Sau khi kết thúc đo lường, Hà Như Ca ở tiểu bạch hổ và chồn sóc cường thế vây xem đã sạn xong chậu phân cuối cùng.
[ Nhiệm vụ hằng ngày:
Dọn dẹp chậu cát (đã hoàn thành) ]
Hà Như Ca nhìn thấy bộ dạng héo héo của tiểu bạch hổ thì nhịn không được cảm thấy đau lòng, cậu lưu luyến rời khỏi l*иg giam số 20 và cùng chồn sóc rời khỏi phòng B6.
Chồn sóc:
[ Bây giờ chúng ta sẽ đến chỗ bọ cạp để viết báo cáo ]
Viện cô nhi Tinh Hải rất lớn, với bức tường trắng và sàn gạch màu xanh lá, mỗi căn phòng đều được trang bị cửa sắt vững chắc. Khi đi giữa hành lang hẹp dài, những cửa sắt đóng chặt nhìn như nhà tù, dùng để giam giữ những vật xấu xa và dơ bẩn mà con ngưởi không thể thấy.
Hai loại màu sắc lạnh này phối với nhau, đã cách màn hình mà cậu vẫn có thể cảm nhận được không khí âm trầm ập vào mặt.
Phòng điều khiển nằm ở tận cùng trong lầu 4, có một màn hình lớn huyền phù giữa không trung, toàn bộ video theo dõi các phòng đều được nhìn thấy không sót cái nào.
Bò cạp là một nữ nhân mặc sườn xám màu xám bạc, kẽ mắt màu tím và bôi son môi. Hai mắt cô ả hơi khép lại giống như ngủ không tỉnh, ả gác chân lên bàn nhưng vì sườn xám xẻ tà nên vì động tác này mà gần như lộ ra chỗ kín.
Hà Như Ca vừa định dời tầm mắt đi thì phát hiện mosaic đã tri kỷ giúp cậu che đi cảnh tượng dưới váy.
Bò cạp:
[ Ai phạm luật? ]
Chồn sóc:
[ ....... Là tôi, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân ]
Chồn sóc còn chưa nói xong, mì mắt hơi rũ của bọ cạp đã nhếch lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía chồn sóc.
Bò cạp:
[ thực nghiệm này hôm nay vừa được tăng lên tinh cấp, không còn là tiểu thực nghiệm bình thường nữa. Nếu còn có lần sau thì tôi sẽ cắt đứt đầu lưỡi của anh. ]
Mặt mày chồn sóc trong nháy mắt trắng bệt, hắn nơm nớp lo sợ điền xong báo cáo. Đợi sau khi rời khỏi phòng điều khiển, chồn sóc không dùng mắt lạnh đối đãi Hà Như Ca nữa, trước mặt hắn nhảy ra một lựa chọn:
[ Bởi vì sự ngăn cản của bạn, chồn sóc mới không phạm phải sai lầm lớn. Hắn mời bạn cùng đến phòng y tế, lựa chọn của bạn là:
A. Đi
B. Không đi. ]
Hà Như Ca nhìn màn hình rơi vào trầm tư, từ cốt truyện lúc nãy thì kế hoạch hàn băng có khả năng hôm nay mới được mặt trên coi trọng. Trước đó, chồn sóc nghĩ kế hoạch hàn băng chỉ là một thực nghiệm không quan trọng, cho nên mới dám ra tay với thực nghiệm thể.
Viện cô nhi Tinh Hải không chỉ thực nghiệm thể không có nhân quyền, quyền làm chủ sinh mệnh khỏe mạnh của nhân viên cũng không được đảm bảo bao nhiêu, ngay cả hình phạt cắt đầu lưỡi đều có thể xuất hiện, làm một trò chơi tình yêu dưỡng thành mà nó lại bạo lực huyết tinh như vậy có ổn không?
Cậu ban nãy ngăn trở cũng coi như tình cờ giúp chồn sóc tránh được một kiếp. Hiện tại chồn sóc mời cậu đến phòng y tế, không phải là muốn lấy oán trả ơn...... đấy chứ?
Chồn sóc trên màn hình với mắt phải sưng đỏ, đầu tóc thô sơ màu vàng, thoạt nhìn không giống người tốt gì.
Hà Như Ca suy nghĩa dao động trong nháy mắt, cậu nhấn mở túi trữ đồ chuẩn bị trước. Trò chơi này rất phật hệ, thời gian ngoài hiện thực đồng bộ với thời gian trong trò chơi, nếu ngủ quên trong hiện thực mà buổi sáng không đúng giờ thức dậy sẽ bỏ lỡ thời gian cho ăn bữa sáng trong trò chơi.
Lưu trữ chỉ có thể sử dụng khi xuất hiện lựa chọn AB. Chỉ có bốn vị trí để lưu trữ và không thể chồng lên nhau, mỗi vị trí lưu trữ chỉ có thể sử dụng một lần.
Tương đương nếu sử dụng lần lưu trữ cho lựa chọn AB này, Hà Như Ca chỉ còn ba cơ hội lưu trữ mà thôi.
Hà Như Ca trầm mặc. Cậu quyết định đợi lát nữa rời khỏi trò chơi nhất định phải lên mạng lục xoát những tin tức cụ thể của trò chơi này, để coi là tên ngốc nào đã nghĩ ra cái trò chơi rác rưởi này.
Đi, hay là không đi?
Đây là một vấn đề.
Bây giờ trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, cậu vẫn chưa hiểu biết gì về những nơi hiểm ác trong trò chơi, không thể dựa theo trực giác chọn bừa được, phải lãng phí vị trí lưu trữ không nhiều lắm này cũng đáng giá.
Hà Như Ca cuối cùng quyết định lưu trữ, lựa chọn A.
Chồn sóc rẽ trái rồi rẻ phải, sắp vòng vựng Hà Như Ca thì cuối cùng cũng đến được phòng y tế.
Phong cách trong phòng y tế không giống nơi khác, nhưng thay đổi trực quan nhất chính là màu sắc, căn phòng phần lớn là màu vàng nhạt và hồng nâu, trên sàn gỗ hiếm thấy còn được trải một lớp thảm màu hồng nâu.
Tủ thuốc bằng gỗ thô lớn gần bằng một mặt tường, trước bàn gỗ dài còn đặt một chiếc ghế mây. Nhưng kỳ quái chính là trong phòng y tế lại không có người.
Chồn sóc lập tức đi đến cạnh ghế mây, xốc lên thảm lông trên ghế, chỉ thấy trên ghế mây có một con chuột xám béo dựa đầu trên gối đầu nhỏ ngủ say.
Nó có cặp lông mày tuyết trắng cùng bộ râu dài, cái bụng trong vo khi hít thở lại phập phồng lên xuống giống con cá nóc. Chồn sóc không khách khí dùng ngón tay chọc vào cái bụng xám trắng kia, dọa đối phương đến mức mũi sắp thổi ra bong bóng.
Chuột tầm dược:
[ Chi! Chồn sóc! Anh muốn hù chết tôi hay sao? Anh có biết chuột tầm dược bọn tôi không chịu được hù dọa, ông tổ tổ tổ tổ tổ tổ gia gia của tôi chính là bị sống sờ sờ hù chết...... Ai gia, đôi mắt của anh sao lại bị thương thành như vậy? ]
Chuột xám béo nhấn vào quang não siêu nhỏ trên cổ mình, màn hình xuất hiện trong hư không, nó nhấn nhấn vài cái trên không trung thì có một cánh tay máy móc xuất hiện linh hoạt lấy ra những dược liệu bất đồng trong tủ thuốc, sau đó bao vào trong giấy vàng đưa cho chồn sóc.
Chồn sóc nhận thuốc lại nói vài câu với chuột tầm dược, hắn giống như đang hoàn thành giao dịch gì đó với chuộc tầm dược, sau đó nhận được một bình phun sương loại nhỏ từ đối phương.
Bình phun sương kia khiến Hà Như Ca cảm thấy có hơi quen mắt, cậu nhớ rõ lúc mắt chồn sóc chảy máu không ngừng, hắn chỉ dùng bình phun sương này phun sơ qua thì vết thương đã ngừng chảy máu.
Chồn sóc:
[ cho cậu, chuyện giữa chúng ta thanh toán xong. ]
[ tên ] : Bình phun sương y tế vạn năng
[ nơi sản xuất ] : Chuột tầm dược chế tạo
[ trạng thái ] : Hoàn toàn mới
[ đánh giá ] : Đây là một loại phun sương dùng rất tốt, đối với trị liệu ngoại thương có hiệu quả kỳ diệu
Hà Như Ca mỹ mãn nhận lấy đạo cụ, trước đây cậu đã nhìn qua cửa hàng tình yêu, những dược phẩm hơi tốt một chút cũng có giá ít nhất 50 tiểu trái tim.
Nhớ đến tiểu trái tim, Hà Như Ca mở ra cửa hàng tình yêu, nhìn xem ngạch trống của chính mình thì kinh ngạc phát hiện không biết từ lúc nào tiểu trái tim đã tăng lên 35 viên.
Tiểu bạch hổ luôn nhân lúc cậu không chú ý mà khẽ meo meo tăng độ hảo cảm.
Sau khi rời khỏi phòng y tế, màn hình nháy mắt âm lãnh xuống, Hà Như Ca thao túng nhân vật đi về phía trước, bỗng dưng có ảo giác mình đang chơi một game kinh dị. Cái này làm cho cậu có chút hoài niệm không khí ấm áp trong phòng y tế, còn nữa, cái bụng của con chuột xám béo kia...... giống như chọc rất vui nha.
Hà Như Ca muốn loát miêu nên cậu trở lại phòng B6 một lần nữa, trò chơi đã đến buổi tối và cũng là thời gian đút sữa, vừa lúc thời gian sinh hoạt ngoài đời thật cũng đến buổi tối, sau khi đặt cho mình một phần cơm hộp thì Hà Như Ca lập tức tiếp tục trò chơi.
Cậu cầm theo bình sữa đi vào l*иg sắt số 1 nhưng chó con đến giờ uống sữa luôn tràn ngập nhiệt tình lại không trước tiên xuất hiện.
Hà Như Ca đợi rất lâu cũng không thấy chú chó con kia xuất hiện.
[ số 1 không xuất hiện ngay lập tức như bình thường khiến bạn có hơi hoang mang, bạn lựa chọn:
A. Rời đi
B. Mở cửa sắt để kiểm tra tình huống (điều này sẽ khiến bạn tiêu hao một viên tiểu trái tim) ]
Một viên tiểu trái tim có tác dụng che chắn camera mười phút.
Hà Như Ca tiêu hao một viên tiểu trái tim để mở cửa sắt. Chó con không ở trong ổ mà lại nằm trên mặt đất lạnh băng, tư thế giống y hệt lúc kết thúc đo lường, vị trí nằm không di động một chút nào.
Một chó con hiếu động như vậy mà bây giờ lại cực kỳ an tĩnh.
Trái tim từ từ trầm xuống, Hà Như Ca rõ ràng đã đoán được đáp án nhưng lại vẫn cố chấp dùng chuột nhấn vào chó con.
Số 1:
[ tử vong ]
Nó ngủ rồi.
Cặp mắt to tròn như trái nho đen, đôi mắt vẫn luôn lập lòe sáng rọi kia đã vĩnh viễn nhắm lại.
Giống như có một cục đá lớn đè lên ngực, nặng đến mức khiến Hà Như Ca không thở nổi. Hà Như Ca không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, rõ ràng đây chỉ là một trò chơi, tất cả mọi thứ đều là giả. Rõ ràng chó con cũng không phải đối tượng công lược của mình mà chỉ là một NPC râu ria mà thôi.
Hà Như Ca rời khỏi l*иg giam số 1, trong lúc nhất thời có chút không dám đi l*иg giam số 2 để đút sữa.
Trước đây cậu cho mình là một công nhân nuôi dưỡng con non, nhưng giờ phút này cậu lại cảm thấy mình giống một người nhặt xác.
Lòng bàn tay vô thức vuốt ve gọng kính, suy nghĩ bỗng nhiên phiêu xa. Hà Như Ca suy nghĩ không biết trò chơi này có mộ địa hay không, nếu có thì cậu muốn an táng thật tốt cho chú chó con này.
Hoặc là chôn dưới giàn nho cũng được, bởi vì đôi mắt của tiểu gia hỏa này giống như nho đen, lúc cặp mắt của nó sáng lấp lánh vọng lại đây sẽ khiến cậu cảm thấy ngọt ngào như quả nho.
Lúc cho ăn đến số 19 thì đã có ba thực nghiệm thể tử vong, phân biệt là số 1, số 8 và số 13. Trái tim Hà Như Ca cũng bất ổn giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, cậu chưa bao giờ cảm thấy nhiệm vụ cho ăn lại dày vò đến như vậy.
Khi thỏ con số 19 uống sữa xong, Hà Như Ca không rời đi ngay lập tức. Ở trong phòng B6 này, trừ tiểu bạch hổ thì con non khiến cậu có ấn tượng sâu nhất là nhóc thỏ con này.
Tiếp theo....... Là nhóc chó con kia.
Từ lúc rời khỏi l*иg giam số 1, tâm tình của cậu cảm thấy áp lực lạ lùng. Có lẽ là xuất phát từ tâm lý bồi thường, Hà Như Ca tiêu hao một viên tiểu trái tim rồi mở cửa sắt. Thỏ con trong l*иg giam nghe được tiếng mở cửa thì sợ hãi đến mức vô thức run rẩy. Đôi mắt đỏ rực gần như đã phiếm ra nước mắt.
Đối với thỏ con, cửa sắt mở ta liền ý nghĩa với việc sẽ có người xấu tiến vào. Có một người xấu sẽ cướp vỏ kẹo của nó còn bắt nó ăn thứ gì đó đắng chèn. Một người xấu khác sẽ cầm cục sắt khiến đầu của nó rất đau rất đau.
Ở thỏ con gần như bị dọa đến ngất xỉu thì Hà Như Ca nhấn vào icon kẹo trong balo, một viên kẹo xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
[ tiêu hao kẹo số lượng *1 ]
Hà Như Ca ngồi trước máy tính, bỗng nhiên nhớ tới một bài nhạc thiếu nhi, cậu dựa lưng vào ghế ngồi và nhẹ giọng hát lên: “Thỏ con ngoan ngoan, giữ cửa khai khai, nhanh lên mở cửa, ta muốn vào trong ~”
Lỗ tai thỏ con giật giật, nó rất cẩn thận nhìn về phía Hà Như Ca, đôi mắt đỏ xinh đẹp như một viên hồng bảo thạnh. Qua một lúc lâu, nhóc thỏ con kia đã dịch đến trước mặt Hà Như Ca rồi nhanh chóng ngậm lấy viên kẹo, răng thỏ xé rách vỏ kẹo sau đó vui vẻ ăn kẹo trước mặt Hà Như Ca.
Cái gì sợ hãi, cái gì cảnh giác đều bị quên đến không còn chút gì.
Đúng là một con thỏ ngu ngốc.
Hà Như Ca thở dài một hơi, tiếp tục hừ hừ hát: “Không mở không mở ta không mở, mụ mụ chưa về, ai đến cũng không mở ~”
Thỏ con trên màn hình vẫn đang ngây ngốc ăn kẹo, ngón tay Hà Như Ca chọc chọc lên màn hình giống như đang chọc trán thỏ con mà dạy dỗ: “Sao nhóc lại ngốc như vậy, chỉ một viên kẹo đã có thể thu mua nhóc rồi. Không được tin tưởng người xa lạ, có biết không?”
Thỏ con ngây thơ kia chỉ mờ mịt nâng đầu lên ngơ ngác nhìn Hà Như Ca, tam cánh miệng còn không quên nhích tới nhích lui liều mạng liếʍ mυ'ŧ viên kẹo.
Trong lúc nhất thời khiến Hà Như Ca cảm thấy chính mình nhàn rỗi không biết làm gì lại chơi trò chơi giáo dục này cũng rất dại dột.
——Tại sao mình sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ?
——Bởi vì...... Cậu đau lòng.