Chưa gì đã 2 năm trôi qua....
Bây giờ mọi người đều không ở Thanh Uyển Đình học nữa mà đều có con đường riêng của mình. Sau tất cả Tiêu Dao đã có một người bạn ở bên là Phù Yên Nhiên. Dàn hậu cung của Phù Yên Nhiên và nàng ta hầu như lúc nào cũng đến ăn chực ở nhà Tiêu Dao.
Bây giờ chỉ còn Phù Yên Nhiên là hay đến, vì bọn họ đều phải theo dấu sự nghiệp của cha mẹ để tiến bước.
Phong Nguyệt Cát của mẫu thân Tiêu Dao còn có mấy chi nhánh nữa, để quảng bá thương hiệu. Dù hương vị không bằng ở thành chủ Tần Quốc nhưng số lượng khách vẫn tăng vọt mỗi năm.
Cũng nhờ vậy, Tiêu Dao thường được đi du hành khắp nơi, tiện thể ghé vào chi nhánh của nhà nàng kiểm tra việc quản lý thay mẹ.
Hơn nữa mấy tình tiết chính trong sách đều xuất hiện xung quanh các nhân vật chính, tránh xa họ sẽ đỡ bị vướng vào rắc rối hơn.
Lần này Tiêu Dao lại đi xa nhà để đến Nam Quốc. Quốc gia này nhỏ hơn Tần Quốc rất nhiều, và nơi đây có khá nhiều ma tộc.
Ở bất kì nơi nào ma tộc đều bị con người kì thị với thái độ tiêu cực. Ở Tần Quốc cũng vậy, nhưng vì Tần Quốc là quốc gia giàu và mạnh về cả kinh tế lẫn binh lực nên ma tộc không dám bén mảng đến đó dù chỉ một bước.
Phù Yên Nhiên đã thành công trở thành linh dược sư tài giỏi, nàng ta cũng đến Nam Quốc cùng Tiêu Dao. Lý do vì nàng ta đang cần loại thảo dược chỉ mọc ở Nam Quốc để điều chế thuốc chữa bệnh nan y.
Bầu không khí trên phố dường như rất ảm đạm, vẻ mặt của người dân vô cùng suy sụp dường như đã xảy ra gì đó không hay.
Tiêu Dao và Yên Nhiên nhìn nhau, cả hai đều vô cùng hoang mang. Thành phố này có điều cổ quái.
Đến cơ sở của Phong Nguyệt Cát, Tiêu Dao mới nới lỏng cảnh giác phần nào. Phù Yên Nhiên cởi chiếc nón trên đầu đặt lên bàn, từ tốn uống li trà.
Chủ quán này là họ hàng xa của mẹ Tiêu Dao, tuổi tác cũng trạc bà, tên là Vân Kiều. Bà chủ Vân nhìn thấy Tiêu Dao liền hiềm hởi chạy tới nắm lấy tay Tiêu Dao.
"Tiểu thư của chúng ta lâu lắm rồi mới đến đấy, cháu có mệt không? Ta có thể chuẩn bị phòng cho cháu và vị bằng hữu này."
Tiêu Dao gật đầu cảm ơn: "Mà cháu có thể hỏi tại sao bầu không khí trên phố có chút cổ quái không?"
Vân Kiều ngồi xuống cạnh nàng than phiền: "Các cháu đến không đúng lúc rồi, mấy tháng nay trong thành xuất hiện Huyết quỷ. Cứ đến sáng là người ta lại thấy những cái xác bị hút khô máu trên đường, trong các hẻm ngõ. Bây giờ ai cũng không dám ra ngoài vào ban đêm, mà ngay cả ban ngày người ta cũng vô cùng cảnh giác. "
Phù Yên Nhiên nghe vậy liền tái mặt: "Vậy thì nguy quá, không có biện pháp nào để ngăn chặn bọn Huyết quỷ sao ạ?"
Bà chủ Vân lắc đầu: "Tu sĩ, đạo sĩ gì đó đều được hoàng đế cử đi nhưng vẫn chả bắt được hung thủ mà vụ án cứ tăng lên suốt. Cuối cùng hoàng đế đã thỏa hiệp với bọn chúng bằng cách hiến tế một lượng người nhất định mỗi tháng."
Tiêu Dao nhướng mày: "Như vậy, có khác gì để chúng tùy tiện đi săn đâu!"
Cả ba người đều không nói thêm câu nào nữa, không ngờ hoàng tộc của Nam Quốc lại thấp kém đến vậy. Hay là do Tần Quốc quá yên bình? Ma tộc luôn là chủng tộc mạnh mẽ từ khi mới sinh ra. Khác với con người, vì thế con người mới cần linh lực, pháp lực để bảo vệ bản thân. Có lẽ nơi này cần một người đủ mạnh để đứng ra bảo vệ.
Vì vụ này mà lượng khách ở Phong Nguyệt Các giảm mạnh. Đã không có khách rồi mà bên ngoài hình như còn có người đánh nhau ngay trước cửa.
Mới đầu là giọng của một nam nhân, gã vô cùng to tiếng chửi rủa người nào đó.
Tiêu Dao chạy ra ngoài xem tình hình. Cô gái đó để lộ đôi tai hồ ly, hình như muốn mua chút đồ ăn nhưng vì là ma tộc nên người bán hàng có thái độ rất khó chịu.
Người dân trên đường cũng bắt đầu xì xào to nhỏ.
"Là ma tộc kìa, vì mấy loại như nó mà chúng ta mới lâm vào cảnh này."
"Ma tộc đáng chết."
Tiêu Dao nhìn kĩ cô gái đó, dù thân hình đã cao lên nhưng nàng vẫn nhận ra đó là Thanh Ly.
Thanh Ly đội lại cái mũ áo choàng vừa bị hất bay, che đi đôi tai của mình. Bỗng một cánh tay kéo nàng ta đi dưới sự ngạc nhiên của mọi người.
Đến chỗ vắng người, Tiêu Dao mới dừng lại gặng hỏi: "Thanh Ly, lâu rồi mới gặp lại, ngươi lấy lại hình dạng thật rồi nhỉ?"
Thanh Ly thấy Tiêu Dao mà ứa nước mắt, nàng ôm chầm lấy Tiêu Dao nhõng nhẽo. "Tiêu Dao, con người đáng sợ quá!"
Tiêu Dao: "Sợ gì chứ, pháp lực của hồ ly cũng mạnh mà?"
Thanh Ly: "Ta đâu sợ bị họ đánh, chỉ là muốn ăn đồ ăn của con người nhưng họ thấy ma tộc liền đuổi đi, ngày nào cũng ăn cá nướng, heo nướng trong rừng, ngán chết ta rồi!"
Tiêu Dao thở dài: "Thời gian này mọi người cũng khá nhạy cảm với ma tộc mà nên thiệt thòi cho ngươi rồi, yên tâm, ta sẽ chiêu đãi ngươi những món ăn ngon nhất ở Nam Quốc này!"
Thanh Ly ngước lên nhìn Tiêu Dao đầy cảm kích. Lại để ân nhân giúp mình rồi. Cô gái này tốt quá, biết nàng là ma tộc nhưng cô ấy vẫn luôn đưa tay về phía nàng, sẵn sàng giúp đỡ nàng lần nữa. Tiêu Dao là một con người đặc biệt, nàng ta hoàn toàn phá vỡ cái định kiến phân biệt chủng tộc.
Thanh Ly vừa ăn vừa thán phục. Cái nơi đắt đỏ này không ngờ lại thuộc quyền sở hữu của nhà Tiêu Dao.
Phù Yên Nhiên nói nhỏ với Tiêu Dao. "Đó là ma tộc mà, có sao không vậy?"
Tiêu Dao đáp: "Không sao, nàng ấy là bạn ta, là người tốt."
Phù Yên Nhiên đẩy ghế đứng dậy, nét mặt có vẻ buồn phiền. "Xin lỗi, ta không thể ngồi cùng bàn với ma tộc."
Ba mẹ của Phù Yên Nhiên đều bị ma tộc ám sát khó trách nàng ta có biểu hiện như vậy. Tiêu Dao nói: "Vậy ngươi lên lầu nghỉ ngơi trước đi."
Thấy Yên Nhiên đi khuất, Thanh Ly mới nói chuyện tự nhiên với Tiêu Dao được. "Cô nương này là bạn ngươi sao, nhìn thái độ có vẻ rất căm ghét ma tộc, ta ở đây làm phiền hai người rồi..."
Thanh Ly cụp đôi tai xuống, mặt buồn thiu. Tiêu Dao chỉ cười khẽ. "Không phiền, ta coi ngươi là bạn mà! Hơn nữa, cuộc hành trình của ngươi thế nào rồi? Tìm đủ nguyện thần của Vô Âm Tần chưa?"
Thanh Ly lấy ra cái lọ nhỏ trong đó có 2 đốm sáng. Nàng vui mừng nói: "Còn thiếu 1 cái nữa, ta cảm nhận được nó ở Dạ Quốc."
Tiêu Dao là lần đầu nghe tới tên đất nước này, liền hỏi: "Dạ Quốc? Ở đâu vậy?"
Thanh Ly: "Mấy tháng trước thảo nguyên và Bắc Quốc sáp nhập lại thành một đất nước tên là Dạ Quốc, nơi đó giáp với Nam Quốc. Thương hội từ phương Tây cũng thường xuyên hợp tác với nơi đó, nghe nói sắp trở thành quốc gia mạnh ngang ngửa Tần Quốc."