Lúc này, nhóm Hình Võ đã đi vào trong trường, những học sinh vốn dĩ ở lại học tiết tự học buổi tối đều xuống dưới một nửa, nửa còn lại cũng đang thò đầu ra ngoài hóng chuyện, Tình Dã lại cứ thế đi thẳng đến chắn trước mặt Hình Võ mà chẳng hề sợ sệt.
Hình Võ có chút kinh ngạc nhìn cô, nhưng khi thấy sự tức giận trong mắt cô, anh lại khẽ cau mày, trầm giong hỏi: “Cô nhất định muốn đứng chắn trước mặt tôi vậy hả?”
Anh đút hai tay vào túi quần thể thao, cả người vô cùng yên tĩnh, khoé miệng Tình Dã lập tức nhếch lên, lộ ra chút châm chọc: “Anh tưởng tôi sợ đấy chắc?”
Hình Võ nghiêng đầu, nở nụ cười không nghiêm túc, sau đó lại kiềm chế, nhìn cô chằm chằm: “Có biết kết quả của việc chơi chung nhóm với bọn tôi là thế nào không? Không đến trưa mai thì tất cả lãnh đạo trong trường sẽ lần lượt tìm cô để hỏi chuyện, cô không nghĩ tới hậu quả này sao?”
Tóc vàng hoe bên cạnh cũng vội vàng xen vào: “Đúng đó, Tình Dã, em mau đi đi, đừng để giáo viên nào đó thấy em ở cùng với bọn anh, nếu ngày nào có giáo viên hỏi em chuyện xảy ra ngoài trường em cứ nói là không biết rồi đổ cả cho bọn anh là được.”
Tình Dã thổi thổi sợi tóc trước trán, cô nở nụ cười lạnh lùng nhìn Hình Võ rồi đột nhiên tiến từng bước về phía anh, nói: “Anh thực sự cho rằng cái nhìn của người khác sẽ ảnh hưởng tới thành tích học tập của tôi à, hay là ảnh hưởng tới việc tôi được nhận vào trường đại học? Hừ, anh đánh giá tôi quá thấp rồi đó.”
Những tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn chiếu vào khuôn mặt kiên định của cô, thời khắc ấy, cơ thể cô như tràn đầy ánh sáng, trái tim Hình Võ có chút choáng váng, từ trước tới giờ anh chưa từng gặp một người có thể tự tin như vậy, tự tin như thể cả tương lai đều nằm trong lòng bàn tay, mà cô lại hoàn toàn có khả năng kiểm soát nó và không bao giờ vì người khác mà đi chệch hướng.
Anh quay đầu nói với nhóm Tóc vàng hoe: “Mấy cậu đi trước đi.”
Sau đó, anh đi về phía nhà để xe, khi nhóm Tóc vàng hoe giải tán, thì bóng dáng Hình Võ cũng biến mất trong màn đêm, những người trên lầu thấy không có chuyện gì để xem nữa bèn quay vào học bài.
Khi Tình Dã đến nhà để xe, Hình Võ đang ngồi trên một chiếc xe đạp, dáng người cao lớn của anh ẩn hiện trong bóng tối, trên tay là đốm lửa lúc sáng lúc tối, cùng đôi mắt đen sáng ngời đang luôn quan sát cô.
Tình Dã đi ngang qua, cô cũng dựa vào một chiếc xe nhìn anh, hai người im lặng trong vài giây, sau đó là Tình Dã lên tiếng trước: “Không phải muốn giữ khoảng cách với tôi hả? Sao khi nãy lại ra mặt?”
Hình Võ hút một hơi thuốc, nhàn nhạt nói: “Tóc vàng hoe nói với cô à?”
Có nghĩ bằng mông thì Hình Võ cũng biết chuyện gì đang xảy ra, chẳng trách tối hôm đó Tình Dã lại cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, bảo anh dạy mình chơi xe thăng bằng ở trường. Giọng anh trở nên nghiêm nghị: “Vì vậy cô mới cố ý dụ người ra cổng sau, vì nghĩ chắc chắn tôi sẽ ra tay?”
Tình Dã khoanh tay trước ngực, ngước mắt lên nhìn, kết quả đã khẳng định sự quyết tâm của cô.
Hàng lông mày của Hình Võ khẽ nhếch lên: “Cô đang tự lao đầu vào lửa đấy.”
Tình Dã nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài nhà để xe, ánh mắt nửa chìm trong bóng tối, những đường nét thuần khiết của cô kết hợp cùng nụ cười châm chọc, như thể bên trong lớp vỏ thiên thần là một ác ma nhỏ không ai biết đến.
Tại thời điểm khi mà Hình Võ mới quen biết cô, anh chỉ biết cô là một đại tiểu thư ngây thơ, kiêu ngạo, không hiểu sự đời, không chịu được gian khổ, nhưng sau bao nhiêu ngày đã qua, anh mới dần dần phát hiện, cô hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài của mình, ít ra thì cô có thể thích ứng rất nhanh với vũng bùn này và kiên trì để bản thân tìm thấy sự sống qua các vết nứt, mà sự vững vàng táo bạo ấy lại là một loại sức hút chết người đối với Hình Võ.
Một lúc lâu sau, cô rời mắt đi, vẻ mặt điềm đạm động lòng người, nụ cười nhàn nhạt trên môi chào đón sự dịu dàng chớm Thu, khiến ngón tay cầm điếu thuốc của Hình Võ khẽ siết chặt lại.
Đột nhiên cô lên tiếng: “Tôi cũng muốn yên ổn học hành, nhưng ngoại hình lại quá khoa trương, luôn có người không để tôi được yên, anh nói xem phải làm thế nào bây giờ?”
Hình Võ chợt bật cười, “nhưng ngoại hình quá khoa trương”, nếu có người nào đó dám nói câu này trước mặt anh, thì đã sớm bị anh cho ăn đấm rồi, nhưng Tình Dã lại chính trực như vậy, khiến anh có chút chẳng thể phản bác.
Cô chăm chú quan sát anh, trong giọng nói lộ ra vẻ bất mãn: “Anh cho rằng giữ khoảng cách với bọn anh thì sẽ không có chuyện gì đấy chắc? Anh cũng đã thấy rồi đấy, tôi không gây chuyện, thì chuyện nó cũng tự gây sự với tôi, mà thực lực lại chẳng cho phép tôi khiêm tốn.”
Hình Võ hơi cúi đầu, nụ cười trên môi càng thêm tươi, anh nhìn cô, nói: “Cô đã cân nhắc kỹ càng chưa? Nếu bị lãnh đạo trong trường biết được việc cô thân thiết với bọn tôi thì sẽ chẳng có lợi gì cho cô đâu.”
Tình Dã khinh khỉnh nhìn anh: “Tình Dã tôi không cần đến sự nâng đỡ của bọn họ cũng có thể làm mới danh sách đứng đầu Huyện của các anh.”
Ngọn đèn đường chợt bật sáng, ánh sáng ấm áp chiếu xuống khuôn mặt cô, lộ ra đôi mắt đầy tự tin và rực rỡ, nó cứ thế đập thẳng vào trái tim Hình Võ. Anh cúi đầu hút nốt hơi thuốc cuối cùng rồi dập lửa, sau đó đột ngột đi về phía Tình Dã, đôi chân dài cùng bóng người cứ thế áp sát đến trước mặt cô, chặn lại tất thảy ánh sáng.
Anh chậm rãi cúi đầu xuống, Tình Dã lập tức cảm nhận được hơi thở đang ập đến của anh, đem theo sự xâm phạm không thể ngăn cản, khiến tim cô bỗng chốc tăng nhanh tốc độ, sau đó lại nghe anh nói: “Cô định ngồi dưới cây to hưởng bóng mát, nhưng không nghĩ đến việc cái cây đó có thể sẽ đem lại cho mình những việc càng tồi tệ hơn sao?”
Tình Dã ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt anh, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi không nghĩ ra được việc nào lại tồi tệ hơn việc chuyển đến sống ở nhà anh và tới học tại ngôi trường nghèo nàn này.”
Đôi môi Hình Võ khẽ nở nụ cười, đầu Thu, trời nhá nhem tối kèm theo oi bức, Tình Dã nhìn vào đôi mắt đen láy đầy quyền lực của anh, lần đầu tiên cô cảm thấy hô hấp của mình có chút loạn nhịp, loạn nhịp sao? Chỉ vì một người em họ côn đồ “nông thôn phi chính thông” chẳng có chút quan hệ máu mủ này sao? Điều này thật phản khoa học, nhưng lúc này quả thực ánh mắt ấy có chút ma lực không hiểu rõ, khiến cô chẳng thể cử động, nên cứ thế im lặng nhìn anh chằm chằm, không một giây nơi lỏng.
Thậm chí ngay cả lúc này trong lòng Tình Dã cũng dâng lên một cảm giác mê hoặc, cô không hiểu Hình Võ nhìn mình như vậy là có ý gì? Cũng chẳng hiểu tại sao anh lại không lên tiếng và cùng cô rơi vào bế tắc? Cô hoàn toàn không biết hiện tại anh đang nghĩ gì? Còn muốn nhìn cô đến khi nào nữa? Chỉ đến khi ánh mắt của cô rơi xuống đôi môi đang mím chặt của anh, thì anh mới quay đầu đi một cách mất tự nhiên.
Cuối cùng, Hình Võ chầm chậm lấy điện thoại ra, anh lạnh lùng “ha” lên một tiếng, rồi gọi cho Tóc vàng hoe: “Ra cổng sau đi.”
Sau khi dập máy, anh quay người ra khỏi nhà để xe, Tình Dã ngoái lại, hỏi anh: “Đi đâu thế?”
“Đi ăn.” Hình Võ không buồn ngoảnh đầu, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân đang đi theo mình, bèn ngước mắt lên nhìn Tình Dã: “Còn đi theo tôi làm gì?”
Tình Dã nghiêng mặt qua: “Đi ăn cùng anh chứ làm gì, chẳng có nhẽ lại về nhà anh để diễn kịch biến hình?”
“…”
Cuối cùng, thì Tình Dã cũng biết lý do tại sao cứ cách vài ngày Hình Võ lại không về nhà ăn cơm, là bởi vì đồ ăn bên ngoài ngon chứ sao nữa.
Khi ngồi cùng bàn với một đám trai hư tại sạp ăn bên đường, Tình Dã chẳng thấy có một chút thiếu tự nhiên nào hết, cô phát hiện ra khả năng thích ứng của mình tương đối mạnh. Hai tháng trước, khi mới đến Huyện An tử, đến phố điện tử, cô đã run cầm cập khi trông thấy mấy người đàn ông xăm trổ, cũng có lẽ là sau đó do tiếp xúc nhiều với nhóm Tóc vàng hoe, nên chỉ trong khoảng một thời gian ngắn cô đã có thể ngồi ăn cơm cùng bọn họ mà chẳng cảm thấy hề hấn gì.
Tất nhiên, cô rất rõ việc mình có thể yên tâm như vậy là bởi vì người đang ngồi bên cạnh lúc này, nếu không có Hình Võ, thì cô sẽ không thể ở cùng mấy người kia. Tình Dã đã gọi cái cảm giác an toàn mỏng manh ấy là tình thân giá rẻ, tuy rằng cô không muốn nhận những người họ hàng này, nhưng ai bảo người ta có thể che chở cho cô trong trường học cơ chứ?
Tuy Tình Dã không có chút mất tự nhiên nào hết, nhưng một nhóm thiếu niên hư hỏng ngồi tại bàn lúc này lại bắt đầu có chút gò bó, chủ yếu là do thường ngày đều chỉ có một đám lưu manh cười đùa thoải mái với nhau, thích nói gì thì nói, hôm nay đột nhiên lại có con gái, còn là học bá nổi tiếng mới chuyển đến An Trung nữa, đối với những người như bọn họ thì những cô gái như vậy chỉ có thể nhìn từ xa chứ chẳng thể với tới.
Bảo bọn họ chơi cùng mấy cô gái không học không hành thì chẳng có gì khó khăn, nhưng đối mặt với một cô gái ngoan như Tình Dã, lại còn là tiêu chuẩn của mẫu học sinh giỏi nữa, nên cả đám con trái có chút gượng gạo, cũng không hiểu cô và Hình Võ đã quen biết nhau kiểu gì?
Tuy nhiên, Tóc vàng hoe lại thân thuộc với Tình Dã hơn những người khác rất nhiều, vừa ngồi xuống cô đã nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Lớp trưởng của lớp tôi đâu?”
Tóc vàng hoe hút một hơi thuốc, nói: “Lên học tiết tự học buổi tối rồi.”
Tình Dã ngạc nhiên: “Anh ta cũng học thêm tối cơ à?”
Tóc vàng hoe nói với cô: “Hổ mập không giống mấy đứa bọn anh, nhà cậu ta có một số yêu cầu, muốn cậu ta ít nhất cũng phải vào được Cao đẳng.”
Đây là lần đầu tiên Tình Dã nghe thấy điều này, đột nhiên nghĩ đến tên của anh ta, bèn mỉm cười: “Người nhà anh ta nghĩ gì không biết? Lại đi đặt tên cho anh ta là Phạm Thống?”
Hình Võ đánh dấu xong thực đơn đồ nướng, đưa cho ông chủ, rồi quay lại nhếch miệng cười: “Vậy cô đã từng nghĩ đến việc có thể người nhà cậu ta chỉ muốn đặt một cái tên tượng hình thôi không?”
Mọi người trong bàn đều bật cười, Tình Dã cũng cong cong khoé mắt: “Tuy nhiên tôi hoàn toàn không hiểu tiêu chuẩn chọn ra lớp trưởng ở đây.”
Trương Khải bên lớp A4 ngồi phía đối diện nói với cô: “Lớp trưởng đều do học sinh trong lớp bình bầu dân chủ, phiếu bầu của lớp A2 là do anh Võ dẫn đầu bầu chọn cho Hổ mập, vậy thì làm gì có ai dám không theo chứ?”
Tình Dã ngạc nhiên quay sang: “Anh gài người của mình vào làm cán bộ rồi cấu kết với nhau để làm chuyện xấu hả?”
Hình Võ khẽ cười, anh lấy nước nóng tráng qua chiếc cốc thuỷ tinh bên cạnh, rót Coca rồi đặt trước mặt Tình Dã: “Cô tưởng đây là đường đến địa ngục hay sao thế hả? Là tôi kiếm việc cho Hổ mập làm, sau này học lên trên có cái tiếng từng làm cán bộ lớp sẽ có lợi hơn, hơn nữa bà Phù thuỷ cũng đâu có ngốc.”
Tình Dã dần phát hiện ra rằng, tuy Hình Võ có tàn nhẫn, nhưng anh đối xử rất chính trực với những người xung quanh mình.
Tóc vàng hoe tiếp lời: “Phải đó, trong trường chúng ta, đừng nói riêng lớp cuối cấp, kể cả những lớp yên ổn, nếu để học sinh ngoan làm lớp trưởng thì em nghĩ xem làm gì có ai thèm nghe lời chứ.”
Tình Dã nhấp một ngụm Coca, cảm thấy có chút đạo lý, cô chỉ mới đi học một tuần, cũng biết với cái nhóm nổi loạn trong lớp mình, nếu không tìm người như Hổ mập làm lớp trưởng thì bọn họ sẽ không hợp tác. Hiển nhiên là cô Dương cũng đã cân nhắc đến vấn đề này, quả thực phong cách cũng như quy tắc của trường học ở đây rất khác so với chỗ cô.
Tình Dã đã sống tại nơi này một khoảng thời gian, cô phát hiện ra những người chơi cùng nhóm với Hình Võ rất đa dạng, còn có cả những người vẫn vùi đầu trong trường học.
Ví dụ, nhóm nam sinh đang ngồi cùng bàn lúc này, có người lớp mười một, có người lớp mười hai, không hẳn đều học chung một lớp, tuy nhiên cơ bản đều là những thành phần cá biệt của các lớp. Còn về việc tại sao những người đến từ các lớp học khác nhau này lại có thể chung một nhóm như vậy thì Tình Dã đã gọi đó là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, vậy hiện tại cô đang ngồi cùng bọn họ thì được tính là gì? Cô âm thầm nhướng mày một cái, chỉ có thể biện minh rằng hôm nay là do bản thân mình đói đến lên cơn điên mà thôi.
Cô và Tóc vàng hoe đã quen nhau một thời gian, nhưng thấy bọn họ luôn gọi anh ta là Tóc vàng hoe, cũng không biết tên thật là gì, vì vậy sau khi đồ nướng được mang lên, Tình Dã đã cầm một xiên thịt cừu rồi nghiêng đầu qua hỏi Tóc vàng hoe: “Anh tên là gì?”
Tóc vàng hoe hơi sửng sốt, còn mọi người xung quanh thì thấp giọng cười, Tóc vàng hoe vùi đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, khiến Tình Dã cũng phải cong cong khoé mắt: “Tên là gì mà bí mật thế?”
Tóc vàng hoe không thích nhắc đến tên của mình, vì vậy tất cả mọi người cũng không gọi tên anh ta, Tình Dã quay lại nhìn về phía Hình Võ, Hình Võ bèn khẽ cười nói: “Hách Thành Công.”
“…” Kỳ vọng của chú Hách thật là thẳng thắn.
Nam sinh có biệt danh là Sói ngốc ở lớp A1 bên cạnh đột nhiên nhắc đến việc khi nãy xảy ra ở cổng trường, nên xen vào một câu: “Mấy cậu nói xem vừa rồi Đại Tào có ý gì? Nghe anh ta nói còn định đến Tình Dã để hẹn hò?”
Nhắc đến Đại Tào, cả một bàn lập tức bắt đầu chửi thề, đại khái là do mối bất hoà trời sinh giữa trường An Trung và trường An Chức, Trương Khải tức giận lên tiếng: “Nhìn bản mặt của cái thằng đó xem, đ!t mẹ, nếu không có anh Võ ở đây thì không biết nó còn kiêu ngạo đến mức nào, đám người bên trường An Chức bị anh Võ đánh cho sợ rồi, nên bây giờ chắc chắn Đại Tào đang muốn so đo với anh Võ.”
Tình Dã nghiêng đầu nhìn Hình Võ, anh lại đang rủ hàng mi, gõ gõ vào mép cốc bia, làm như chẳng có chuyện gì: “Sợ cái gì, đàn ông bình thường mà hẹn hò với cô ấy thì e là không quá ba ngày sẽ bị cô ấy làm cho lên cơn điên thôi.”
Cả đám người đều nhìn Tình Dã với vẻ mặt hoang mang, cảm thấy lời nói của anh Võ có chứa một lượng thông tin khổng lồ, Tình Dã vừa nghe thấy vậy bèn lập tức trừng mắt lườm anh: “Tôi thì làm sao?”
Hình Võ cợt nhả liếc xéo cô: “Với cái “khả năng” tự lo cho bản thân của cô, nếu là người khác thì cô có muốn hẹn hò với mình không?”
Tình Dã đập đũa: “Nực cười, làm gì có ai dám mơ tới? Ai mà lại có phúc vậy hả?”
“Hahahahaha.”
Cả gian hàng ăn đêm vang lên tiếng cười, Sói ngốc ngồi phía đối diện cười đến phun cả bia ra ngoài, còn Hình Võ thì lắc đầu, khóe miệng khẽ giật.
Dáng vẻ trong sự tự tin có đáng yêu và ngay thẳng ấy của Tình Dã đã khiến cả nhóm đàn ông ngày càng cảm thấy thích thú, trong lúc đang trò chuyện, đột nhiên cô lại đứng dậy, đeo ba lô lên, nói với mọi người: “Tôi no rồi, mọi người cứ thư thả ăn nhé.”
Tư thế nói đi là đi này của cô quả đúng là thích gì làm nấy, Tóc vàng hoe ngạc nhiên ngẩng lên hỏi: “Đã về rồi sao?”
Tình Dã gật đầu: “Ừm, tôi về làm bài tập.”
Lúc này, cả bàn học sinh cá biệt mới bừng tỉnh và nhận ra rằng người ta hoàn toàn không giống mình, dù sao cũng là học sinh giỏi mà, còn có thể ra về trong bầu không khí đang vô cùng vui nhộn như vậy, sự tự giác ấy quả thực đã khiến cả nhóm nam sinh phải kinh ngạc.
Tình Dã đeo cặp xong liền đá vào ghế của Hình Võ một cái, Hình Võ ngước lên liếc nhìn cô, chỉ thấy cô yên lặng đứng phía sau nhìn mình.
Hình Võ rời mắt, cầm cốc bia trên bàn lên uống cạn, rồi chậm rãi đứng dậy nói với Tóc vàng hoe: “Bữa này tôi mời, mấy cậu ăn đi, đến tối tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.”
Anh dứt lời lại nhìn Tình Dã một cái, rồi hai người một trước một sau rời đi.
Cả đám con trai sau lưng nhìn theo Tình Dã và Hình Võ, càng ngày càng cảm thấy rối rắm, Trương Khải chép miệng một tiếng, không nhịn được phải hỏi: “Mấy cậu nói xem rốt cuộc là anh Võ của chúng ta có quan hệ gì với học sinh giỏi mới chuyển trường kia thế? Không ai thấy hai người họ trông có vẻ không bình thường à? Sao một học sinh ngoan lại có thể hoà thuận với anh Võ vậy chứ? Tóc vàng hoe, cậu có biết không?”
Tóc vàng hoe tỏ vẻ cao thâm khó đoán, lên tiếng chửi: “Đừng có nói nhảm nữa, không nghe thấy khi nãy Tình Dã nói gì trước mặt Đại Tào à, chính là mối quan hệ đó đó.”
Cả đám nghe xong liền cứng đờ mặt, rồi đồng loạt hét to: “Đệ á?”