"Không biết sao mọi người lại có nhã hứng đến đình viện của ta vậy?" Tiêu Dao hỏi.
Phù Yên Nhiên tiến lại gần Tiêu Dao, đẩy Tư Lạc qua một bên.
"Không biết cô nương có nhớ ta không? Ta đã tìm cô rất lâu để trả cho cô lệnh bài này."
Tiêu Dao nhận lấy lệnh bài của mình. Nhận ra đúng là mình đã làm mất nó từ mấy hôm trước. Cảm ơn..."
Phù Yên Nhiên lắc đầu: "Không không, ta mới phải là người cảm ơn mới đúng, Tiêu Dao tiểu thư đã cứu mạng ta, ta sẽ ghi nhớ trong lòng và báo đáp người!"
Tiêu Dao căng thẳng: "Thật sự không cần báo đáp gì đó đâu, thật đấy!"
Tần Mạc Vương tùy tiện ngồi trên ghế đá ở sân, rót chén trà uống một cách tự nhiên. Rồi nói:" Tiêu Dao là tên ngươi sao, lúc đó ta còn đang nghĩ chiến thuật đánh con hoa yêu đó, ai ngờ ngươi xông ra trước, dù là một cô nương nhưng ngươi cũng xứng đáng làm đối thủ với ta đấy!"
Âu Dương Hàn cũng ngồi lên ghế: "Mạnh đến vậy sao?"
Tiêu Dao thấy Âu Dương Hàn liền nói: "Âu Dương Hàn, ngươi đến để cãi nhau với ta hay gì?"
Âu Dương Hàn bình thường hỏi gì đáp nấy, vô cùng thẳng thắn, đột nhiên nhìn Tiêu Dao trong bộ dạng của nữ tử lại không dám nhìn thẳng. "Ta...ta..."
"Tiêu Dao, tỷ đừng nói vậy, mọi người đến thật ra đều là muốn kết bạn với tỷ." Tư Lạc nói với Tiêu Dao.
Bạn bè? Những người mà Tiêu Dao luôn muốn tránh né lại muốn trở thành bạn với nàng sao? Tiêu Dao nhìn mọi người. Có vẻ họ không hề ghét nàng.
Đúng vậy, nàng không phải Tiêu Dao nguyên bản, cũng không làm chuyện gì xấu xa, tàn nhẫn, sao phải sợ họ sẽ làm hại nàng chứ.
Theo nguyên tác Tiêu Dật Hiên đã tiếp tay cho Tần Mạc Vương gϊếŧ Tiêu Dao nguyên bản. Còn người anh trai hiện giờ đối với nàng vô cùng tốt, là người sẽ bảo vệ nàng bằng bất cứ giá nào.
Có lẽ mọi chuyện đã thay đổi từng chút một rồi, sẽ ổn thôi nhỉ...?
Âu Dương Hàn nói tiếp: "Không phải ngươi bị bệnh gì nên mới không học ở Thanh Uyển Đình ư?"
Lúc này mọi người đều hướng mắt về phía Tiêu Dao chờ đợi câu trả lời, nàng đành bịa ra lý do: "Thật ra ta đã khỏi từ mấy ngày trước rồi."
Tần Mạc Vương đưa tay lên miệng, cười khẩy: "Vậy sau này ngày nào ta cũng có thể gặp ngươi ở Thanh Uyển Đình rồi nhỉ?"
Tên này, rõ ràng là biết Tiêu Dao giả vờ, vì cái lần Tiêu Dao đến nhà bếp hoàng cung đã gặp hắn rồi.
Sau câu nói kia của Tần Mạc Vương, mọi người lại lần nữa chăm chú nghe câu trả lời của Tiêu Dao.
Thật ra, có bạn bè rất vui. Tiêu Dao đã lâu chưa có ai trò chuyện ngoài ca ca. Nàng ngượng ngùng đáp: "Ừ, ta sẽ nhập học ở đó."
Tư Lạc vui mừng: "Vậy chắc ta phải đi học thường xuyên rồi!"
Phù Yên Nhiên: "Vậy là chúng ta có thể trở thành bằng hữu rồi!"
Tiêu Dao cười mỉm. Kì lạ, không ngờ ấn tượng của mọi người đối với nàng lại tốt như vậy.
Nếu mọi người đã đến thì không thể không tiếp đãi rồi. Trong tủ lạnh đặc chế của Tiêu Dao có sẵn mấy cái bánh pudding vừa đủ cho mọi người.
Ở thế giới này có loài hoa tên là Băng Vân. Hạt giống của nó luôn tỏa ra hàn khí lại giữ được lâu. Tiêu Dao cho hạt giống vào mấy cái túi nhỏ để vào trong tủ gỗ, hàn khí sẽ tự tích trong đó.
Tiêu Dật Hiên kê thêm vài cái ghế nữa ở đình viện để mọi người cùng thưởng thức chiếc bánh pudding có 1 không 2. Ở phương tây thật ra đã lưu truyền khá nhiều nguyên liệu cùng cách làm của nó nhưng Tần Quốc lại chưa phổ biến.
Tần Mạc Vương cầm thìa ăn thử miếng bánh đầu tiên, gương mặt lại sáng bừng lên. Lúc nào hắn cũng ngạc nhiên với mấy món ăn Tiêu Dao làm. Trông có vẻ đơn giản nhưng cả hoàng cung làm gì có ai nghĩ ra mấy món mới lạ như vậy.
Vì chỗ ngồi hơi chật nên vừa quay sang Tần Mạc Vương đã chạm mặt Tiêu Dao.
Tiêu Dao thấy khoảng cách hơi gần cũng hơi xích ra một chút, nàng chống tay lên bàn, cười cười hỏi: "Sao hả, tiếc vì ta không phải đầu bếp ở đây đúng không?"
Tần Mạc Vương suýt thì gật đầu. Muốn chiếm hữu trái tim một người, chinh phục dạ dày của người đó trước tiên đúng là không sai.
Phù Yên Nhiên: "Cái này là do Tiêu Dao làm sao, ngon thật đấy!"
Tư Lạc: "Có thể sánh với đồ ăn ở Phong Nguyệt Cát luôn rồi ấy!"
Âu Dương Hàn:" Đúng là rất ngon...."
Tiêu Dật Hiên:" Danh tiếng của Phong Nguyệt Cát quả nhiên đã lan đến tận đây."
Tần Mạc Vương: "Phụ hoàng cùng mẫu hậu dù không đến tận nơi vẫn rất thích đặt đồ ăn ở đó mà!"
Tư Lạc quay sang nhìn hai anh em Tiêu Dật Hiên. Hắn từng nghe nói bà chủ nơi đó họ Nguyệt, mà mẫu thân của Tiêu Dật Hiên hình như cũng tên Nguyệt Ảnh. Lẽ nào trùng hợp như vậy...?
Tiêu Dật Hiên đáp: "Mẫu thân ta là chủ của Phong Nguyệt Cát, hơn nữa mấy món ăn được ưa thích ở đó đều là công thức của Tiêu Dao."
Mọi người đồng loạt "Ồ" một tiếng. Vừa ăn vừa nhìn Tiêu Dao.
Tiêu Dao bị nhìn mà ngại đến đỏ mặt. Cảm giác như người nổi tiếng này là thế nào vậy?
Sau cùng hai huynh muội tiễn mọi người đi.
Sáng hôm sau Tiêu Dao dậy sớm, tự động xuống phòng bếp lấy đồ ăn sáng.
Từ khi Di Mộc được gả đi, vẫn luôn là A Tử ở bên chăm lo cho nàng. Sau này A Tử đi Tiêu Dao cái gì cũng tự làm không cần đến người hầu.
Vì có tiết học vào buổi sáng nên Tiêu Dao lỡ dậy hơi sớm, có lẽ vì mong chờ và hồi hộp nữa. Thành thử thím đầu bếp mới vừa làm được phân nửa đồ ăn sáng.
Thím đầu bếp thấy nàng liền chào hỏi: "Tiêu Dao tiểu thư sao hôm nay dậy sớm vậy? Mọi hôm cháu ngủ nướng tới tận trưa mà?"
Tư Dao: "Cháu có tiết học ở Thanh Uyển Đình."
Thím ấy có vẻ khá mừng. "Vậy thì tốt quá, nếu vậy tiểu thư sẽ có nhiều bạn hơn rồi."
Tiêu Dao sắn tay áo lên nói: Để cháu giúp thím một tay!"
"Ôi cảm ơn tiểu thư rất nhiều!"
Tiêu Dật Hiên ngồi trên bàn ăn nhìn bát mì trường thọ lại nhìn Tiêu Dao.
"Là mì trường thọ, cứ đến sinh thần của A Tử muội lại đích thân làm. Muội vẫn nhớ hắn sao?"
Tiêu Dao hờ hững đáp:" Chỉ là muội muốn ăn mì vào hôm nay thôi."
Tiêu Dật Hiên thở dài, tay cầm đôi đũa.
Hơi nóng tỏa ra từ bát mì thật ấm áp, Tiêu Dao nhìn bên ngoài cửa, cười nhẹ:"Huynh xem, năm nào sinh thần của A Tử tuyết cũng rơi."
Tiêu Dật Hiên buồn phiền nhìn ra ngoài. Đúng là năm nào cũng vậy, năm nào sinh thần của A Tử tuyết cũng rơi, Tiêu Dao cũng sẽ làm mì trường thọ cho hắn. Nhưng A Tử thì không còn ở đây nữa rồi....
.......
Mấy năm trước, A Tử mới vào phủ Tiêu tướng quân được mấy tháng. Tiêu Dao đi đến đâu hắn cũng lẽo đẽo đi theo như vịt con theo mẹ. Có lẽ vì ở cạnh nàng khiến hắn yên tâm.
Vào hôm nọ tuyết rơi rất dày. Tiêu Dao hỏi vu vơ. "A Tử, sinh thần của huynh vào khi nào vậy?"
A Tử nhìn những bông tuyết rơi nhè nhè, đáp: "Là hôm nay...."
Tiêu Dao hơi ngạc nhiên, giọng nói cũng khẩn trương: Cái gì! Sao huynh không nói ta không chuẩn bị quà gì cho huynh được rồi!"
A Tử: "Không cần đâu, muội vì ta mà làm rất nhiều điều rồi..."
Tiêu Dao:"...."
Đến bữa tối nàng tự làm một bát mì trường thọ đem vào phòng cho A Tử. Vui vẻ nói: "Mọi người ở đây vào sinh thần thường được ăn mì trường thọ. Ngụ ý sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc dài lâu. Huynh thử xem thế nào?"
A Tử hơi đỏ mặt, Tiêu Dao vì y mà đích thân xuống bếp sao? Cậu cẩn thận thưởng thức, vừa ăn được một miếng liền bật ra lời khen: "Ngon quá! Muội học nấu ăn từ khi nào vậy?"
Tiêu Dao chớp chớp mắt: "Bí mật."
Nàng nói tiếp: "Nghe nói huynh có một người ông, không biết hai người có cùng hay đón sinh thần không?"
Cậu hơi cụp mi mắt xuống:" Hồi còn nhỏ, khi nào đến sinh thần của ta, ông cũng cố gắng cho ta ăn bữa cơm no hơn mọi ngày, buổi tối đi ngủ thì nằm cạnh ta kể chuyện cả đêm. Dù thiếu thốn nhưng hai người bọn ta nương tựa nhau sống vẫn rất vui."
Nghe vậy, đến buổi tối lúc đi ngủ, Tiêu Dao lại chạy sang phòng A Tử.
A Tử thấy Tiêu Dao liền vô cùng ngạc nhiên. Cậu hỏi:" Sao giờ này muội lại...."
Tiêu Dao ném cái gối của mình lên giường tùy tiện nhảy lên đắp chăn rồi nằm gọn ở trong dưới sự kinh ngạc của A Tử.
"Vì không có quà sinh thần, nên đêm nay ta sẽ ở cạnh huynh kể những câu chuyện thú vị mà ta biết cho huynh nghe, như ông của huynh vậy."
A Tử cũng ngoan ngoãn nằm xuống cạnh nàng. Gương mặt không giấu nổi niềm vui.
Cậu xoay người về phía nàng, nhìn nàng hồi lâu, cái má nàng ấy mềm mềm nhìn thật muốn nhéo. Rõ ràng nhỏ hơn A Tử tận hai tuổi nhưng sao lại biết an ủi người khác như vậy. A Tử lặng yên nghe Tiêu Dao kể chuyện trên trời dưới đất. Mùa đông vì có nàng mà ấm áp vô cùng.
"Cảm ơn muội." A Tử mắt lim dim chuẩn bị đi vào giấc ngủ, tay y ôm lấy Tiêu Dao.
Tiêu Dao: "Ngủ ngon."
________
Trở về hiện tại, Tiêu Dao đến Thanh Uyển Đình cùng ca ca, gặp quân sư chào hỏi rồi quay về lớp. Mấy tiết học này còn chỉ ra cách bồi bổ cho thần thú.
Tần Mạc Vương dù nhỏ tuổi những đã có thượng cổ thần thú phượng hoàng rồi, vốn không cần đến đây học. Hắn hoàn toàn vượt đẳng cấp với mấy người ở đây.
Vì để kí khế ước với thần thú mạnh đương nhiên người đó cũng phải có thiên phú, có thực lực mạnh ngang ngửa thần thú của họ.
Nửa thời gian sau được hoạt động tự do. Mọi người đều ra sân bắn cung tập bắn. Phù Yên Nhiên lại lon ton chạy đến chỗ Tiêu Dao trò chuyện. Lâu lắm Tiêu Dao mới có người bạn là nữ mà trạc tuổi mình. Lại còn là nữ chính đại nhân.
Mấy cô gái trong đây hình như đều tụ tập vào một nhóm chơi chung. Tiêu Dao để ý hình như ánh mắt họ nhìn về phía mình và Phù Yên Nhiên.
Một cô nương ăn mặc khá quý sờ tộc đi về phía Tiêu Dao. Nàng ta tự giới thiệu bản thân.
"Ta tên là Mộc Tinh Tinh, ngươi là Tiêu Dao đúng không, muội muội của Tiêu Dật Hiên."
Cái tên này, quả nhiên cũng là nhân vật phụ phản diện trong truyện, hơn nữa còn là người hay đi cùng Tiêu Dao nguyên bản trong truyện. Kiếp trước là bạn, kiếp này Tiêu Dao không muốn làm bạn với kẻ xấu như nàng ta.
Tiêu Dao: "Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì không? "Tinh Tinh đột nhiên khoác tay Tiêu Dao tỏ vẻ thân mật. " Không có gì, chỉ là ta muốn làm bạn với ngươi, mấy nữ nhân ở đây đều ở trong nhóm của ta đó."
Tiêu Dao gỡ tay nàng ta ra, mỉm cười nụ cười thương nghiệp: "Không cần, ta có Phù Yên Nhiên là bạn là đủ."
Đương nhiên nghe xong câu này, Mộc Tinh Tinh mặt mày vô cùng xám xịt, nàng ta cười khẩy: "Được, nếu ngươi muốn tự rước lấy "phiền phức" kia thì đừng trách ta không ngỏ lời trước."
Tiêu Dao vẫn dửng dưng như không. Bị Mộc Tinh Tinh bày mưu tính kế hại như Phù Yên Nhiên thì đã sao, nàng ta cũng không đánh lại Tiêu Dao.
Phù Yên Nhiên nghe thấy hết mọi chuyện, thái độ có chút ngượng ngùng. Nàng đột nhiên nắm tay Tiêu Dao, dè dặt nói: "Cảm ơn ngươi."
Ủa ủa? Sao Phù Yên Nhiên lại làm dáng vẻ e thẹn như vậy? Ngộ ghê. Làm ơn đừng xinh đẹp quá, Tiêu Dao là nữ tử mà còn mê nè.
Nàng cười khẽ. "Không có gì phải cảm ơn, ta cũng có mắt nhìn người mà."
Phù Yên Nhiên xoay người cầm cây cung lên, mãi không kéo căng dây cung ra nổi.
Tiêu Dao thấy vậy cũng cầm cung lên, giữ đúng tư thế bắn. Kĩ thuật của nàng hơn Phù Yên Nhiên một tý. Đúng một tý a!
Mũi tên bắn được vài cm liền rơi xuống mặt đất. Kiếm pháp cũng phải rất lâu Tiêu Dao mới lĩnh ngộ và làm quen được huống hồ là binh pháp khác.
"Đúng là không có ai hoàn hảo hết nhỉ?" Tần Mạc Vương không biết nhảy từ chỗ nào ra, bắt chuyện với Tiêu Dao.
Hắn cầm cây cung một phát bắn liền trúng hồng tâm. Xong đắc ý quay ra.
Ra vẻ đẹp trai với ai chứ Tiêu Dao vẫn tỉnh táo lắm. Làm ơn ra chỗ nữ chính mà quan tâʍ ɦộ cái.
Tần Mạc Vương: "Có muốn ta dạy không?"
Dù thấy rõ ràng Tiêu Dao lắc đầu nhưng hắn vẫn một mạch tiến tới bắt tay Tiêu Dao, chỉnh dáng bắn cho nàng.
Tần Mạc Vương dựa sát vào Tiêu Dao. Nàng cứng đờ người, vụ này hình như hơi sai sai!
Mũi tên vừa bay đã trúng hồng tâm. Thấy dáng vẻ lúng túng của Tiêu Dao, Tần Mạc Vương liền đứng dịch sang một bên, xong cúi đầu xuống trêu chọc.
"Sao, ngại à?"
Nàng phụng phịu cái má:" Ai cần ngươi dạy! Nghe đây, rồi tài bắn cung của ta sẽ vượt xa ngươi!"
Nhìn biểu cảm của nàng, hắn hơi ngơ ngẩn một chút. Đoạn hắn đưa tay lên đầu Tiêu Dao, xoa mạnh, khiến Tiêu Dao chỉ muốn nhào tới đấm hắn.
Tần Mạc Vương thiết nghĩ, nữ tử này không biết rơi từ đâu xuống mà đến người tâm kế như hắn cũng không đoán nổi những hành động của nàng.