Mộc Tinh vừa tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong một cái nhà kho cùng với Cổ Phong. Nàng lay người hắn dậy, cố gắng gọi:" Cổ Phong ngươi sao rồi?"
Cổ Phong nhướng mày mở mắt, vừa thấy tình cảnh của mình liền bật dậy ngay. " Đây là đâu?"
Mộc Tinh đáp:" Ta cũng không biết, chúng ta bị người của Dạ Nhược Vũ bắt đi. Ngươi biết đó là ai không? Người đó có thù oán với A Tử ư?"
Cổ Phong nghe vậy mặt biến sắc, bối rối vò đầu. " Không xong rồi, ta bị người của hắn tập kích, nếu Tiêu Dao có mệnh hệ gì thì ta biết ăn nói thế nào với chủ nhân đây!"
Quả này kiểu gì cũng bị giảm lương. Nếu Tiêu Dao gặp nguy hiểm, đừng nói bị giảm lương, có mấy cái mạng Cổ Phong cũng không đền nổi. Hắn trong lòng nước mắt dâng trào, ngoài mặt chỉ biết cầu nguyện. Nếu thần linh có mắt thì hãy bảo vệ Tiêu Dao chu toàn, cầu xin đó!
Loay hoay một hồi, hai người phát hiện ra cái cửa sổ của nhà kho này không chắc chắn mấy liền từ đó thoát thân.
Mộc Tinh lẽo đẽo đi theo sau Cổ Phong, nói:" Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Cổ Phong đáp:" Còn làm sao nữa, đi gặp chủ nhân...."
Nói rồi hắn lại nhìn Mộc Tinh lưỡng lự. Nếu bây giờ đi gặp A Tử thì nàng ta sẽ biết thân phận cậu mất. Thấy Cổ Phong đứng một hồi suy nghĩ, Mộc Tinh liền nói:" Nếu ngươi lo vụ ta sẽ biết thân phận của A Tử thì khỏi lo, vì ta biết rồi."
Cổ Phong nghe vậy mà ngơ cả người:" Sao như thể ngươi biết ta đang nghĩ gì vậy, mà hơn nữa sao ngươi biết thân phận ngài ấy?"
Mộc Tinh cười cho qua chuyện:" Cũng không có gì, chỉ là có lần ta lỡ nghe cuộc nói chuyện của hai người."
Cổ Phong thở dài:" Thôi vậy, biết thì cũng đã biết rồi, chúng ta mau đi báo cho ngài ấy thôi."
Trong thư phòng gọn gàng ngăn nắp, có mấy cánh hoa mai khẽ bay qua cửa sổ vào trong. Nhìn gốc hoa mai trước cửa A Tử lại nhớ tới cây mai ở nhà Tiêu Dao trước đây.
Cậu đang xử lý sổ sách vậy mà lại nhớ tới nàng rồi. Dù A Tử thường xuyên tới thăm Tiêu Dao nhưng vẫn không thể ngừng nhớ nàng. Dạo này do công vụ bận bịu mà đã mấy ngày rồi A Tử chưa được gặp Tiêu Dao.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, đột nhiên Cổ Phong và Mộc Tinh cùng lúc lao vào phòng. Nhìn bộ dạng thương tích cùng dáng vẻ gấp gáp của hai người, A Tử liền biết có chuyện không hay xảy ra, liền hỏi:" Sao hai người lại ở đây?"
Cổ Phong quỳ xuống cúi đầu nói:" Xin lỗi bệ hạ, thần không thể bảo vệ được Tiêu tiểu thư, ngài ấy đã bị bọn người Dạ Nhược Vũ bắt đi rồi..."
Mộc Tinh nói thêm:" Hơn nữa bọn chúng còn nhồi thêm nguyên thần của yêu tinh vào người Tiêu Dao để biến nàng ta thành con rối, nếu để lâu ít nhiều cũng sẽ làm ảnh hưởng tới bản chủ của nàng ta."
Hai người lúc này thật sự không dám nhìn mặt A Tử. Chắn chắn cậu đang vô cùng tức giận, tức tới nỗi có thể gϊếŧ người rồi.
Mặt A Tử tối sầm lại, giọng nói cậu không thấp không cao nhưng Cổ Phong có thể cảm nhận sát ý trong từng câu chữ. " Không được có lần sau đâu đấy. Ngay cả thông báo cho ta cũng không kịp ư?"
Cổ Phong toát mồ hôi hột, chần chừ nói:" Là...là lỗi của thuộc hạ..."
A Tử nói tiếp" Ngày mai đúng lúc có yến tiệc giữa các quý tộc trong cung, chắc chắn hắn sẽ tới, nếu Tiêu Dao có mệnh hệ gì...cả nhà hắn đừng hòng sống tới hôm sau..."
Hai người nghe vậy mà tái mét cả mặt, A Tử mà tức giận thì quả thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Hôm sau, Mộc Tinh được phát bộ y phục của cung nữ lẽo đẽo theo sau A Tử đi tới bữa tiệc.
Mộc Tinh vừa đi vừa nói chuyện phiếm:" A Tử, huynh thân phận cao quý như vậy, liệu ta có cần để ý lại cách xưng hô không?"
A Tử quay sang nhìn Mộc Tinh đáp:" Không cần, muốn xưng hô thế nào cũng được, dù sao phụ thân hai người có ơn với ta mà."
Mộc Tinh nhìn cậu bằng đôi mắt lấp lánh, không hiểu sao nàng cảm thấy vui mừng một cách kì lạ.
Đi dọc theo hành lang được thắp sáng bởi những chiếc đèn l*иg nhỏ khiến khung cảnh buổi tối trông thật đẹp. Mộc Tinh đi đằng sau nhìn theo bước chân của A Tử, đột nhiên thấy cậu dừng lại.
Nàng ngẩng mặt lên nhìn không ngờ lại đυ.ng mặt Dạ Nhược Vũ. Sau những gì mình làm mà hắn ta vẫn mang vẻ mặt công tử ung dung như thần tiên không dính bụi trần vậy.
A Tử biểu hiện rõ thái độ chán ghét nhìn Dạ Nhược Vũ, cậu túm lấy cổ áo hắn, gằn giọng nói:" Tiêu Dao đang ở đâu?"
Dạ Nhược Vũ thản nhiên cười cợt:" Đệ đệ, đừng vội, bữa tiệc còn chưa bắt đầu đã muốn thấy nhân vật chính hả?"
Mấy vị quan lại đi qua nhìn thấy hai người xung đột lại bắt đầu trở thành bà tám, tụ tập vào hóng như mấy bà hàng xóm.
" Sao Dạ vương gia và Dạ đế lại đánh nhau thế kia?"
" Dù gì cũng là họ hàng lại cùng họ mà lại đánh nhau ư?"
A Tử đẩy Dạ Nhược Vũ ra, đi về chỗ ngồi, dù sao cậu cũng không muốn làm lớn chuyện. Ở trong hoàng cung tai mắt nhiều vô kể, nếu họ biết chuyện Tiêu Dao là điểm yếu của hắn thì không biết còn ảnh hưởng thế nào tới tính mạng nàng.
Mộc Tinh đứng cạnh A Tử lo lắng nhìn cậu. Cứ là chuyện liên quan đến Tiêu Dao là cậu lại bày ra vẻ mặt quan tâm như vậy. Nói không ghen tỵ với Tiêu Dao thì quả thật là nói dối.
Sau một màn chào hỏi trịnh trọng thì yến tiệc bắt đầu. Mấy vũ nữ từ xa tiến vào. Mặc những bộ đồ theo phong cách Tây Vực, mình đầy trang sức. Riêng cô gái đứng giữa thì lại nổi bật vô cùng, mái tóc bạch kim bồng bềnh, đôi mắt xanh lam như có cả triệu vì sao đó còn ai ngoài Tiêu Dao nữa. Dù Tiêu Dao có che mạn ngang mặt nhưng vẫn không thể che giấu đi dáng vẻ như tiên dáng trần của nàng.
Mộc Tinh có thể nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc của A Tử lúc này, hai người liếc sang chỗ Dạ Nhược Vũ, chỉ thấy hắn mỉm cười đắc ý.
" Không ngờ, hắn còn sắp đặt Tiêu Dao vào đội múa..." Mộc Tinh vừa nói vừa nhìn phía trung tâm không chớp mắt.
Mới chưa đầy một ngày mà con rối trong người Tiêu Dao đã sao chép được y như đúc điệu múa rồi sao?
Điệu múa của Tiêu Dao trong bộ trang phục đẹp đẽ này tựa như tiên tử vậy. Dường như ai trong hội trường cũng không thể rời mắt khỏi sự cuốn hút này.
A Tử cũng chăm chú nhìn Tiêu Dao như bị hớp hồn. Dẫu vậy thâm tâm cậu vẫn tự nhủ rằng đây không phải Tiêu Dao, muội ấy vẫn chưa tỉnh dậy, cô gái đang nhảy múa uyển chuyển kia chỉ là một cái xác không hồn.
Gần đoạn cuối, bỗng dưng cánh hoa được giấu trong tay áo Tiêu Dao được thả ra, nó cuộn gió đi theo từng động tác xoay người của nàng, khiến điệu múa càng trở lên thu hút hơn.
Kết thúc màn biểu diễn, mọi người ai nấy đều vỗ tay không ngớt, Dạ Nhược Vũ gọi Tiêu Dao đứng cạnh phục vụ trước ánh mắt của mọi người.
Một gã quan lại tuổi đã trung niên nhìn Tiêu Dao bằng ánh mắt vô cùng biếи ŧɦái, gã nói với Dạ Nhược Vũ:" Dạ vương gia, cô gái đó là người hầu của ngài ư? Trông khá xinh đẹp đấy!"
Mọi người xung quanh nghe gã nói vậy mà thấy phiền, cái tính dê xồm của hắn lại nổi lên rồi.
Dạ Nhược Vũ vẫn giữ thái độ lịch thiệp nói với gã kia:" Nếu ngài muốn, ta sẽ để cô gái này tiếp rượu cho ngài."
Nói rồi hắn ra lệnh cho Tiêu Dao tiến về chỗ tên quan lại kia rót rượu. Tiêu Dao nghe theo mệnh lệnh, liền làm theo.
Tên đó vừa định chạm vào Tiêu Dao liền bị một cước đá thẳng vào người. Mọi người thấy cảnh tượng này liền không ngừng xôn xao.
A Tử đang ôm ngang người Tiêu Dao kéo về một bên, gã quan lại thấy vậy run rẩy cúi xuống nói: "Bệ hạ, người làm vậy là có ý gì?"
A Tử nhìn gã như sắp ăn tươi nuốt sống gã tới nơi, y nói giọng đe dọa:" Trẫm chính là để mắt tới nữ nhân này rồi, có ý kiến gì không?"
Tên quan đó sợ hãi không dám nói gì, tự tìm thời cơ chạy khỏi bữa tiệc.
Dạ Nhược Vũ cười lớn:" Không ngờ bệ hạ lại công khai tranh một nữ nhân như vậy, trước nay ta cứ tưởng bệ hạ không có hứng thú với gì ngoài công việc chứ."
Mấy hạ quan bên cạnh nghe Dạ Nhược Vũ nói mà mặt mày tái mét. Cũng chỉ có hắn mới dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt bệ hạ mà không bị làm sao. Bởi hắn được tiên đế trọng dụng lại cùng dòng dõi hoàng tộc với bệ hạ.
A Tử không thèm để tâm tới lời hắn nói, một mực kéo Tiêu Dao đi. Nhưng không hiểu sao được vài bước, Tiêu Dao lại dừng lại, không di chuyển nữa.
Dạ Nhược Vũ mỉm cười:" Bệ hạ, người muốn dẫn nàng ta đi, cũng phải hỏi xem ý kiến nàng ta như thế nào chứ."
Thấy Dạ Nhược Vũ ra hiệu, Tiêu Dao một mạch tiến về phía hắn trước ánh mắt kinh ngạc của A Tử.
Dạ Nhược Vũ nắm lấy tay Tiêu Dao kéo đi, tiện thể nói:" Bệ hạ thứ lỗi cho thần rời yến tiệc sớm."
Rời khỏi đó một đoạn, bỗng thuộc hạ thân cận của Dạ Nhược Vũ nói:" Vương gia, có vẻ mọi việc đều theo kế hoạch của ngài, cô gái này thật sự là điểm yếu của bệ hạ."
Dạ Nhược Vũ cười lớn:" Ngươi có thấy gương mặt tức giận của hắn lúc nãy không? Haha, chứng kiến nữ nhân mình thích chủ động ngả vào lòng người khác là cảm giác khó chịu thế nào chứ!"
Bỗng hắn dừng chân lại nhìn Tiêu Dao, trong lòng hắn vẫn không hiểu nữ nhân này đã làm gì mà khiến một gã hoàn hảo như A Tử phải lòng.
" Cười một cái xem nào..." Dạ Nhược Vũ thấy ánh mắt vô hồn của Tiêu Dao, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói như vậy.
Tiêu Dao tất nhiên cũng nghe lời, ánh mắt vô hồn của nàng khi cười khẽ cong lên trông rất rạng rỡ. Dạ Nhược Vũ lặng thinh một hồi, đột nhiên tháo mạn che mặt của Tiêu Dao ra.
Hắn ngơ ngác nhìn Tiêu Dao, hóa ra cô gái này lúc cười lại rực rỡ như vậy....
Phía bên A Tử, cậu nhanh chóng căn dặn Cổ Phong phái người tập kích phủ của Dạ Nhược Vũ. Một giờ một khắc, A Tử cũng không muốn để Tiêu Dao ở bên cạnh hắn ta.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, A Tử liền đến phủ của Dạ Nhược Vũ.
Thuộc hạ của hắn ngay lập tức báo cáo tình hình. Dạ Nhược Vũ ngạc nhiên nói:" Hắn ta thật sự định đối đầu với ta sao, ít nhiều ta cũng lắm giữ nhiều quyền lực trong tay, hơn nữa tính mạng cô gái này vẫn nằm trong tay ta."
A Tử từ cửa chính nghênh ngang bước vào. Hắn điềm tĩnh nói:" Quyền lực? Ngươi thì có quyền lực gì, nếu không phải ông ta quý trọng ngươi, bây giờ ngươi còn ngồi ở vị trí đó được không?"
Sau đó, A Tử liền ném một đống văn kiện xuống đất:" Nếu ta công khai văn kiện này ra đủ để cả nhà ngươi bị thứ xuống làm dân thường rồi, mỗi năm không biết nhà ngươi ăn cắp bao nhiêu bổng lộc của triều đình rồi nhỉ?"
Dạ Nhược Vũ lúc này cũng không giữ nổi bình tĩnh được nữa, hắn sững sờ nhìn đống văn kiện dưới đất, cười nhạt:" Hóa ra bao năm nay ngươi đã nắm được điểm yếu của ta trong tay, chỉ là không tiện công khai mà thôi..."
A Tử tiến lại gần đấm hắn một cú thật mạnh. Dạ Nhược Vũ ôm mũi lùi về phía sau mấy bước.
A Tử nói tiếp:" Ngươi cho rằng Tiêu Dao là điểm yếu của ta sao, không những là vậy, nàng ta còn là điểm yếu chí mạng của ta, vì vậy nếu vì chuyện nguyên thần mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng ta thì ngươi và cả nhà người đều sẽ phải chết!"
Dạ Nhược Vũ nhìn đôi mắt vì giận dữ mà hóa màu đỏ của A Tử mà chỉ dám lặng thinh. Đến bây giờ hắn mới biết hắn thật sự không thắng nổi A Tử. Đừng nói là không thắng, sau tranh chấp giữa các gia tộc, chuyện hắn còn sống vốn dĩ đã là may mắn rồi sao?
Cổ Phong tìm thấy Tiêu Dao liền kéo nàng ta ra ngoài. Vì Tiêu Dao nghe lệnh Dạ Nhược Vũ răm rắp mà A Tử phải cưỡng ép nàng quay về.
A Tử đặt Tiêu Dao lên giường phòng mình rồi lùi qua một bên để Mộc Tinh chữa trị. Nàng ta dùng pháp thuật đẩy nguyên thần kia ra khỏi người Tiêu Dao sau đó cẩn thận bắt mạch. Thấy không có gì đáng ngại, Mộc Tinh mới thở phào nhẹ nhõm. " Có lẽ không ảnh hưởng tới nguyên thần của Tiêu Dao mấy, may là cứu kịp."
A Tử ngồi cạnh nắm lấy tay Tiêu Dao, thấy đôi mắt cậu vẫn chuyển sang màu đỏ. Mộc Tinh liền nói:" Dạo này huynh chưa uống máu định kỳ à?"
Trong các dòng tộc thì Huyết quỷ hầu như chỉ uống máu của con người, vậy mà A Tử lại yêu một con người. Hai người này không phải là khắc tinh của nhau sao?
Vẫn chưa thấy A Tử đáp lại, Mộc Tinh liền tự cắn vào ngón tay khiến máu từ đó chảy ra.
A Tử thấy nàng làm vậy, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc. " Ngươi làm gì vậy?"
Mộc Tinh nói:" Ta dù gì cũng là bán nhân, nếu không chê máu của ta thì huynh có thể uống nó."
A Tử nhướng mày đáp:" Ngươi đi đi, ở đây hết việc của ngươi rồi."
Bị từ chối thẳng thừng, Mộc Tinh khó xử đi ra ngoài, biết rõ cậu thích nữ nhân khác rồi, vậy mà nàng vẫn không thể kiềm chế lại cảm xúc của mình.
A Tử hôn lên bàn tay Tiêu Dao, thật ra hai ngày trước cậu đã uống máu rồi, chỉ là cậu rất thích Tiêu Dao, thích cả máu của muội ấy. Nhưng Tiêu Dao đang bị bệnh nên hắn nhất định sẽ không để muội ấy bị tổn thương.