Editor: Yumi
***
Vào kinh thời khắc phải nhớ kỹ
***
Gậy lớn thêm táo ngọt sẽ càng hữu hiệu. Sau khi cưỡng bức còn phải dụ lợi.
Tấn vương hiểu rất rõ điều này, đôi mắt dài hơi rũ, trịnh trọng hứa hẹn: "Yên tâm, nếu có chỗ tốt nhất định sẽ không thiếu ngươi."
Thẩm Tiêm Tiêm khẽ cười một tiếng, sóng mắt lưu chuyển, hờn dỗi nói: "Coi vương gia nói kìa."
Xưa nay nàng tâm tư linh hoạt cũng không thích để tâm chuyện vụn vặt. Nếu bây giờ chỉ có con đường này có thể đi thì nên nổ lực đi cho tốt nhất.
Kỳ thực ngẫm lại, Tấn vương đã từng bình định phản loạn Tây Nam, hiện giờ lại vặn ngã Lỗ vương, nhất định được xưng là nhân vật. Làm việc cho hắn, cũng không mất mặt. Huống hồ hắn đã giải thích rõ điều kiện để trả thù lao. So với phu thê Thẩm gia lấy danh nghĩa tình thân ra để lợi dụng nàng càng tốt hơn nhiều.
Nghĩ như vậy, nàng liền cân bằng hơn, thậm chí còn sinh ra vài phần ý chí chiến đấu.
Không phải là diễn thôi sao? Làm con gái cho người ta ba năm cũng đã làm, chẳng lẽ lại không đảm đương được một cái người trong lòng?
Không nhìn cái khác, chỉ nhìn vào việc Tấn vương giúp người dân Duyện Châu vặn ngã Lỗ vương, dựa trên việc này, nàng cùng Tấn vương diễn trò, cũng không có gì quá ủy khuất.
Tin tức Lỗ vương rớt đài được lan truyền rất nhanh.
Ngọc tòa kim phật của phu thê Thẩm Minh Thông còn chưa đưa ra ngoài, Lỗ vương đã bị tước đoạt phong hào.
Hai vợ chồng may mắn không thôi.
"Cũng may là không đem nó dâng cho Lỗ vương, nếu không sợ rằng ngay cả chúng ta cũng bị liên lụy." Ý niệm của Chu thị thay đổi, nếu lần này có thể mượn Thẩm Tiêm Tiêm trèo lên Tấn vương, cũng không quá tệ.
Vì vậy, ngay khi Thẩm Tiêm Tiêm vừa theo Tấn Vương trở lại Thẩm gia, phu thê nhà họ Thẩm lập tức lên đón: "Tiêm Tiêm, sự việc hôm qua có nhiều hiểu lầm. Ngươi theo ta lại đây một chút, ta có chút chuyện riêng muốn nói với ngươi."
Trải qua việc của Lỗ Vương, sự gần gũi của Thẩm Tiêm Tiêm đối với Chu thị gần như biến mất. Trong lòng nàng cảnh giác: "Muốn nói gì thì nói tại đây đi."
"Ai, trước mặt vương gia sao dám mở miệng? Phải đi một bước rồi nói."
Thẩm Tiêm Tiêm lôi kéo tay áo Tấn vương, lộ ra vẻ mặt lưu luyến không rời, quyến rũ động lòng người: "Nhưng mà, ta một khắc cũng không muốn rời Cửu lang a. Nếu trước mặt Cửu lang có chuyện khó nói, vậy thì ta không muốn nghe."
Ống tay áo đột nhiên bị nàng nắm, ánh mắt Tấn vương chợt sắc bén, hơi lóe lên, chậm rãi nói: "Thẩm phu nhân có chuyện không ngại thì cứ nói ở đây."
Chu thị cảm thấy đầu quả tim mơ hồ phát đau. Ba năm này, Thẩm gia mời người dạy dỗ Thẩm Tiêm Tiêm cầm kỳ thư họa, quy củ dáng vẻ, sợ bị nhìn ra ý đồ thật nên chưa từng dạy nàng kỹ thuật làm hồ ly tinh. Nhưng bây giờ nhìn cái diễn xuất này, rõ ràng là trời sinh mị thái. Trách không được có thể câu dẫn Tấn vương!
Tuy nhiên, Tấn Vương đã lên tiếng, Chu thị phải miễn cưỡng cười nói: "Cũng không có gì, chủ yếu là nghĩ Tiêm Tiêm muốn cùng Vương gia vào kinh, không thể không có tay chân bên người. Lưu mụ mụ chiếu cố Tiêm Tiêm ba năm, nếu có bà đi cùng, chúng ta cũng có thể yên tâm.
Đề cử của Chu thị nói là chiếu cố giúp đỡ, nhưng thật ra là để giám sát đề điểm. Cần có người giám sát bên cạnh Thẩm Tiêm Tiêm, để nàng không thể thông đồng với Tấn vương chạy trốn.
Thẩm Tiêm Tiêm sao lại không đoán được ý tứ của bà? Trong lòng nàng biết rõ Tấn vương khẳng định sẽ không đáp ứng. Bọn họ là đang diễn, sao hắn có thể cho phép người khác ở một bên biết thêm chuyện này? Vì vậy nàng cũng không nói từ chối, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Cửu lang, chàng cảm thấy sao?"
Tấn Vương nâng mi mắt, cười nhạo một tiếng: "Chẳng lẽ Thẩm phu nhân cho rằng Tấn Vương phủ không có hạ nhân? Còn cố ý phái một bà lão đến đó?"
Thấy Vương gia không vui, Chu thị vội vàng tỏ vẻ: "Tuyệt đối không có ý này, tuyệt đối không có ý này. Chỉ là chúng ta làm phụ mẫu, cảm thấy không yên tâm thôi." Như để chứng minh lời nói của mình, bà lấy từ trong tay áo ra ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn: "Nhìn xem, chúng ta còn chuẩn bị tiền bạc cho Tiêm Tiêm."
Bà bước nhanh vài bước đến trước mặt Thẩm Tiêm Tiêm, kéo sang bên cạnh vài bước, cứng rắn nhét tờ ngân phiếu vào trong tay nàng, đồng thời hạ giọng nói: "Sự việc hôm qua đã bại lộ, dù sao không có chúng ta, ngươi cũng không thể trèo lên cành cao này phải không? Chỉ cần ngươi ở trước mặt vương gia giúp chúng ta nói ngọt, Thẩm gia nguyện ý làm hậu thuẫn cho ngươi. Ngươi là người thông minh, biết nên lựa chọn thế nào."
Tấn vương đang ở bên cạnh, bà chỉ có thể thì thầm nói ngắn gọn.
Thẩm Tiêm Tiêm quả quyết cự tuyệt: "Ta không cần tiền của các người, ta không thể nói trước mặt vương gia."
Chu thị tức giận suýt nữa cười ra tiếng, vương gia đã bị ngươi mê hoặc thành như vậy, còn nói không thể nói ra sao? Không phải trong lòng ngươi ghi hận à?
Bà ta càng thêm kiên trì, thậm chí không chút để ý hơi cao giọng nói: "Đứa nhỏ này, sao lại khách khí với nghĩa mẫu như thế? Chúng ta không phải là người ngoài."
Cả hai đang giằng co, Tấn vương ở một bên nhíu mày gần như không thể phát hiện, nhưng rất nhanh liền buông ra. Hắn ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Khanh Khanh, Thẩm phu nhân có lòng, nàng cứ nhận lấy trước đi."
"Không phải, bà ta muốn cho ta..."
Lời giải thích của Thẩm Tiêm Tiêm mới vừa ra khỏi miệng, đã bị Tấn vương đánh gãy: "Khanh Khanh, nghe lời."
Thanh âm không cao, không thể cãi lại.
Nghĩ đến thân phận hai người chênh lệch rất lớn, Thẩm Tiêm Tiêm âm thầm nuốt lại những lời đã đến bên miệng, không chống cự nữa.
Thấy nàng rốt cuộc cũng chịu nhận tiền, phu thê Thẩm Minh Thông vui mừng vô cùng. Người ta hay nói, tiền tài là thứ làm động lòng người nhất. Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Cầm tiền của Thẩm gia, về sau sao có thể không giúp Thẩm gia làm việc?
Hai vợ chồng không tiện ở trước mặt Tấn vương quá lâu, đứng một lúc liền cáo từ rời đi.
Bọn họ vừa mới đi, Thẩm Tiêm Tiêm liền nói: "Vương gia, Thẩm phu nhân cho ta tiền là muốn ta ở trước mặt ngài giúp Thẩm gia nói tốt, ý đồ bám lấy Tấn Vương phủ. Sao ngài lại bảo ta nhận lấy?"
Thiếu nữ ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt tuyệt đẹp trong veo sáng ngời, tựa như khó hiểu, lại như oán trách.
Ánh mắt Tiêu Thịnh khẽ giật, không đáp hỏi lại: "Ngươi thật sự chán ghét tiền bạc sao?"
- - tối qua nàng còn cố ý hỏi thù lao, hôm nay sau khi bị đe dọa bị dụ dỗ cũng lập tức tỏ lòng trung thành, bây giờ chẳng lẽ lại muốn nói cho hắn biết thật ra nàng là người có nhân cách cao thượng, không yêu tiền tài?
"Ai lại ghét tiền chứ? Chỉ là lấy tiền lại phải trừ họa cho người ta. Việc bà ta giao phó, ta không làm được, hà tất phải nhận lấy cái thứ nóng phỏng tay này? Ta chỉ hận bây giờ trong tay không có tiền, không thể trả cho bọn họ tiền cơm ba năm, bằng không trực tiếp ân đoạn nghĩa tuyệt không lui tới, chẳng phải sạch sẽ sao?"
Tấn vương hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc, hắn biết nàng giỏi giả vờ, lại rất thức thời, xử lý rất tốt. Vừa rồi cho rằng nàng từ chối Chu thị chỉ là làm bộ làm tịch, không phải thật tình. Không nghĩ tới lại có thể nói ra một điều như vậy.
Như vậy cũng tốt.
Khóe môi hắn hơi câu, trầm thấp cười: "Yên tâm, bổn vương tự có chủ trương."
Thấy hắn như thế, Thẩm Tiêm Tiêm chỉ đành tạm thời gác xuống việc này.
Sáng sớm hôm sau, Tấn vương chuẩn bị rời đi.
Phu thê Thẩm Minh Thông đem trên dưới cả nhà ra cửa tiễn đưa. Tận mắt nhìn thấy bộ dáng che chở của Tấn vương với Thẩm Tiêm Tiêm, Chu thị âm thầm gật đầu, ổn.
Thật không nghĩ tới, cố tình muốn bám vào Lỗ vương lại không thành công, trời xui đất khiến thế mà được làm thân thích của Tấn vương.
Cái này gọi là gì? Đây gọi là có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu mộc xanh a.
Nhưng sự đắc ý của phu thê Thẩm Minh Thông liền bị hạ nhân đánh gãy: "Lão gia, phu nhân, Ngọc Kinh Viên..."
Thẩm Minh Thông theo bản năng nhíu mày: "Hoảng hoảng loạn loạn, làm cái gì?"
Hạ nhân lắp bắp thuyết minh tình huống: "Ngọc Kinh Viên, có, có đồ vương gia để lại."
Phu thê Thẩm gia liếc nhau, đều thấy được sự vui sướиɠ trong mắt đối phương.
"Ai, vương gia cũng thật là quá nặng tình, đi thì đi đi, còn cố ý để lại đồ." Thẩm Minh Thông trong miệng oán giận, lòng thì vui sướиɠ cực kỳ.
Sau một lát, ý cười trên mặt hắn không còn sót lại chút gì.
Trong sân Ngọc Kinh Viên, đồ Tấn vương để lại chính là nén bạc, ngân phiếu cùng với một phong thư tay.
Sau khi nhìn thấy ngân phiếu quen thuộc, mí mắt Chu thị liền hung hăng nhảy dựng, hai vợ chồng mở phong thư ra xem, trong lòng lạnh đi một nửa.
Số chữ ít ỏi, cảm tạ phu thê bọn họ mấy ngày chiêu đãi, số tiền lớn tạ ơn trong ba năm đã nhận nuôi và chăm sóc Thẩm Tiêm Tiêm, sau này giữa hai bên không còn quan hệ gì nữa.
Thẩm Minh Thông nhìn chằm chằm bốn chữ "không còn quan hệ" nhìn đi nhìn lại, không khỏi giẫm chân thở dài.
Chu thị cũng bóp cổ tay thở dài. Bình tĩnh mà xem xét, Tấn Vương để lại cho bọn họ tiền tài không thiếu, nhưng lên kế hoạch ba năm, một lòng tâm huyết, hai vợ chồng tiêu phí vô số tâm tư, mong chờ từng ngày từng đêm, kết quả lại là công dã tràng!
Hai vợ chồng tức giận bất lực, mấy ngày liên tục cũng chưa thể ăn ngon. Chu thị thậm chí còn đổ bệnh một hồi.
Nhưng mà bây giờ, đó không phải điều mà Thẩm Tiêm Tiêm quan tâm.
Trong chuyến đi Duyện Châu lần này của Tấn vương, bên ngoài chỉ dẫn theo một ít người hầu thân cận, thật ra có không ít binh sĩ bí mật đi theo hắn, phần nhiều là thân tính cùng hắn bình định phản loạn Tây Nam.
Hiện giờ áp giải Lỗ Vương Tiêu Cương Nghị hồi kinh, đoàn người mênh mông cuồn cuộn, đội ngũ cực dài.
Làm người trong lòng của Tấn vương điện hạ, Thẩm Tiêm Tiêm hưởng thụ đãi ngộ cao chưa từng có trước đây.
Bên trong xe ngựa rộng rãi được phủ lớp thảm mềm xốp, trên chiếc bàn nhỏ có một ít trái cây theo mùa, thậm chí không biết từ nơi nào còn có khối băng cho nàng giải nhiệt.
Đối lập với Tiêu Cương Nghị trước đây, cỗ xe giản dị so với xe chở tù không khác biệt lắm, Thẩm Tiêm Tiêm cảm thấy chính mình thật sự quá hạnh phúc.
Tấn vương điện hạ ra tay hào phóng, mỗi khi đến một cái thành trấn đều sẽ mua cho nàng rất nhiều trang sức quần áo.
- - theo như lời Tấn Vương, số tiền để lại cho Thẩm gia cắt đứt ân nghĩa kia sẽ bị trừ vào thù lao của nàng. Còn những bộ trang phục này là biểu diễn yêu cầu nên được cho miễn phí.
Bởi vậy, Thẩm Tiêm Tiêm rất yên tâm thoải mái.
Mùa hè ban ngày dài, đoàn người lên đường cũng mau. Bất tri bất giác, chỉ còn cách kinh thành một hai ngày.
Tiêu Thịnh bỏ cưỡi ngựa, ngồi xe cùng Thẩm Tiêm Tiêm.
Không thể tiếp tục độc hưởng xe ngựa, sâu trong nội tâm Thẩm Tiêm Tiêm có chút hối tiếc. Nhưng nàng rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, kéo nhẹ giọng nói làm nũng làm nịu: "Cửu Lang~~"
Tấn vương lạnh lùng nheo mắt lại: "Ngày mai sẽ đến kinh thành, có một việc ngươi phải nhớ thật kỹ."
"Việc gì?"
"Ngươi là người đứng trên đầu quả tim của bổn vương." Mắt đen của Tấn vương trầm xuống, khác hẳn với bộ dáng khi diễn, giọng nói tuy nhẹ nhưng cực kỳ nghiêm túc: "Mặc kệ ở trước mặt ai, đều là như thế."
Thẩm Tiêm Tiêm hơi giật mình, tiện đà cười nhẹ: "Ngài yên tâm, cho dù ta có quên chính mình là ai cũng tuyệt đối không quên điểm này."
Nàng nghĩ thầm, không phải chỉ là chắn đào hoa sao? Có cái gì khó?
Mí mắt Tấn vương hơi rũ, lông mi dài che khuất cảm xúc.
Kinh thành bên kia, hẳn là đều đã biết được tin tức rồi?