Miễn Cưỡng Sắm Vai Phản Diện

Chương 7: "Mày khóc xấu lắm, bọn tao không thương mày đâu."

   "Khóc, lại khóc cái gì?!"

__________

Sắp thi cuối kì nên tôi tranh thủ chiều nào được nghỉ sẽ phắn ngay ra thư viện để học, ngày xưa tôi không chăm học thế đâu, từ lúc ăn no đòn tự nhiên chăm học vậy đó.

Vậy mà tôi lại gặp thằng Nguyên đang yên lặng mở laptop ngồi học, toan lựa chỗ khác ngồi thì nó vẫy vẫy gọi tôi lại, toan giả ngu thì bị hăm dọa hội đồng.

"Ôn môn gì đấy?" - Thằng Nguyên hỏi tôi.

"Chắc ôn Hóa trước."

"Hữu cơ dễ mà, ôn giải tích đi, tao chỉ cho."

Trong số ba thằng thì thằng Nguyên là đối tượng dễ giao tiếp bằng phương thức của loài người nhất, ít nhất nếu có đấm đá thì nó cũng đánh tôi nhẹ hơn hai thằng kia.

"Vẽ bảng biến thiên làm gì, bài này bấm máy cũng ra mà."

"Bấm không ra." - Tôi đưa máy tính cho nó xem.

"Ngốc thế, mũ chẵn thì bỏ ra."

Hai đứa cùng nhau giải xong nửa cái đề, đến câu hình học tôi chưa làm được thì bị kẹt, ngập ngừng nhìn nó không biết có nên hỏi hay không.

Thằng Nguyên cười trừ chống cằm bảo tôi.

"Hỏi đi, hôm nay tao không đánh chó."

Tôi cau có chỉ cho nó xem.

"Câu này."

Học thêm tiếng nữa thằng Nguyên rủ tôi đi ăn vặt cho đỡ chán, tôi bảo bao mới đi thì nó gật đầu bảo cứ đớp thoải mái. Cho đến khi thanh toán thì cu cậu ngơ ngác bảo không có tiền mặt, báo hại tôi phải khóc hết nước mắt dốc hết chỗ tiền trong ví để trả thay.

Biết thế không gọi cho sang mồm hic, tham thì thâm cấm có sai mà.

"Nè, ủ dột như bánh bao ngâm nước thế." - Thằng Nguyên phì cười nheo nhéo cái má tôi rồi ra vẻ dỗ dành. - "Đợi tao ra cây ATM rút tiền rồi trả mày gấp đôi đó."

"Nói dúi." - Tôi đau lòng nhìn em ví gầy đét không một đồng.

"Ơ hay. Nãy xa cây quá nên tao lười đi rút thôi mà."

Ngó thấy cái mặt tôi vẫn buồn như đưa đám khiến nó phải giơ cờ trắng chịu thua, bảo tôi đứng đợi một tẹo rồi đi mượn xe máy phi tới.

"Lên, tao trở đi rút tiền."

"Có bằng lái xe chưa?"

"Để ở phòng rồi, cùng lắm mất mấy lít thôi, lên."

Lần gần nhất tôi đi ra bên ngoài thế này là hôm đi thăm ông già đó, cứ tưởng đến tết mới thò mặt ra thế mà nay lại có dịp làm tôi háo hức lắm.

Tôi thích những lúc chen chúc trong đám đông người bởi...

Lúc đó tôi sẽ thấy mình bớt cô đơn hơn.

"Mày thi trường nào?" - Tôi hỏi.

"Chắc mấy trường kinh tế. Tao cứ đăng kí chục cái, trường nào đủ điểm thì vào."

Đến cái thằng lấc cấc như nó còn có mục tiêu mà tôi lại chẳng có suy nghĩ gì về tương lai cả.

"Thích hóa với sinh thế thì thi y với dược đi. À, tí mua khoai trộn với chân gà về ăn đi." - Thằng Nguyên trong lúc chờ đèn đỏ nói với tôi như vậy.

Không ngờ nó lại để ý việc tôi học được hai môn đó, tôi còn tưởng ngoài bắt nạt tôi ra thì nó còn để tâm đến cái gì đâu.

Hiếm khi có cảm giác được quan tâm, tôi thầm mỉm cười trong lòng, nghĩ cuộc sống mình cũng có lúc le lói đốm sáng ha.

Cách kí túc xá còn vài cây, đột nhiên thằng Nguyên thở dài bảo.

"Haiz, không muốn về lắm."

"Sao?"

"Về rồi lại phải đánh mày."

"Hả????"

"Tao không muốn thế."

Không muốn thì đừng làm, đồ chó!

Thấy tôi không ho he gì, thằng Nguyên lại nói.

"Mày không muốn biết tại sao bọn tao bắt nạt mày à?"

"Vì sao?"

Bấy lâu nay tôi vẫn nghĩ là do thằng nhóc cô hồn kia nên mình mới bị vạ lây, nay nghe thằng Nguyên bảo vậy làm tôi tò mò ghê. Đằng nào cũng ăn đòn nhưng ăn đòn có lí do thuyết phục sẽ bớt ức chế hơn.

"Không nói cho mày biết."

"Biến mẹ mày đi."

Về đến kí túc xá, tôi thấy thằng Toàn đang đứng ở cửa phòng nói chuyện gì với thằng Thanh í. Lại nghĩ không muốn dây dưa gì thêm với con tinh tinh ngang ngược đó nên tôi quay gót ra ghế đá ngồi chờ.

Đợi nhóc Thanh đi rồi tôi mới quay vào phòng, ánh mắt cắm xuống nền né đi cái nhìn của thằng Toàn.

"Ăn tối chưa?" - Đột nhiên thằng Toàn hỏi tôi.

Đơ ra một lúc tưởng đâu thằng Vinh chuyên gạ ăn mới nhập vào xác thằng Toàn, tôi ấp úng bảo.

"Tắm... Tắm xong ăn."

"Nhanh lên."

Hic, cái mặt cau có hờn cả thế giới lại come back rồi, tôi không dám lèm bèm với nó như lúc nó ốm đâu.

Đi vào chỗ tắm thì thấy thằng Vinh thân trần đang đứng cạo râu.

"Ăn tối chưa?" - Vừa thấy tôi đã hỏi.

Ăn cái đầu chúng mày ấy.

"Xê ra."

Thằng Vinh vẫn đứng chình ình ở giữa không cho tôi vào trong để tắm.

"Cả chiều đi với thằng Nguyên à, vui nhỉ?"

"Ra để tao tắm."

"Không rủ tao, dám không rủ tao."

"Học thư viện, có gì đâu."

"Tao đấm mày đó, mắt bố thấy chúng mày ăn vặt kìa!"

Nó tính túm cổ áo tôi, tôi quen quá rồi nên nghiêng người né được, xong, hai thằng lộn xộn trong nhà tắm làm đồ dùng rơi hết xuống.

Cho đến lúc thằng Toàn vào kéo thằng Vinh ra thì tôi mới yên ổn ngồi thụp xuống thở hồng hộc. Trong nhà tắm, tôi nghe thấy thằng Toàn nói với thằng Vinh.

"Mày rồ cái gì?"

"Kệ tao!"

Lại có tiếng thằng Nguyên ập vào.

"Hả chuyện gì đấy? Thằng Hữu đâu?"

Y như rằng khơi mào thêm bệnh điên của thằng Vinh lần nữa.

"Mày, mày với thằng Hữu ăn mảnh!"

"Ăn mảnh sách ở thư viện?"

"Chúng mày thông đồng nói dối tao! Mày không đáng làm anh em tao!"

"Câm mồm hết cho tao!"

Tắm nhanh nhanh cho xong, tôi phát mệt luôn á trời, tôi mới là con tép riu thôi mà đã lắm chuyện rồi nhá. Phải nhóc Thanh xem ba thằng có vác mã tấu chém chết nhau hay không?

Tóc tai ướt sũng đi ra, tôi bảo bọn Toàn Vinh Nguyên dừng lại đi nếu không ban quản lí lại đến thì mệt. Cứ tưởng ba thằng sẽ nhào vào đánh tôi xả giận thì ai ngờ...

"Lau tóc!"

"Mày lại thèm ốm hả??"

"Nước nóng đâu ai cho mày tắm lạnh ngắt thế hả??"

Tận lúc bị bọc trong chăn để thò mỗi cái đầu ra ngoài cho thằng Vinh với Nguyên thay phiên sấy tóc, tôi vẫn ngơ ngơ ngác ngác chưa hiểu gì. Đợi cho tóc khô thì thấy Toàn papa mang mấy suất cơm về cho cả bọn ăn.

Có những lúc chỉ mong ba thằng chúng nó mãi giống người bình thường như vậy, có thể làm bạn được không, đừng bắt nạt tôi nữa.

"Khóc, lại khóc cái gì?!" - Thằng Vinh tộng vào miệng tôi miếng đùi gà rồi sốt sắng nói.

"Mày khóc xấu lắm, bọn tao không thương mày đâu." - Thằng Nguyên vẫn cái điệu cười trừ mà véo chóp mũi tôi.

"Khóc nữa ăn đòn cho nín." - Thằng Toàn lại gầm gừ bặm môi hăm dọa.

_________

Sơ: Đợi lát Sơ up chương nữa nha :(( Sơ tắm đạ 😘