A Tử nằm ngủ được một lúc, đột nhiên mơ thấy cha mẹ hắn. Hai người đã ra đi lâu như vậy rồi, nên hắn cũng không còn nhớ rõ họ trông như thế nào nữa. Vậy mà không hiểu sao trong giấc mơ gương mặt họ lại rõ ràng như vậy, chỉ có điều khi tỉnh dậy A Tử lại quên gương mặt của họ ngay.
Dù không nhớ dáng vẻ của họ, nhưng A Tử nhớ rõ họ ấm áp tới mức nào, yêu thương hắn tới mức nào.
Trong mơ, A Tử cứ vội đuổi theo bóng hình của họ ngày càng khuất dần, đến khi đuổi kịp, thì bóng tối liền bao trùm cả không gian. Cả người A Tử đều là máu, còn cha mẹ hắn thì nằm yên trên mặt đất, cơ thể lạnh giá không còn dấu hiệu của sự sống.
A Tử sợ hãi không dám nhìn. Đã là lần thứ mấy mơ thấy cơn ác mộng này rồi?
Lần này không gian lại thay đổi tiếp, người trước mặt hắn cũng thay đổi, người hắn vẫn nhuốm đầy máu, nhưng là máu của Tiêu Dao. Hắn run rẩy ôm Tiêu Dao vào lòng, không biết là đã bao nhiêu thời gian trôi qua. Đột nhiên A Tử mở mắt tỉnh dậy, nước mắt cậu đã ướt đẫm cả gối.
A Tử ngồi dậy, trầm mặc một lúc. Rồi liền đi sang phòng Tiêu Dao ngay lập tức. Hắn sợ, sợ việc Tiêu Dao tỉnh dậy chỉ là một giấc mơ.
Sáng hôm sau, Tiêu Dao dậy từ rất sớm, nàng vừa mở mắt đã thấy A Tử ngồi cạnh nhìn chằm chằm vào mình. Tiêu Dao giật mình bật dậy nói:" Huynh là yêu quái hay gì vậy! Đừng nói là huynh ngồi đây cả đêm đấy nhé!"
Do cả đêm không ngủ mà mắt A Tử thâm như gấu trúc cộng thêm trạng thái có chút mệt mỏi khiến nụ cười của cậu có chút miễn cưỡng:" Muội tỉnh rồi sao."
Tiêu Dao nhăn nhó mặt mày:" Huynh có biết nụ cười bây giờ của huynh trông mờ ám lắm không!"
A Tử cúi đầu xuống vẻ mặt có chút buồn bã:" Vì ta sợ muội sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa, nên mới ngồi đây cả đêm..."
Câu nói này thật sự đánh thẳng vào tâm lý Tiêu Dao rồi, nguy hiểm, thật quá nguy hiểm. Sao cậu có thể tốt bụng đến đáng thương như vậy chứ! Tiêu Dao tránh A Tử như tránh tà, nàng ra ngoài rửa mặt rồi định xuống núi vận động gân cốt.
Nằm liệt giường một năm nếu không đi lại thì sẽ thành lợn mất.
Tiêu Dao cuối cùng cũng đi lại được bình thường, tuy nhiên nếu phải chạy thì vẫn còn khó khăn.
Trên đường đi ,Tiêu Dao đột nhiên gặp Mộc Tinh. Nàng ta xách một cái giỏ hình như muốn xuống núi.
Tiêu Dao vội gọi:" Mộc Tinh?"
Mộc Tinh thấy Tiêu Dao cũng đứng lại đợi.
" Tiêu Dao, ngươi đi lại được rồi hả?"
Tiêu Dao gật đầu:" Tập võ bao nhiêu năm gân cốt cũng có chút linh hoạt."
Mộc Tinh nhìn Tiêu Dao từ trên xuống dưới, thấy y phục nàng ta chỉnh chu, đầu tóc cũng gọn gàng, gương mặt lại tràn đầy sức sống, cũng ngơ ngác một hồi. Hóa ra lúc cô gái này tỉnh dậy là bộ dạng thế này. Mộc Tinh đã gặp nhiều nữ nhân xinh đẹp, nhưng ở Tiêu Dao lại có một loại cảm giác dễ gần mà người khác không có. Đúng là người vừa xinh đẹp vừa tốt tính, Mộc Tinh nhìn lại bản thân quả nhiên thấy mình không đấu lại nổi.
Tiêu Dao thấy Mộc Tinh nhìn mình chằm chằm, lại hỏi:" Ngươi muốn xuống núi làm gì sao?"
Mộc Tinh đáp:" À, ta muốn đi bán một số loại thảo dược hiếm cho nhà thuốc, còn ngươi?"
Tiêu Dao:" Chỉ là muốn đi dạo xung quanh xem thế nào thôi."
Hai người chung đường nên thuận tiện đi cùng nhau luôn. Mộc Tinh tới nhà thuốc liền vào bên trong trao đổi với họ một hồi.
Tiêu Dao đứng bên ngoài đợi, tiện thể ngắm nghía xung quanh. Nhiều ma tộc quá!
Một mình nàng là con người khó tránh khỏi ánh nhìn của người khác. Nhưng họ cũng chỉ nhìn mà thôi, không như nhân tộc, cứ thấy ma tộc liền la làng rồi hắt hủi.
Bỗng có mấy đứa trẻ con chạy đâm vào Tiêu Dao. Thanh kẹo đường của cô nhóc đó suýt rơi xuống đất, cũng may Tiêu Dao nhanh tay bắt lấy, nàng cúi xuống đưa cho cô nhóc:" Của nhóc nè, nhớ cẩn thận nhé!"
Cô bé mắt lấp la lấp lánh, cười tươi:" Đa tạ tỷ tỷ."
Nói rồi cô nhóc đó chạy đi chơi với mấy đứa nhóc khác.Tiêu Dao nhìn bọn trẻ ríu ra ríu rít như chim sẻ, lại nhớ tới chuyện hồi nhỏ.
Khi đó, Tiêu Dao chính là thường xuyên ra ngoài đi chơi kèm với gây họa, A Tử thì lúc nào cũng chạy theo bảo vệ nàng. Còn ca ca thì luôn mắng hai người, dù nghiêm khắc nhưng cậu lại rất hay nhường nhịn A Tử và nàng.
Có lần Tiêu Dao vì ăn kẹo nhiều quá mà bị sâu răng, nàng phải nén lút ra ngoài mua, A Tử cũng đi theo nàng. Vậy mà không may bị ca ca phát hiện, Tiêu Dao đành truyền cho A Tử, nói cậu giấu đi.
Tiêu Dật Hiên cũng đuổi theo giằng co mãi. Ba đứa trẻ cứ thế giành đi giành lại thanh kẹo. Cuối cùng đánh nhau một hồi, Tiêu Dật Hiên liền ăn luôn thanh kẹo. Từ đó đồ ăn vặt của Tiêu Dao toàn là huynh đệ bọn họ chia nhau ăn giúp.
Tiêu Dao cứ nhìn theo bọn trẻ con, bất giác cười vui vẻ. Cười một hồi, Tiêu Dao chợt sững lại, ánh mắt có chút thất vọng. Nàng nhận ra rằng thời gian trôi qua, con người rồi cũng sẽ đổi thay, có những chuyện, những việc đều không thể như trước được nữa.
Bỗng có người kéo Tiêu Dao lại gọi:" Tiêu Dao?"
Tiêu Dao nghe giọng nói quen thuộc liền ngạc nhiên nói:" Thanh Ly!"
Thanh Ly nhìn Tiêu Dao một lượt:" Lâu rồi không gặp, ngươi thay đổi nhiều quá!"
Hai người bạn cũ gặp nhau liền vào quán trà nói chuyện. Tiêu Dao ngồi kể rất lâu, đến cả chuyện nàng vừa ngủ dậy sau hơn một năm nằm liệt giường.
Thanh Ly xúc động lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi:" Không khổ danh bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi thật là dũng cảm quá đi, cũng may đại nạn không chết, nhân dịp này ta sẽ chiêu đãi ngươi hết lòng!"
Tiêu Dao cười nhẹ:" Vậy còn ngươi, hành trình của ngươi thế nào rồi, lần này tới Dạ quốc thu hoạch được gì không?"
Thanh Ly hớn hở nói:" Ta cuối cùng đã thu thập được đủ mảnh nguyên thần của Vô Âm Tần rồi!"
Tiêu Dao:" Chuyện tốt đó, chúc mừng ngươi."
Thanh Ly gật đầu, rồi lại buồn bã nói:" Chỉ có điều ta chưa tìm được lối đi vào Huyết Cấm vực."
Tiêu Dao nói:" Nơi đó ta chưa từng thấy ai nhắc tới, cũng không biết vị trí cụ thể của nó ở đâu."
Thanh Ly:" Huyết Cấm vực là chiến trường khi xưa ma tộc và nhân tộc giao chiến, nó ở gần biên giới Tần quốc. Đó là một vùng đất rộng lớn không người sinh sống, dở dĩ được đặt tên là Huyết Cấm vực vì Huyết Cổ Vương đã một kiếm xé toang mặt đất, một lúc gϊếŧ trăm binh lính nhân tộc khiến họ phải rút lui xin hàng. Đến giờ ma lực ở dưới vực đó vẫn còn được lưu lại, con người chính là lợi dụng sức mạnh của chính Huyết Cổ vương mà phong ấn Vô Âm Tần. Đúng là bỉ ổi mà!"
Tiêu Dao mải suy nghĩ:" Ra còn có chuyện đó...."
Thanh Ly nói tiếp:" Bây giờ đường tới đó khắp nơi đều có ma vật, quái vật, oán khí, ta cảm giác một khi bước vào địa phận đó là khỏi bước ra luôn!"
Tiêu Dao:" Nếu cần thì ta sẽ giúp ngươi tới đó!"
Thanh Ly ngạc nhiên nhìn Tiêu Dao:" Ngươi chắc chứ? Nơi đó quá nguy hiểm..."
Tiêu Dao đáp:" Biết là nguy hiểm nhưng ngươi không phải vẫn tìm mọi cách để cứu người ngươi yêu sao, một mối tình như vậy ta thật sự ngưỡng mộ, hơn nữa ta coi ngươi là bằng hữu, không phải bằng hữu thì phải giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn sao?"
Thanh Ly gật gật đầu, nhìn Tiêu Dao đầy ngưỡng mộ:" Ngươi công lực cao như vậy hẳn là sẽ giúp được ta rất nhiều!"
Tiêu Dao:" Chỉ có điều vì mới tỉnh dậy nên linh lực của ta bị ứ đọng, tạm thời ta không thể sử dụng ngay, hơn nữa ta còn phải về nhà báo bình an với cha mẹ, cho nên có thể đợi ta được không?"
Thanh Ly nói:" Đương nhiên là được, ta đã thu thập nguyên thần của Vô Âm Tần suốt trăm năm, đợi nữa thì có hề gì chứ! Hơn nữa ngươi mới khỏi bệnh, là bằng hữu ta còn phải khuyên ngươi nghỉ ngơi nhiều ấy chứ!"
Tiêu Dao vẽ một ấn ký lên tay Thanh Ly, rồi nói:" Trong vòng một tháng, ta nhất định sẽ liên lạc với ngươi!"
Thanh Ly:" Được, một lời đã định!"
Dạ Nhược Vũ sau vụ việc lần trước liền mất mặt không dám đi đâu, vì hôm nay là tết nguyên đán nên hắn mới có tâm trạng ra ngoài. Không ngờ đi giữa đường lại gặp Tiêu Dao. Hắn đứng lại dụi mắt, mới có mấy ngày mà nàng ta đã tỉnh lại rồi sao?
Tiêu Dao đang định tiễn Thanh Ly đi thì Dạ Nhược Vũ tiến tới chào hỏi rất chi là tự nhiên:" Tiêu tiểu thư, cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh lại được rồi sao?"
Tiêu Dao bất ngờ nhìn hắn. Không hiểu sao nhìn bộ mặt tươi cười của hắn khiến Tiêu Dao cảm thấy rất phản cảm.
" Ngươi là ai? Chúng ta từng gặp nhau chưa?"
Dạ Nhược Vũ nói:" Tại hạ tên Nhược Vũ, từng được Dạ công
tử mời đến chữa cho cô nương đây! "
Tiêu Dao nhìn trang phục lòe loẹt của hắn thiết nghĩ bây giờ đại phu đều ăn mặc như vậy sao?
Nàng đáp:" Ồ, vậy đa tạ ngươi đã quan tâm. Không có việc gì nữa thì ta đi đây."
Dạ Nhược Vũ hơi bất ngờ, vậy mà tính cách của nàng ta lại như vậy, lời nói ngắn gọn dứt khoát, rõ ràng muốn tránh mặt hắn mà!
Đúng lúc đó, Mộc Tinh đã xong việc nên đi tìm Tiêu Dao, vừa thấy Dạ Nhược Vũ, nàng liền la lên:" Ngươi! Sao ngươi lại ở đây?"
Dạ Nhược Vũ cười nói:" Đường này nhà ngươi xây hả?"
Mộc Tinh bực tức kéo Tiêu Dao đi. Tiêu Dao cũng kéo theo Thanh Ly đi cùng.
Đến một quán ăn nhỏ, Mộc Tinh mới dừng lại nói:" Tiêu Dao, ngươi hãy nhớ mặt hắn ta, trong lúc ngươi vẫn đang bất tỉnh hắn đã tìm cách lợi dụng ngươi để hại A Tử!"
Tiêu Dao:" Thảo nào, ta thấy không có cảm tình với hắn gì cả...tiện thể giới thiệu luôn, đây là một người bằng hữu của ta, tên Thanh Ly. Thanh Ly, đây là Mộc Tinh."
Thanh Ly chào hỏi:" Xin chào, ta từng nghe Tiêu Dao kể về Mộc đại phu."
Mộc Tinh khẽ cười:" Gọi ta là Mộc Tinh là được, đừng khách sáo."
Thanh Ly gật đầu rồi nói tiếp:" Để mừng cho Tiêu Dao khỏi bệnh, bữa trưa này ta sẽ đãi mọi người!"
Sau khi ăn xong, Thanh Ly vội kiểm tra túi tiền. Từ đầu nàng ta tính đủ tiền cho hai người, bây giờ thêm cả Mộc Tinh thì lại không đủ. Ngay cả một bữa ăn đãi bạn cũng không đủ tiền thì quả là mất mặt. Thanh Ly khóc trong lòng nhiều một chút, đổ hết túi tiền vào tay tiểu nhị, hắn đếm cẩn thận từng đồng xu, đếm đi đếm lại vì sợ sai, cuối cùng hắn mới nói:" Khách quan, chỗ này...không đủ, còn thiếu 1 đồng bạc."
Tiêu Dao nghe vậy liền lấy túi tiền trên người ra trả. Trước lúc ra ngoài, A Tử đã nhét cả túi tiền vào người Tiêu Dao. Dẫu sao ở nơi đất khách quê người này nàng cũng chỉ đành để A Tử nuôi thôi.
Thanh Ly cụp đôi tai lại, vẻ mặt đáng thương:" Xin lỗi Tiêu Dao, đến một bữa ăn cũng không đãi được ngươi chu đáo."
Tiêu Dao cười cười:" Vậy lần sau gặp lại ngươi sẽ đãi ta tiếp chứ?"
Thanh Ly nghe vậy liền gật đầu, vẻ mặt tươi tỉnh hẳn lên.
Mộc Tinh đã quan sát Tiêu Dao từ đầu tới cuối, nàng ta quả thật là một người tốt, hơn nữa nói chuyện cũng tinh tế và dễ chịu. Thật sự không tìm ra điểm nào đáng ghét. Nếu có thì chính là thái độ của nàng ta đối với A Tử. A Tử vì nàng ta mà hi sinh như vậy mà ... Mộc Tinh nghĩ vậy liền mở lời nói:" Tiêu Dao, tại sao ngươi đối với A Tử lại lạnh nhạt như vậy, ngươi có biết ngày cậu ta đưa ngươi tới chỗ cha ta khám bệnh, cậu ta mình đầy thương tích không?"
Tiêu Dao nghe vậy có chút ngạc nhiên, A Tử bị thương? Chẳng lẽ là liên quan tới cha mẹ nàng? Nghe A Tử kể thì lúc đó cha mẹ Tiêu Dao không hề đồng ý cho cậu dẫn nàng đi....
Mộc Tinh nói tiếp:" Ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì nhưng A Tử chăm sóc ngươi hơn 1 năm, ít nhiều ngươi cũng phải thông cảm cho huynh ấy chứ!"
Tiêu Dao bỗng đứng bật dậy, nàng không muốn nghe người khác tùy tiện bàn luận về chuyện của hai người. Nhất là còn cho lời khuyên trong khi Mộc Tinh không hề biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Mộc Tinh để ý sắc mặt của Tiêu Dao. Nàng ta tức giận rồi.
Tiêu Dao định bỏ đi thì đột nhiên quay lại, đạp mạnh cái ghế nàng vừa ngồi cho bõ tức rồi mới đi.
Mộc Tinh cũng hơi khó chịu trong lòng, nhưng chỉ đành ngồi yên nhìn bóng lưng Tiêu Dao dần rời đi.
Buổi chiều Tiêu Dao ở lại nhà Thanh Ly chơi, vì Thanh Ly phải ở lại Dạ quốc khá lâu nên nàng ta đã tích kiệm tiền mua một gian phòng nhỏ, nhưng ở trước cửa có một khoảng sân khá lớn, bọn trẻ con trong làng rất hay lui tới chơi.
Tiêu Dao nằm ngủ trưa, cứ nghĩ tới lời Mộc Tinh nói, tâm trạng lại rối bời. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong suốt 1 năm qua? Khi về nhà nhất định phải hỏi Tiêu Dật Hiên.
Tiêu Dao ngủ quên tới gần chiều tối, liền vội tạm biệt Thanh Ly để về nhà, đi cả ngày trời chắc A Tử lo lắng cho nàng lắm.
Tiêu Dao lang thang trên con phố, khắp nơi đều treo đèn l*иg, con phố vào buổi đêm tỏa sáng với muôn vàn màu sắc, các cửa tiệm cũng buôn bán tấp nập.
Không ngờ đã đến tết nguyên đán rồi, Tiêu Dao háo hức nhìn quanh. Chắc bây giờ ở nhà mọi người đang quây quần bên nhau ăn lẩu.
Tiêu Dao ghé tới mấy cửa tiệm ngắm nghía hồi lâu, đột nhiên thấy tên Dạ Nhược Vũ từ xa đi tới liền hục mặt chạy đi. Tên này là ma à, sao ám người ta dai dữ vậy!
Tiêu Dao quên mất bản thân chưa thể vận động mạnh, chạy chưa được một đoạn, chân nàng liền mất thăng bằng ngã rụp xuống đất. Tiêu Dao ngồi trên mặt đất nhìn dòng người tấp nập mà tủi thân vô cùng, người qua người lại đông như muốn dẫm đạp nàng vậy mà bản thân không đứng dậy ngay được. Vết thương cũ chưa hết giờ thêm vết thương mới. Sao nàng có thể phế tới vậy chứ!
Tự dưng có một lực mạnh kéo nàng đứng thẳng dậy. Tiêu Dao bất ngờ nhìn người trước mặt.
A Tử xoay người lại, hơi cúi xuống nói:" Leo lên, ta cõng muội."
Tiêu Dao chính là rất khó xử. Thái độ của nàng đối với A Tử như vậy mà còn để người ta cõng thì quả là mặt dày. Cơ mà chân nàng đang đau lắm nên đành mặt dày thôi.
A Tử cõng Tiêu Dao đi trên con phố đầy màu sắc này, không hiểu sao lại khiến trong lòng Tiêu Dao ấm áp vô cùng. Nhớ hồi nhỏ, mấy lần đánh nhau với bọn trẻ cùng lứa bị thương, toàn là huynh ấy tới đưa nàng về, lưng của huynh ấy bất kể là lúc đó hay bây giờ đều rộng rãi và ấm áp vô cùng.
A Tử cằn nhằn:" Muội vẫn chưa đi đứng được thuận tiện, vậy mà còn đòi xuống núi, nếu ta không bắt gặp thì ai cứu nổi muội!"
Tiêu Dao cười nhạt:" Thế không phải huynh bám theo ta từ sáng tới giờ hả?"
Như bị nắm thóp, A Tử liền im re một hồi. Tiêu Dao nói bâng quơ:" Hôm nay đã tết nguyên đán rồi à? Nhanh thật..."
A Tử khẽ cười:" Tết năm nay được ở cùng muội, ta rất vui."
Tim Tiêu Dao đột nhiên đập rộn ràng. Được ở cùng A Tử nàng cũng rất vui. Những lúc này Tiêu Dao chỉ muốn quên đi chuyện quá khứ, quên đi những chuyện đã xảy ra, nàng chỉ đơn giản là muốn ở cạnh A Tử mà thôi.
A Tử cõng Tiêu Dao tới cây cầu gần đó, rồi thả nàng xuống, hắn lấy một cái đèn khổng minh cùng với cây bút đã đặt ở đó từ trước, đưa cho Tiêu Dao, rồi nói. " Viết ước nguyện của muội lên đi."
Nói rồi A Tử cũng viết điều mình muốn ở bên còn lại.
Tiêu Dao nhẹ nhàng viết lên dòng chữ:" Mong cha mẹ, ca ca và A Tử luôn bình an, khỏe mạnh, thiên hạ thái bình."
Hai người viết xong rồi thả đèn khổng minh lên trời. Nó lơ lửng một đoạn đột nhiên xoay qua mặt A Tử viết, nét chữ của cậu rất đẹp, cậu chỉ viết vẻn vẹn một câu:" Mong điều ước của Tiêu Dao sẽ thành sự thật."
Tiêu Dao ngước lên nhìn dòng chữ đó, khóe mắt cay cay, nàng dụi dụi mắt, kiềm lại cho nước mắt không chảy ra. Bây giờ mà khóc thì mất mặt lắm!
A Tử thấy hành động của nàng liền mỉm cười dịu dàng. Cậu xoa đầu Tiêu Dao, nhẹ giọng nói:" Cảm động rồi?"
Tiêu Dao gạt tay A Tử ra, lườm cậu một cái.
Đúng lúc đó, muôn nhà muôn hộ cũng thả đèn khổng minh lên trời, cả bầu trời đêm được thắp sáng bởi những đốm lửa vàng nhẹ, trông đẹp vô cùng. Cùng lúc đó cũng có một đợt bắn pháo hoa, bầu trời rực rỡ sắc màu khiến Tiêu Dao cười rất vui vẻ. " Đẹp quá đi!"
A Tử cũng ngước lên nhìn bầu trời tỏa sáng đó, hình như cũng không thể rời mắt khỏi khung cảnh này.
Tiêu Dao quay sang nhìn A Tử, cảm thấy huynh ấy như biết phát sáng vậy, người gì đâu mà đẹp trai vậy cơ chứ. Hóa ra khi thích một người là cảm giác như vậy, dù ở gần rồi nhưng vẫn muốn ngắm thêm một chút, khi ở xa thì lúc nào cũng nhớ.
Tiêu Dao nói nhỏ:" Năm mới vui vẻ!"
Tiếng pháo hoa lớn như vậy mà A Tử vẫn nghe thấy, hắn nắm lấy tay Tiêu Dao cười nhẹ:" Năm mới vui vẻ."
Cứ nhìn nữa chắc Tiêu Dao sẽ bị nụ cười hoàn mỹ của A Tử hớp hồn mất. Nàng đỏ mặt quay đi, vẫn giữ khoảng cách với A Tử đi về.
A Tử đi phía sau Tiêu Dao, ngắm nhìn bóng lưng nàng. Đã thấp như vậy rồi, bây giờ còn gầy nữa, khi về phải bồi bổ cho muội ấy thật nhiều mới được.