Tư Lạc nhẹ nhàng đặt quyển sách cuối cùng lên giá. Bước tới gần Tiêu Dao, run run ôm lấy cánh tay nàng.
"Tiêu...Tiêu huynh, ta sợ ma lắm, lẽ...lẽ nào thật sự có ma như mọi người đồn đại?"
Tiêu Dao cũng căng thẳng không kém:"Tiểu đệ, ta cũng rất sợ ma, đừng....đừng nói mấy lời như vậy, hãy tích cực lên."
Tư Lạc:"Vậy chúng ta phải làm sao?"
Tiêu Dao:"Trước hết đi vòng qua đã."
Nói rồi, Tiêu Dao vác theo Tư Lạc đi từ từ ra ngoài dưới ánh nến mờ ảo của ngọn đèn duy nhất.
"Tư Lạc, ngươi đừng bám vào eo ta nữa, nhột quá!" Tiêu Dao khó khăn nói.
"Cái gì, ta...ta có bám vào eo huynh đâu?"
Tiêu Dao sợ đến nỗi dựng cả gáy tóc, hét lên:"Tiểu Bạch! Thắp sáng nơi này lên!"
Nghe nàng gọi, Tiểu Bạch lập tức tạo ra chân hỏa dẫn đường cho Tiêu Dao. Vì lửa của Tiểu Bạch màu xanh dương nên cái thư viện sắp thành nhà ma chính nghĩa rồi. Nhưng ít nhất nó giúp Tiêu Dao tìm thấy chỗ thắp nến cho căn phòng sáng hơn.
Tiêu Dao nhìn bên cạnh, lại không thấy có gì bám vào nàng hết ngoại trừ Tư Lạc. Sau đó nàng mới thắp được lửa vào ngọn đèn lớn trong tàng thư. Căn phòng sáng lên hẳn. Từ phía góc phòng hiện lên 1 cái bóng to lớn càng ngày càng đi gần về phía hai người.
Tiêu Dao với Tư Lạc chỉ biết ôm lấy nhau cùng đón chờ nỗi sợ.
"Thỏ?" Tiêu Dao nhìn cái bóng xuất hiện dưới ánh đèn. Ba con yêu tinh có thân mình tròn vo, cái tai thì dài như tai thỏ trồng lên nhau tạo thành cái bóng cao lớn.
Sinh vật này có phải đáng yêu quá rồi không?
Còn một người nữa vẫn lấp ló đằng sau nó không chịu đi ra.
Tiểu Bạch cắn vào vạt áo y kéo ra.
"A, a đại nhân tha mạng cho ta! Dù sao chúng ta đều là hồ ly!"
Một cô bé tự xưng là hồ ly bị lôi ra đằng trước, cô bé nắm chặt vạt áo của mình, vẻ mặt trắng bệch sợ sệt.
"Thì ra, con ma mà mọi người đồn đại là 1 con yêu quái. Làm ta sợ hết hồn!" Tư Lạc ngồi xổm xuống nhìn cô bé. "Có phải ngươi là hung thủ ăn trộm đồ mấy ngày nay không?"
"Ta, nghe nói tàng thư ở đây có đủ mọi sách trong thiên hạ nên mới mượn vài cuốn, còn về y quán, bọn yêu tinh này thích ăn thảo dược nên...."
Tiêu Dao nghe vậy liền nói:"Cô bé, ăn trộm là không tốt đâu."
"Hừ, ai nói ta là trẻ con, ta vì gấp rút tăng công lực nên bị tẩy hỏa nhập ma mới ra bộ dạng này!"
Tiêu Dao:"Nhờ ngươi mà tin đồn có ma chuyền khắp nơi trog cung rồi đấy, rốt cuộc ngươi muốn tìm gì?"
Tiểu hồ ly cụp cái tai lại vẻ mặt sầu não. "Tìm cách cứu người. Huynh ấy bị nhốt dưới Huyết Cấm Vực cả nghìn năm rồi. Ta phải tìm lại 3 mảnh nguyên thần của huynh ấy. Một mảnh nguyên thần của huynh ấy được giấu ở trong cung, ta cảm nhận được nó ở trong tàng thư này. Nhưng ta tìm mãi không thấy có cơ quan nào."
Tiêu Dao nghĩ đi nghĩ lại phát hiện nhân vật và tình tiết này chưa từng được kể trong truyện. Nếu bị người khác lao tâm khổ kế để phong ấn như vậy chắc chắn là 1 ma đầu lợi hại nhưng lại không phải boss của truyện này.
Tiêu Dao:"Người ngươi nói đến, chắc hẳn là một người rất lợi hại?"
Tiểu hồ ly khoanh tay ngồi xuống đất kể chuyện đêm khuya. Dự đoán chắc đây sẽ là câu chuyện dài.
"Vô Âm Tần đương nhiên lợi hại, năm đó đại chiến ma tộc và nhân tộc, cậu ta vừa là trợ thủ đắc lực của ma vương vừa là bạn tốt của hắn, sức mạnh gần như ngang ngửa tên ma đầu kia, xưng bá một vùng."
Tiêu Dao thờ ơ nói:"Vậy là người xấu rồi, cô bé, có phải ngươi cũng là người xấu?"
Tiểu hồ ly phụng phịu cái má, mắng:"Đừng coi ta là trẻ con mà, ta tên là Thanh Ly. Hơn nữa Vô Âm Tần không phải người xấu, trận chiến đó đã từ nghìn năm trước, khi ấy có rất nhiều môn phái cùng giới tu tiên. Ma tộc và yêu tộc bọn ta dù không làm hại người vẫn bị đuổi cùng gϊếŧ tận. Từ đó đại ma vương mới triệu tập mọi người cùng chiến đấu qua tận vài chục năm.
Nhân tộc về sau thấy thế sự không ổn liền giả vờ làm hòa, rồi lật mặt một cách trơ trẽn. Vì lúc đó các môn phái đã dùng hết sức mạnh lập kế gϊếŧ đại ma vương nên chỉ có thể dùng pháp bảo làm nguyên thần Vô Âm Tần bị trấn giữ, thân xác thì ném xuống Huyết Âm Vực."
Tiêu Dao chống tay nên cằm, ngồi nghe vô cùng chăm chú, cái này đúng là 1 truyền thuyết ly kì mà. Vì cái thiết lập của tác giả mà từ nghìn năm trước đoạn mà tác giả không viết đã xảy ra cả tấn bi kịch rồi.
Vậy là Thanh Ly đã đợi Vô Âm Tần cả nghìn năm. Nàng ta đi khắp thiên hạ để tìm nguyên thần cho Vô Âm Tần sao? Thật là một tình yêu khiến người khác ngưỡng mộ.
Tiêu Dao nghĩ một lát lại hỏi:"Tại sao ngươi lại kể chuyện này cho một người lạ như ta?"
Thanh Ly nhìn thẳng vào Tiêu Dao, ánh mắt đầy sự mong đợi. "Trước đây con người gặp yêu quái như ta liền đòi chém đòi gϊếŧ nhưng hai ngươi thì khác."
Tiêu Dao nhìn sang Âu Dương Tư Lạc. Cậu ta lại ngủ mất rồi!! Một ngày cậu ta định ngủ bao nhiêu lâu không biết, thật giống lũ mèo lười nhác.
Thanh Ly nói tiếp:"Ta không thể tìm được cơ quan trong căn phòng này, nếu không nhờ người khác thì không biết bao giờ mới xong, nên ta mới kể cho ngươi, liệu ngươi có thể giúp ta không? Yêu quái bọn ta có ơn tất báo!"
Có vẻ nếu không giúp thì Thanh Ly mãi mãi cũng không cứu được cái người tên Vô Âm Tần kia. Nhưng nếu bây giờ giúp nàng, liệu sẽ là một bước ngoặt lớn trong tương lai?
Đang mải suy nghĩ, Tiểu Bạch đột nhiên dụi dụi vào tay Tiêu Dao như phát hiện ra cái gì đó. Nó kéo một quyển sách cũ kĩ ra khỏi giá.
Tiêu Dao nhìn nó một hồi, rõ ràng nàng đã đọc hết sách ở khu này nhưng lại không phát hiện có quyển sách nào như nó. Nàng muốn mở nó ra nhưng không được.Thấy bìa sách có 1 hình lá bùa, Tiêu Dao điểm pháp lực lên không trung vẽ lại tấm bùa. Vừa vẽ xong tấm bùa nhập vào bìa sách. Một luồng gió thổi đến, trang sách đột nhiên mở sột soạt.
Thanh Hồ nhìn nó, vô cùng kích động:"Là mùi này, nguyên thần của Vô Âm Tần."
Nói rồi Thanh Ly dành lấy quyển sách, Tiêu Dao chưa kịp phản ứng. Cả hai đã bị hút vào trong rồi.
Tiêu Dao khó nhọc mở mắt ra, bầu trời bên trong tối đen như mực, chỉ có mặt trăng là sáng. Cho đến khi mây không che ánh trăng, Tiêu Dao mới nhìn thấy quang cảnh xung quanh.
Dưới chân nàng là một thi thể, Tiêu Dao vội đứng sang một bên. Lúc đó mùi máu tanh liền sộc vào mũi nàng. Cảm giác vô cùng chân thật. Là chiến trường ư?
Phía xa xa có tiếng vó ngựa vô cùng dồn dập. Có vẻ sắp tiến đến gần Tiêu Dao. Đang loay hoay không biết làm gì, Thanh Ly liền kéo Tiêu Dao lấp đi.
Mà cái nơi đồng không mông quạnh này làm gì có chỗ lấp. Hai người phải trốn sau một núi xác. Tiêu Dao che miệng, nín thở. Nàng sắp nôn đến nơi rồi.
Thanh Ly nói khẽ:"Đây là mộng cảnh, là một đoạn kí ức của Vô Âm Tần, chúng ta không nên để những người kia thấy chúng ta. Mau đi tìm nguyên thần của Vô Âm Tần thôi!"
Tiêu Dao thề nàng chưa đồng ý giúp Thanh Hồ. Tự dưng Tiểu Bạch phát hiện ra bí cảnh này rồi tại cái tính tì mì của nàng mà lỡ bị kéo vào đây luôn.
Thanh Ly thúc giục Tiêu Dao:"Tìm được nguyên thần của Vô Âm Tần chúng ta mới ra ngoài được!"
Tiêu Dao gật gật đầu, chậm rãi đứng lên. Bỗng nàng nghe thấy tiếng nói đằng sau.
"Ngươi thật sự sẽ đi kí khế ước với nhân tộc sao?"
"Không còn cách nào khác, nếu cứ tiếp tục, sẽ chỉ có thảm họa thôi."
Không hiểu sao Tiêu Dao thấy giọng nói của người thứ 2 có chút quen thuộc. Nàng không nhịn được nén nhìn. Nhưng chỉ nhìn được cái dáng đằng sau hắn.
"Ai vậy?" Hắn quay ra nhìn.
Lúc sắp nhìn thấy gương mặt của người kia, Thanh Ly liền nắm lấy tay Tiêu Dao, dùng phép dịch chuyển.
Không biết đi đến đâu. Quang cảnh đã thay đổi. Bầu trời trong trong dễ chịu. Trước mặt là căn nhà nhỏ, xung quang trồng đủ loại rau củ quả.
Thanh Ly nói:"Hai người kia, là ta và Vô Âm Tần."
Tiêu Dao nhìn phía xa xa thấy một nữ tử vô cùng xinh đẹp đang nói chuyện với Vô Âm Tần. Đó là hình dạng thật của Thanh Ly sao?
"Tên ma đầu kia vì kí khế ước mà nộp mạng rồi, huynh cũng muốn đến đó nộp mạng sao?"
Vô Âm Tần vẫn quay lưng lại với Thanh Ly. Nhìn kĩ mới thấy hắn cũng vô cùng anh tuấn a. Dù không mang giáp, không có vũ khí bên người, nhưng vẫn cảm thấy ma lực của hắn mạnh vô cùng.
"Sao muội vẫn còn ở đây, giữa chúng ta cũng không còn gì để nói nữa."
Thanh Ly nhíu mày. "Sao huynh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tên ma đầu kia vậy, huynh thích hắn sao!"
Vô Âm Tần đứng lặng:"Hắn là bằng hữu mà ta quý trọng nhất!"
Thanh Ly:"Được, huynh mà đi, sau này chúng ta cũng đừng bao giờ gặp mặt nữa!"
Hắn nghe vậy mà đi thật, thậm chí còn chẳng thèm ngoảnh lại nhìn Thanh Hồ đến một cái.
Thanh Ly chạy theo gọi hắn:"Vô Âm Tần, được lắm huynh đi tìm cái chết thì ta cũng mặc kệ huynh!"
Tiêu Dao phát hiện tiểu Thanh Ly đã không còn ở cạnh nàng nữa rồi. Tiểu Thanh Ly chạy đến cạnh Vô Âm Tần, nàng ta muốn níu kéo hắn lại nhưng không được.
Tiểu Thanh Ly cứ gào thét nhưng người kia không nghe thấy gì cả, cứ bước đi.
"Xin lỗi, là ta nổi giận vô cớ, huynh đừng đi mà có được không?"
Tiêu Dao vội đến ngăn Thanh Ly đang kích động. "Không phải ngươi bảo không được xuất hiện trước mặt mấy người trong mộng cảnh sao? Ngươi làm gì vậy!"
Nước mắt đã rơi lã chã trên mặt Thanh Ly. Nàng lau nước mắt, sụt sịt nói:"Không sao, đây là nguyên thần của huynh ấy."
Nàng lấy cái lọ nhỏ của mình ra, thi triển pháp thuật thu lại nguyên thần của Vô Âm Tần.
Lúc sau không gian liền trở về phòng đọc sách, quyển sách đó liền biến mất ngay lập tức.
Âu Dương Tư Lạc nhìn thấy hai người liền lo lắng hỏi:"Trong lúc ta ngủ quên, hai người đi đâu vậy?"
Tiêu Dao đáp:"Chỉ là tiến vào mộng cảnh thôi..."
Thanh Ly có được thứ mình muốn liền cảm tạ Tiêu Dao:"Dù chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng ngươi đã giúp ta một lần, lần sau ta sẽ giúp lại ngươi, tạm biệt."
Thanh Ly xoay người một cái liền biến mất trong không trung.
Tư Lạc ngơ ngơ ngác ngác hỏi:"Hả hả? Chuyện gì vậy?"
Tiêu Dao chỉ lắc lắc đầu, sau đó lặng lẽ ai về phòng nấy.
Vì một người không đáp lại tình cảm của mình, chờ đợi cả nghìn năm có đáng không...?"