Satou cùng tên tay sai của gã nghênh ngang bước vào trong trường, vừa đi vừa lớn giọng khinh miệt: “ Thằng kia khả năng cao là điên rồi, làm gì còn ai tin chuyện này chứ.”
“Ha ha, thằng đó chắc muốn cá chết lưới rách đấy ạ.” Tay sai một bên phụ hoa một bên liếc mắt rà quét xung quanh, âm thanh càng lúc càng hạ thấp.
Đừng nói nữa, thật sự có chút lạnh gáy rồi.
Bầu trời bây giờ đã nhuỗm màu đen tối, lúc ở bên ngoài thì vẫn còn ổn, thế nhưng từ khi tiến vào khu trường học cũ, ánh sáng dường như đã bị nuốt chửng, tuy không đến nỗi duỗi tay không thấy năm ngón những cũng chẳng thể nhìn xa hơn bán kính năm mét được. Bao quanh là bóng dáng mơ hồ của rất nhiều thứ, Mùi hương hôi thối ngay mũi tản mạn trong không khí truyền tới từ toàn kiến trúc hủ bại, gan nhỏ có chút sợ hãi, dương như có bóng dáng của quỷ vừa mới đi qua.
Thực tế thì nơi này cũng từng có không ít người nói đồn có ma quỷ, thậm chí còn được dùng cho những trò chơi đại mạo hiểm, nói tóm lại là nó vô cùng quỷ dị và khủng bố. Bóng đêm vô cùng vô tận và không gian tĩnh lặng thâm nhập cơ thể dọa cho linh hồn run rẩy.
Tên tay sai vừa thất thần thì va phải tấm lưng của Satou, sợ tới mức người liền run lên.
Satou cười nhạo phản ứng của hắn: “ Ngày thường lá gan của mày có bé thế đâu.”
“Lão đại, không phải do em nhát đâu, chỗ này thật sự vô cùng quỷ quái, thật sự rất bất thường.” Tên tay sai vẻ mặt đau khổ.
“Xéo đi, làm gì có chỗ nào không ổn chứ, may lấy tiền đi rồi còn về sớm. Satou ghét bỏ mà bước mau hơn, tay sai vội vàng đuổi kịp. “Lão đại, chậm thôi.”
Vừa dứt lời, tên tay sai lơ đãng liếc mắt nhìn qua chiếc gương cũ nát được treo ở lối vào, chưa kịp nghĩ xem vì sao người ta lại đặt gương ở chỗ này, ánh sáng bạc của mặt gương lóe lên chiếu rọi bóng ma vừa xuất hiện đã biết mất.
“F*ck…” Tay sai hoảng sợ, đột nhiên bổ nhào vào lưng của Satou.
Gã bị phải ứng của tên này dọa nhảy dựng: “Thằng kia, mày làm trò gì thế!”
“Lão lão lão đại, trong gương có gì đó!”
“Có gì được chứ.” Satou nhíu mày nhìn về phía chiếc gương thì không thấy cái gì, “Cái gì cũng không có, loại nghi thần sợ quỷ nhà mày, thêm một lần nữa là tao đập chết mày nghe chưa!”
“Thật sự không có …” Tay sai nhìn kỹ thì xác định thật sự không thấy gì, một luồn khí lạnh xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Thị lực của y vẫn luôn rất tốt, chuyện như nhìn nhầm sẽ không sảy ra, vừa rồi thật sự mới có bóng ma ẩn hiện mà, y còn nhớ rõ người nọ có mái tóc dài.
Lúc này y nhớ tới cái truyền thuyết trên diễn đàn trường hôm nọ, trong lòng dâng lên bồn chồn, bắt đầu nhụt chí.
Thời đại này rồi, ai chẳng coi qua một vài bộ phim điện ảnh chứ, nhân vật chính ban đầu bởi vì không để tâm cái kết quả mình thấy cho nên cuối cùng mới chết bất đắc kỳ tử không phải sao. Tóm lại, không tìm đường chết thì không phải chết.
Y hiện tại lại càng không muốn, uyển chuyên khuyên nhủ, “ Lão đại, nếu không, chúng ta đợi ngày mai đi?”
“Cút, mày sợ? Chậc, thằng chết nhát.” Satou không để ý chút nào, buốn bực mà đi tiếp.
“Không phải, em… em em, tao thao! Lão đại, ở phía trước!”
Bọn họ hiện đang đi trên hành lang, tay sai vừa nhìn lên, mồ hôi lạnh cả người đều toát ra, chỉ chỉ phía trước mà không nói được lời nào. Trong lòng Satou chợt căng thẳng, lập tức nhìn về phía trước. Ở cuối hành lang, một đóa u hỏa màu lam lẳng lặng phiêu đãng.
Ma trơi, trong văn hóa dân gian ở nhiều nơi thì nó đải biểu cho thế lực không sạch sẽ, nó thường liên quan đến u hồn dã quỷ các loại.
Tay sai không chịu nổi, trực tiếp gào to mà chạy mất hút, trong lòng Satou cũng hoảng, theo bản năng nhấc chân lên định chạy lại nghe thấy âm thanh răng rắc dưới chân, sàn gỗ đột nhiên vỡ vụn, gã ngay lập tức hụt chân, trực tiếp rơi xuống tầng một.
Khoảng cách khoảng hai đến ba mét, khi Satou ngã xuống cổ chân đã bị tê rân, không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, trong tay liền đυ.ng phải một thứ đồ cứng rắn, gã vừa quay đầu, máu nháy mắt như đọng ;ại
ừng chả.
Ở cách hắn không xa, một bộ xương trăng đang nằm ở đó.
“Nghe nói khu trường học cũ từng có rất nhiều người chết.”
“Bởi vì không tìm được thi thể, cho nên chưa tháo dỡ được.”
Khoảnh khắc này, mấy lời đồn đại phỏng đoán trong lớp giống như ma âm, vọng lại không ngừng trong đầu, đại não cua Satou trở nên trống rỗng, sự sợ hãi chiếm giữ tâm trí, chỉ còn duy nhất một âm thanh ngầm tràn trong suy nghĩ: “Phải Chạy! Ngay bây giờ lập tức chạy ra ngoài!”
Miệng không khống chế được mà mở ra, âm thanh ‘hộc, hộc’ thở dốc, Satou mượn lực từ sàn nhà lảo đảo đứng lên, không dám nhìn lại cỗ thi thể chỉ biết cắm đầu cắm cổ hướng tới chỗ cầu thang chạy đi.
Gã rất sợ hãi, đầu thì choáng váng, mắt thì toàn là sao khiến cho gã không chú ý được xem bản thân mình đã bò bao lâu, bò qua bao nhiêu cái cầu thang nữa rồi, chỉ còn bản năng sinh tồn hướng về cánh cửa đầu tiên mà bản thân gã nhìn thấy, như vậy sẽ quay lại được tầng một và gã đã không quay đầu nhìn lại hành lang bởi vì đang vội vã đi tìm lối ra.
Không có, ở đâu cũng không thấy gì cả!
Tất cả của sổ đều bị ván gỗ đóng chặt lại làm gã không thấy được bên ngoài, Satou vội chạy dọc theo hành lang, không biết đã chạy được bao lâu thế mà vẫn không thấy cánh cửa nào, gã lờ mờ ý thức được hình như bản thân gặp phải quỷ đả tường rồi, thế là gã dừng lại đỡ vách tường mà thở dốc.
Gần như là theo bản năng, gã quay sang nhìn lớp học phía bên cạnh
—— một nữ sinh an tĩnh lặng lẽ ngồi trong lớp, nàng mặc bộ đồng phục trường kiểu cũ, tóc dài che khuất khuôn mặt.
Là nàng là nàng là nàng là nàng là nàng là nàng! Ác linh trong ngôi trường cũ!
“Aaaaa!” Satou hét thảm một tiếng, gã cảm thấy cổ chân mình đang bị co rút, tròng mắt không tự chủ được mà run rẩy, nghiêng ngả lảo đảo mà bỏ chạy, phát điên mà chạy về phía tây.
Có cho tiền gã cũng không dám nhìn lại, nữ sinh ăn mặc đồng phục kiểu cũ chậm rãi bước tới của phòng học, nhàn nhã mà theo sau gã.
Một bước, lại một bước, chậm rãi tới gần.
Satou xoay người, bỏ chạy một khoảng xa, nghe thấy không còn tiếng bước chân nữa, gã cho rằng bản thân đã thoát khỏi ma quỷ, nhưng chính lúc gã ngẩng đầu lên lại thấy, nữ sinh mặc đồng phục kiểu cũ đã tình lình ở ngay trước mặt, vươn tay về phía gã.
“Quỷ Kìa a a a a !” Satou ngã quỵ xuống đất lăn vài vòng, khi quay đầu lại gã nhing thấy nữ quy ở phía sau.
Phía trước, đằng sau đều có ma quỷ, Satou bị dọa muốn điên luôn rồi, gã lăn đùng ra bất tỉnh.
Sau khi gã bất tỉnh, nữ sinh tiến lại gẫn gã rồi tháo khăn trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt của Karasawa Ryu, hắn ngồi xuống đánh giá vẻ mặt văn vẹo của đối phương: “Có xíu này đã bị dọa? Kém quá đi.”
Karasawa Ryu phát ra tiếng cười khẽ, vòng qua cơ thể của Satou đi về phía trước hai ba bước, gõ gõ trước mặt gương.
Từ lúc bọn họ bước vào đây đã chính thức rơi vào bẫy rập của Karasawa Ryu, lý do cái tên tay sai kia nhìn thấy bóng ma trong gương là bởi vì đạo cụ mà Karasawa Ryu đã mua sắp trong khu nhà ma ở thương thành, gương này chỉ dọa ma ở một góc nào đó, còn lại thì sẽ trở nên bình thường, vậy nên đây là thù đoạn hù dọa vô cùng hữu hiệu. Còn ma trơi ấy hả, là bột photpho đó, nơi Satou ngã xuống là tầng hầm của trường học, còn mấy bộ xương trắng gì gì đó đương nhiên là đạo cụ rồi.
Lý do đối phương tìm mãi không thấy lối ra rất đơn giản, bởi vì nơi gã chạy lên không phải là tầng một, mà là tầng hai. Ngươi đang ở trong trạng thái hoảng loạn cực độ dưới tình huống này sẽ rất khó phán đoán được bản thân đã leo cầu thang bao lâu, Karasawa Ryu chỉ cần bố trí một cái vách tường giả đơn giản là đã có thể lừa được, làm Satou thành công chạy lên lầu hai, mà lầu hai thì làm gì có cửa chính chứ.
Mà việc quan trọng nhất, làm sao để không thoát khỏi bóng ma quỷ lại càng dễ dàng hơn, đó là âm thầm đặt một chiếc gương lớn ở cuối hành lang, điều này làm cho Satou ảo tưởng rằng ma quỷ vẫn luôn theo sau gã, nhưng thực chất đó chỉ là hình ảnh phản chiếu của Karasawa Ryu đằng sau đang chậm rãi tới gần thôi.
Tất cả trò đùa này nếu ở ban ngày thì bị lộ rất nhanh, nhưng ở trong hoàn cảnh là trường học cũ mới ánh sáng vô cùng ảm đảm thì rất khó bị lộ, đặc biệt là vị đương sự bị dọa sắp điên luôn đã bị mất khả năng phán đoán.
Đương nhiên, nếu đối phương không bị mấy trò này dọa sợ,Karasawa Ryu vẫn còn thủ đoạn phía sau, ví dụ như ở một chỗ nào đó một sợi dây thừng sẽ thõng xuống, còn có hình nhân hay con rối gì đó, kết quả lại không ngỡ tền này mới có chút xíu vậy đã bị dọa, mấy trò vui đằng sau còn chưa có đất diễn đâu.
[Nếu vậy truyền thuyết trường học sẽ trở nên càng chân thật nhỉ, vừa tiện dọa chạy mấy kẻ cặn bã trong trường luôn.] Âm thanh của hệ thống vang lên.
“Chắc vậy. Không nói tới tên Satou này, chỉ riêng cái tên tay sai vừa mới bỏ chạy kia kiểu gì cũng sẽ nói ra thôi, thật mong chờ ngày mai mà.”
Karasawa Ryu cởi bộ đồng phục kiểu cũ ra, bắt đầu dọn dẹp mấy món đồ nghề, xóa đi toàn bộ chứng cứ, một người một việc như hắn tốn không ít thời gian, cuối cùng lại lôi tên Satou bị dọa ngất tới cửa.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn thong thả ung dung mà rời khỏi hiện trường, vừa mới đi được mấy bước, hắt đột nhiên cảm thấy sau lưng có một tầm mắt băng lãnh nhìn tới, khinh ngạc mầ quay đầu lại nhìn trường cũ phía sau.
[Chuyện gì thế?]
“Không có gì… Vừa rồi hình như có người nhìn ta.” Karasawa Ryu nhìn lại khu lầu hai cũ, tất nhiên là chẳng có gì rồi, hắn lắc lắc đầu,” Chắc ảo giác thôi.”
Sau khi Karasawa Ryu không nhìn nữa, khoảng một lúc khi hắn rời đi, ở bụi cỏ trong trường cũ có bóng người chui ra, chính là Yoshino Junpei chưa hề rời đi, cậu đầu tiên là khẩn trương kiểm tra cơ thể của Satou, phát hiện gã chỉ đang bị dọa ngất thì nửa hơi thất vọng, nửa lại thở dài ra, phản ứng đầu tiên là hung hăng đạp gã một phát, sau khi thở ra một hơi thì xoay người rời đi.
Chỉ là đôi mắt sâu thẳm đã xuất hiện ánh sáng.