Ăn sáng xong, trong bếp vang lên tiếng nước chảy tí tách. Trình Huyễn Chu khó khăn lắm mới có thể ngồi yên không nhúc nhích, cố hết sức để không nói lời nào.
Y vẫn đang suy nghĩ về việc làm thế nào để Đỗ Tẫn Thâm buông tha cho y.
Y thực sự rất lo lắng.
Vào lúc này, mũi y đột nhiên ngửi thấy mùi rượu hoa quế rất nhạt, mùi hương độc đáo của riêng Đỗ Tẫn Thâm càng trở nên rõ ràng hơn đối với một người nhạy cảm như Trình Huyễn Chu.
Thông thường những Alpha trưởng thành có khả năng kiểm soát tốt tin tức tố của mình, chủ yếu là vì tránh ảnh hưởng đến nhóm Omega yếu ớt. Khi một Alpha cố tình kiềm chế tin tức tố trong những trường hợp bình thường, sẽ rất khó để người khác ngửi thấy mùi tin tức tố của họ.
Mà lúc này, y lại cảm nhận được sự dồn dập trong mùi hương đó.
Ngón tay của Trình Huyễn Chu lập tức run lên và trái tim cũng đột nhiên hẫng một nhịp, ngẫm lại mấy ngày nay y đã nhiều lần ngửi thấy mùi tin tức tố của Đỗ Tẫn Thâm.
Y bỗng nhận ra một chuyện khiến mình không hề vui vẻ chút nào.
... Có phải Đỗ Tẫn Thâm sắp đến kỳ mẫn cảm rồi không?
Trong lòng Trình Huyễn Chu vốn có quỷ, bình thường nhìn thấy Đỗ Tẫn Thâm chỉ muốn đi đường vòng và tránh hắn càng xa càng tốt, nhưng bây giờ họ không chỉ ở chung dưới một mái nhà mà còn...
Vì Đỗ Tẫn Thâm đang có mặt ở đây, nên y không thể dán miếng ức chế cho mình được, Trình Huyễn Chu bất giác cảm thấy hơi hoảng sợ khi nhận ra điều này. Hiện giờ y giống như một người lính không có khiên và áo giáp, bởi miếng dán ức chế là liều thuốc an ủi cuối cùng giúp y duy trì lý trí nhưng bây giờ lại không có gì cả.
Y không đủ tự tin sẽ kiểm soát được bản thân trong tình huống này.
"Hôm nay tôi cũng không đi ra ngoài." Đỗ Tẫn Thâm nói khi đang bước ra.
Khi Đỗ Tẫn Thâm đến gần, Trình Huyễn Chu càng ngửi được mùi hương nồng nặc trên người hắn.
Cũng là một Alpha nên Trình Huyễn Chu biết rõ tình trạng hiện tại của Đỗ Tẫn Thâm, đó có thể là lý do tại sao hắn nói "Hôm nay không đi ra ngoài". Nhưng rõ ràng là Đỗ Tẫn Thâm có người yêu rồi mà? Trình Huyễn Chu thầm nghĩ đến Lâm Phức - Omega đang bị đồn là người yêu của hắn.
"Ồ." Nghĩ đến đây, Trình Huyễn Chu lập tức bước đi mà như đang chạy trốn, y nói thêm một câu, "Ai thèm quan tâm cậu có đi ra ngoài hay không."
Trình Huyễn Chu nhốt mình trong phòng.
Trái tim đập nhanh dữ dội khiến y tưởng mình đã xuất hiện một ảo giác mạnh mẽ, dường như như trong căn phòng trống trải này vẫn thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào mà bá đạo khiến người ta không lòng kiềm được mà say mê.
Trình Huyễn Chu buộc mình phải nín thở để chống lại sự tấn công của mùi hương, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có bất kỳ hiệu quả nào. Cổ họng y dường như bị nghẽn hoặc bị vật cứng gì đó đâm trúng, cho dù không có ai động vào nhưng nước bọt vẫn không ngừng tiết ra từ miệng khiến Trình Huyễn Chu phải liên tục nuốt xuống.
Nước bọt chảy xuống dạ dày trống rỗng và sưng tấy, nhưng cũng giống như bỏ đá xuống biển hoàn toàn vô dụng. Y tự cảm thấy ghê tởm và bất lực với bản thân, vì hiện tại y chẳng khác nào một loài động vật không có lý trí mà chỉ biết động dục mọi lúc mọi nơi.
Không thể chịu đựng được nữa, y đành khẽ đưa tay véo vào da thịt mềm mại bên trong cánh tay. Cơn đau cuối cùng cũng giúp y tỉnh táo lại một chút, và thậm chí trong cơn đau y còn cảm thấy thích thú một cách bệnh hoạn.
Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, hiện tại bọn họ chỉ cách nhau một bức tường rất giống hồi bọn họ còn nhỏ.
Nhà họ Đỗ là công trình di sản được bảo vệ, có từ lâu đời, đã được tu bổ cách đây hơn chục năm nhưng kết cấu cơ bản không thay đổi được, cho nên sửa chữa thế nào thì hiệu quả cách âm cũng kém.
Ngay cả khi Trình Huyễn Chu làm bể ly trong phòng thì Đỗ Tẫn Thâm ở phòng bên cạnh cũng vẫn có thể nghe thấy, nếu là lúc trước tên nhóc này chắc chắn sẽ lập tức chạy tới hỏi y có bị thương hay không.
Đồng thời cũng có những chuyện khá mệt mỏi, ví dụ như ở bên đây xem một bộ phim thì phòng bên cạnh cũng sẽ nghe thấy hết, vậy nên trước khi vào đại học Trình Huyễn Chu chưa bao giờ dám xem phim 18+, càng không thể làm gì khác thường trong phòng.
Quả thật không hề có sự riêng tư nào cả.
Khi đó, Đỗ Tẫn Thâm nhỏ tuổi thường xuyên ôm cặp sách và kéo chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh Trình Huyễn Chu, thay vì làm việc của mình thì hắn lại xem Trình Huyễn Chu làm bài tập.
"Chỗ này em làm sai rồi." Đỗ Tẫn Thâm xem thôi chưa đủ, thậm chí còn bình luận vài câu.
"Em không sai." Trình Huyễn Chu lập tức phản bác.
"Em không hỏi anh đang nói đến câu nào, vậy làm sao biết là không sai chứ?"
"Nhưng không có sai." Trình Huyễn Chu vẫn ngoan cố cãi lại.
Đỗ Tẫn Thâm vẫn muốn giải thích với y, chỉ vào một chỗ trong sách bài tập của Trình Huyễn Chu: "Sai mà, em nhìn đây này, công thức này sao lại dùng như thế được..."
Trình Huyễn Chu chớp mắt, tỏ vẻ không vui: "Anh cố tình bắt nạt em à?"
Y vừa nói vừa giật túi hồ trăn mà Đỗ Tẫn Thâm đã ăn một nửa.
Hai đứa trẻ đi học về rất dễ thèm đồ ăn vặt nhưng ăn quá nhiều đồ ăn vặt sẽ không còn bụng ăn cơm chiều, nên ba mẹ Đỗ chỉ cho phép bọn họ một suất ăn vặt nho nhỏ, và túi hồ trăn này là món ăn vặt duy nhất bọn họ có trong ngày hôm nay.
Sau khi bị Trình Huyễn Chu đánh lén, Đỗ Tẫn Thâm nhanh chóng lao tới chọc lén Trình Huyễn Chu làm y cười ha ha. Không muốn chịu thua kém nên Trình Huyễn Chu giấu túi hồ trăn sau lưng, vừa đánh vừa đá Đỗ Tẫn Thâm.
Sau khi đùa giỡn một hồi, Đỗ Tẫn Thâm không còn cách nào khác đành nói: "Được rồi, do anh bị hoa mắt nên em nói đúng, anh sai rồi bé con."
Hai cậu con trai sống trong cùng một phòng còn ồn ào hơn cả hai con thú cưng trưởng thành, quậy banh nóc nhà cũng là chuyện bình thường. Cũng may, phòng ngủ của ba mẹ Đỗ ở trên lầu ba, trừ phi bọn họ thực sự làm ồn quá mức thì ba mẹ Đỗ vẫn rất ít khi trách móc.
Những ngày ở nhà ồn ào như vậy đã chiếm một phần lớn trong thanh xuân của họ.
Sau đó, họ lớn lên.
Trình Huyễn Chu ngơ ngẩn một hồi, sau đó lấy ra chiếc tai nghe từ trong túi rồi đeo vào. Có thể là do quá lâu không về đây, hoặc là do quá lâu không ở chung dưới một mái nhà với Đỗ Tẫn Thâm nên y bỗng dưng cảm thấy không quen.
Ngay cả khi có một âm thanh nhỏ bé phát ra từ phía bên kia của bức tường, cũng đủ khiến y bật dậy để nghe ngóng xem hắn đang làm gì.
Giống như một tên biếи ŧɦái rình mò người khác.
Trình Huyễn Chu bồn chồn ở trong phòng, y thầm nghĩ Đỗ Tẫn Thâm tránh xa mình ra sẽ tốt hơn, nhưng mặt khác lại lo lắng Đỗ Tẫn Thâm sẽ không giữ lời và bỏ đi.
Y hiếm khi vội vàng đến vậy, nhưng đối mặt với Đỗ Tẫn Thâm đang ở trong kỳ mẫn cảm lại khiến y sốt ruột muốn chết.
Nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng thật nực cười vì y chẳng khác nào một người phụ nữ cuồng loạn, luôn đề phòng và lo lắng rằng Đỗ Tẫn Thâm không thể khống chế được nửa thân dưới của mình.
Nhưng điều này sớm muộn cũng gì cũng không thể tránh khỏi, chẳng phải sao?
Alpha được định sẵn sẽ ở bên cạnh Omega, giống như một ổ khóa sẽ có một chiếc chìa khóa vừa vặn để mở nó ra. Bọn họ sẽ yêu nhau, đánh dấu và thành kết, tạo thành một khế ước mạnh mẽ mà không một thế lực bên ngoài nào có thể phá vỡ được.
Đây là sự thật, đây là định mệnh.
Một lúc sau, y nghe thấy Đỗ Tẫn Thâm đang trả lời một cuộc điện thoại.
Y hoài nghi Đỗ Tẫn Thâm đang dựa lưng vào bức tường nối liền với phòng ngủ của y, thậm chí y còn hình dung ra được tư thế hiện tại của Đỗ Tẫn Thâm. Hai chân hắn hơi co lên, khuỷu tay chống lên thành cửa sổ và tay cầm điện thoại nói chuyện.
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía bên kia.
"...Ừm."
"Tôi đang ở nhà."
"Đúng vậy." Đỗ Tẫn Thâm nói, "Hôm nay không tiện, ngày mai đi."
Không biết tại sao, có thể là do Đỗ Tẫn Thâm đang hạ giọng nói chuyện rất nhẹ nhàng, hoặc cũng có thể là do đang ở cách vách nên giọng nói của hắn loáng thoáng có một sức hấp dẫn dễ dàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tâm lý yếu ớt của người khác.
Trình Huyễn Chu vô cùng cáu kỉnh, rốt cuộc chịu không nổi nữa nên ngồi dậy khỏi ghế, tháo tai nghe rồi áp người vào bức tường lạnh lẽo. Y biết rằng những gì cản đường mình chỉ là một lớp xi măng mỏng, khoảng cách của hai người họ cũng không ở quá xa nên bất kỳ cử động quá mức nào cũng sẽ bị phát hiện.
Đầu ngón tay y khẽ chà xát vào tường, động tác trông rất quái dị khi nhẹ nhàng vuốt ve một thứ vô tri.
Trên tường có một vệt trắng ngoằn ngoèo chảy xuống, giống như có người cố tình phá hoại mà cũng giống như bị thứ gì đó bẩn thỉu văng vào.
......
Vào buổi tối, khi họ đang ăn thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trình Huyễn Chu dường như đã phát hiện được điều gì đó, nên y nhanh chóng bước ra mở cửa trước khi Đỗ Tẫn Thâm kịp đứng dậy.
Như thể y biết sớm muộn gì cũng phải gặp mặt người nọ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của hiên nhà, người nọ mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu màu yến mạch. Mái tóc ngắn xoăn màu hạt dẻ, với những lọn tóc mềm phủ xuống khuôn mặt trắng bóng trông như một tác phẩm nghệ thuật, dẫu mong manh nhưng cũng quá đỗi mỹ lệ.
Cậu thấp hơn Trình Huyễn Chu nửa cái đầu, và cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Trình Huyễn Chu. Đôi mắt hạnh tròn xoe của cậu chớp chớp, sau đó cậu hào phóng chào hỏi: "Xin chào anh."
Tin tức tố Omega mùi hoa bách hợp thoang thoảng trong không khí.
Lâm Phức.
Trình Huyễn Chu đã lập tức biết được điều này khi nhìn thấy người nọ.
Người nọ là Lâm Phức.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi dường như tất cả những hình ảnh quá khứ đang trôi nhanh trước mắt y, như thể cả một thế kỷ đều đã trôi qua.
Đây chắc là lần đầu tiên trong cả cuộc đời Trình Huyễn Chu đánh giá một người khác giới nghiêm túc như vậy. Phần lớn thời gian y nhìn người khác đều như nhìn mây nhìn hoa, chính là kiểu thái độ hờ hững không thèm quan tâm và cũng lười quan tâm đến người khác.
Sau đó y không thể không thừa nhận rằng Omega này quả thực xinh đẹp giống hệt tên của mình, cậu giống như một đóa hoa vừa nở rộ nên tràn đầy hương thơm, đồng thời cũng rất xứng đôi với Đỗ Tẫn Thâm.
Sau một hồi im lặng, Trình Huyễn Chu đứng ở cửa mỉm cười: "Xin chào."
Giọng nói trong trẻo và êm tai của Lâm Phức vang lên, cậu chủ động nói: "Chào đàn anh Trình Huyễn Chu, đã lâu không gặp, sao anh lại ở đây? Anh tìm tới anh Đỗ có chuyện gì không ạ?"
Đúng lúc này Đỗ Tẫn Thâm đi tới sau lưng Trình Huyễn Chu, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Phức: "Cậu tới đây làm gì?"
Từ đầu đến cuối Trình Huyễn Chu vẫn nở nụ cười lịch sự, nghe thấy giọng của Đỗ Tẫn Thâm nên y tinh tế nhường chỗ để Đỗ Tẫn Thâm và Lâm Phức đối mặt với nhau.
Đỗ Tẫn Thâm cau mày liếc nhìn Trình Huyễn Chu, nụ cười của Trình Huyễn Chu càng ngày càng xán lạn như thể y đang rất vui mừng... Nhưng thật ra nụ cười đó lại rất kỳ quái và vô cùng điên cuồng.
Cho khách đứng ngay tại cửa không phải phép lịch sự nên Đỗ Tẫn Thâm mời Lâm Phức vào nhà, cứ như vậy hai Alpha và một Omega ở chung một chỗ.
Trên bàn vẫn còn những bày đồ ăn chưa ăn xong, Lâm Phức thấy thế bèn lộ ra vẻ mặt xin lỗi: "Thực xin lỗi, em đã quấy rầy..."
Đỗ Tẫn Thâm không nói gì, rót cho cậu một cốc nước: "Cậu ngồi xuống trước đi..."
Lâm Phức gật đầu, ngoan ngoãn cầm ly nước ngồi ở trên sô pha.
Trình Huyễn Chu lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu: "Tôi không ăn nữa, hai người nói chuyện đi."
Đỗ Tẫn Thâm đưa mắt ra hiệu về phía Trình Huyễn Chu chưa ăn được hai muỗi cơm: "Ăn nữa đi, kẻo bữa tối bị đói."
Hắn không hề giấu giếm mối quan hệ thân mật của mình với Trình Huyễn Chu.
Lâm Phức nghe xong lập tức quay đầu lại, hỏi với giọng điệu tò mò: "Anh Đỗ, anh thân với đàn anh Trình lắm hả?"
Trình Huyễn Chu tinh tường nhận ra được sự "bảo vệ lãnh thổ" trong giọng điệu của Lâm Phức dù cậu đã che giấu rất kỹ, hơn nữa cậu còn hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm.
Đỗ Tẫn Thâm chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trình Huyễn Chu với ý tứ rất rõ ràng: Thật sự không ăn?
Trình Huyễn Chu mất một giây mới nghiêm túc hỏi: "Đỗ Tẫn Thâm, cậu có chắc chắn không?"
Là hắn nhất quyết muốn giữ y lại…
Y âm thầm nói trong lòng, chuyện xảy ra tiếp theo thật sự không thể trách y được.
Rốt cuộc, y...
Đã thực sự cố gắng rất nhiều để kiềm chế.
Trình Huyễn Chu cụp mắt xuống, thong thả đi đến ngồi vào bàn ăn, ưu nhã cầm đũa lên gắp đồ ăn rồi chậm rãi nhai nuốt.
Thật đáng tiếc khi đồ ăn ngon lành đã biến thành nhạt như nước ốc trong miệng của y, mỗi lần nuốt xuống đều khiến Trình Huyễn Chu phải cố gắng kiềm nén cảm giác muốn nôn ra. Trong dạ dày như đang sôi sục, mùi hoa bách hợp xộc vào lỗ mũi làm y vô cùng ghê tởm, quả thật từng phút từng giây đều là sự tra tấn với y.
Một bữa cơm mệt mỏi đến mức tưởng chừng như một giây cũng biến thành một năm, không biết sau bao lâu thì Đỗ Tẫn Thâm đột nhiên đặt đũa xuống và nói với Trình Huyễn Chu, "Cậu sao vậy? Cậu không thoải mái sao?"
Trình Huyễn Chu khá kinh ngạc trước sự nhạy cảm của Đỗ Tẫn Thâm, giờ đây đầu óc của y đã gần như trở nên mông lung, trước mắt xuất hiện hai cái vòng sáng cực lớn khiến tất cả cảnh vật đều vô cùng mờ mịt, hai vòng sáng ấy vẫn liên tục quanh quẩn ở trước mặt y.
Y không nhìn rõ được vẻ mặt của Đỗ Tẫn Thâm, người bên kia dường như đã đứng dậy đi tới trước mặt và muốn sờ trán y. Trình Huyễn Chu nghiêng đầu trốn tránh, nhếch môi cười và nói với giọng điệu bình tĩnh: "Tôi không sao."
"Đàn anh bị sao vậy ạ?" Giọng nói quan tâm của Lâm Phức vang lên từ bên cạnh.
Trình Huyễn Chu xoa mặt rồi đứng dậy đặt bát đĩa sang một bên, y đột ngột nói: "Hai người hôn nhau chưa?"
Y quay người lại, nhìn Lâm Phức bằng đôi mắt sắc bén và lạnh như băng.
"…Cái... Gì?"
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Phức hiện lên vẻ ngơ ngác và hoang mang.
Trình Huyễn Chu thầm suy đoán có lẽ cậu không hề bối rối trước câu hỏi này, mà lại đang bối rối không hiểu tại sao lại y lại hỏi một câu như thế.
Có một âm thanh ầm ầm rất lớn phát ra từ bên trong cơ thể của y.
Trình Huyễn Chu nghe thấy Đỗ Tẫn Thâm gọi tên mình, nhưng giọng nói của hắn như đã bị ngăn cách bởi một màng nước nên y không thể nghe rõ ràng.
Trình Huyễn Chu nở nụ cười tươi rói, nhưng sắc mặt lại tái nhợt: "Rốt cuộc có hay không?"
Lâm Phức chớp đôi mắt tròn xoe, trên mặt nổi lên hai vệt ửng đỏ, lắp bắp nói: "...Chúng em…"
Cậu còn nói chưa dứt câu, ngay sau đó một điều không ai mong đợi đã xảy ra.
Bàn tay nổi gân xanh của Trình Huyễn Chu túm chặt cổ áo của Đỗ Tẫn Thâm rồi kéo hắn về phía mình, ngay cả Đỗ Tẫn Thâm cũng không thể hiểu nổi tại sao Trình Huyễn Chu làm khó dễ mình như vậy, rốt cuộc muốn làm gì đây...
Ngay trước mặt Lâm Phức, Trình Huyễn Chu run rẩy kéo cậu bạn trúc mã đẹp trai về phía mình, sau đó y cúi người lại gần hắn.
Môi họ chạm vào nhau.
Nói "chạm" có lẽ không thích hợp bởi vì Trình Huyễn Chu dùng lực rất mạnh, nói đúng hơn hành động này nói chính là "đâm".
Không thương tiếc, không lãng mạn.
Chỉ có nỗi đau, sự nhức nhối và...
Sự chiếm hữu điên cuồng toát ra từ tận xương tủy.