."
A Tử không thèm nhìn nàng, lời nói có chút tức giận:" Có phải ngay từ đầu muội đã muốn tự làm theo ý mình, không hề muốn bàn bạc với ta?"
Tiêu Dao vội đáp:" Không phải, bọn họ muốn ta làm con tin, nên đây là thời cơ hiếm có để trà trộn vào đó, hơn nữa huynh là quân chủ Dạ quốc không thể trực tiếp đối đầu với họ, nếu không khó bảo toàn được cục diện!"
A Tử đứng phắt dậy, nhướng mày nói:" Ta nói cho muội biết, mạng của muội là ta khó khăn lắm mới nhặt được về, bây giờ muội lại tự tiện nhảy vào mũi kiếm của người ta, muội bảo ta phải làm sao!"
Tiêu Dao buồn lòng nói:" Ta nhất định sẽ cẩn thận, huynh đừng lo mà."
Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập, người của Hắc Ám Vương đã đuổi tới đây rồi.
" Ta phải đi rồi!"
Tiêu Dao định xoay người rời đi thì A Tử kéo nàng vào lòng, ôm chặt:" Muội nhất định phải bảo trọng."
Tay nàng dừng ở khoảng không sau lưng cậu, do dự. Nàng cũng không muốn đi, nhưng sự việc nghiêm trọng như vậy, không thể không mạo hiểm.
Một lúc sau A Tử buông nàng ra, rời đi trước khi có người đi tới.