Duy Nhất Vì Ngươi Mà Động Tâm

Chương 32: Rất có duyên phận

Vừa dứt lời, tròng mắt của Hác Bội Bội trợn thật lớn, không chuyển mắt nhìn Khương Dao, trong mắt trào ra sự giật mình giống như một cái đầm nước sắp đem Khương Dao che mất.

Khương Dao đẩy đẩy bờ vai cô ấy, "Ân... Cậu sao vậy."

"Thật a, " Hác Bội Bội bắt đầu kịch liệt đung đưa cánh tay Khương Dao, "Dao Dao cậu đang nói nghiêm túc sao? Cậu thích Cố Mục Niên?!"

Trong lòng Khương Dao chưa hoàn toàn tiếp nhận được sự việc này cho nên khi nghe Hác Bội Bội nói như vậy, cô còn có chút xấu hổ, "Cậu nói nhỏ thôi."

"Bao lâu rồi a? Cậu cùng Cố Mục Niên quen biết nhau như vậy, tại sao đột nhiên liền thích?!"

"Tớ cũng không biết... Chắc cũng mới đây thôi. Mình vẫn luôn coi anh ấy là ca ca a, nhưng mà gần đây mới phát sinh một vài chuyện làm cho mình...mình cảm thấy tình cảm của mình đối với anh ấy có chút không giống nhau."

Bởi vì Lý Trác Nhĩ xuất hiện, khiến cho cô phát hiện, cô đối với anh có loại khó diễn tả bằng lời "Chiếm hữu dục". Cô không phải không thừa nhận, lúc cô nghe được Lý Trác Nhĩ thích Cố Mục Niên, trong lòng cô rất không thoải mái, loại cảm giác chua chua kia bây giờ mới nhớ đến... Tựa như ghen.

Còn có chuyện lúc trước, anh đi công tác, thì cô lại nghĩ đến anh, lúc anh trở về bên người cô, cô cũng sẽ trở nên vui vẻ, cô thật sự không tự chủ được tình cảm của mình đối với anh.

Cô cũng không biết tình cảm của mình đối với Cố Mục Niên "Biến chất" lúc nào nữa, bây giờ cô không hề coi anh là ca ca, mà coi anh như một người nam nhân. Nhưng mà thật sự là bởi vì lúc anh ở bên người cô, cô không còn có biện pháp để chú ý đến các nam nhân khác.

Cô đem những sũy nghĩ trong đầu của mình nói hết cho Hác Bội Bội, Hác Bội Bội không hỏi gì mà nở nụ cười trêu ghẹo, "Ai u, tớ nghe như thế nào cũng cảm giác mình đang bị cho ăn thức ăn cho chó?"

Khương Dao giận đánh cô ấy một chút, "Cậu nói bậy cái gì chứ." Cô cùng Cố Mục Niên còn chưa cùng một chỗ đâu!

"Được được, không làm khó. Tớ có thể hiểu được a, chung quy Cố Mục Niên ưu tú như vậy, đối với cậu lại rất tốt, cậu thích anh ấy cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa bên cạnh cậu cũng không xuất hiện nam nhân nào có thể cùng anh so sánh nam tính."

"..."

"Nhưng mà... Anh ấy đối với cậu là cái gì ý tưởng gì? Có ám chỉ tính nói cái gì hay không a?"

Khương Dao nghĩ nghĩ, "Tớ cũng không hiểu. Anh ấy đối với tớ rất tốt, nhưng mà tớ không biết là bởi vì anh ấy xem tớ là muội muội hay vẫn là bằng hữu nữa."

Vẻ mặt Hác Bội Bội ghét bỏ "Bổ" một tiếng, "Không phải cậu thật sự đem loại quan hệ

giả muội muội giả ca ca này xem là thật a? Nếu Cố Mục Niên không thích cậu, anh ấy cũng sẽ không đối xử với cậu như vậy. Anh ấy khi mà đối mặt với một người mà anh ấy không có hảo cảm thì sắc mặt lạnh đến mức cóng."

Khương Dao nghe cô ấy nói như vậy, cảm giác trong lòng có chút ấm áp. Nhưng mà đây là lần đầu tiên cô rất rõ ràng khi biết mình có cảm tình đối với nam nhân nào dó, trong lòng luôn luôn lo sợ, vui vẻ lại khó an.

Hác Bội Bội đột nhiên nhíu mày, giọng điệu lại có chút buồn bã: "Khương Dao, tớ cảm thấy lần đầu tiên cậu nghĩ rõ ràng, chính mình có phải thích thích Cố Mục Niên hay không. Ở cái tuổi này của cậu, là muốn có một chuyện tình yêu đương, tìm một người sắp đặt tình cảm. Cố Mục Niên là người khác phái duy nhất mà cậu tiếp xúc nhiều, lâu ngày sinh tình cảm đó là rất lớn. Cho nên... Cậu hiểu không?"

"Ân. Tớ sẽ lại cẩn thận ngẫm lại rõ ràng." Chân chính nhận thức rằng chính mình đối với Cố Mục Niên có phải là thích hay không thích.

Hác Bội Bội cầm lấy chén trà, cùng cô chạm cốc: "Mặc kệ thế nào, tớ uống với cậu một ngụm, lập tức liền cậu có thể thoát độc thân!"

Khương Dao nở nụ cười.

Cơm nước xong, hai người liền về nhà. Khương Dao xuống xe công cộng, đi trở về tiểu khu. Ban đêm trời đầy sao, gió đêm hơi mát, quất vào mặt rất là thích.

Cô đi đến dưới lầu, liền nhìn thấy chiếc Maybach, Cố Mục Niên hẳn là đã đến nhà.

Cô đi lên thang máy, đến cửa, cô đang tìm chìa khóa, liền nghe được cửa nhà bên cạnh mở ra.

Cố Mục Niên đi ra, anh mặc quần áo ở nhà, ỷ ở trên khung cửa xem cô, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Khương Dao nhìn thấy bộ dáng thế này của anh, liền cảm thấy anh hoàn toàn không giống như lúc anh nghiêm chỉnh ở công ty, mà là một cái ca ca nhà bên.

Cô đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng cười, mạt liền bị anh nắm lấy. Ý cười trên mặt ạn so với cô còn rõ rệt, ấm áp đi vào đáy lòng.

"Anh làm chi?" cô che mặt, lui về sau một bước.

"Ăn no?" Anh hỏi.

"Vâng."

"Em đã ăn no, anh thì còn chưa ăn."

"Vì sao anh không ăn cơm?"

"Vốn mua nguyên liệu để nấu ăn cùng em, bây giờ chỉ còn lại một mình anh, anh liền không muốn nấu."

Khương Dao bất đắc dĩ, "Nào có người như anh chứ, không ăn cơm chiều sao được, kia bằng không em nấu cho anh chút đồ ăn khuya? Trong nhà em có bao sủi cảo."

Anh gật đầu, theo cô vào nhà của cô.

Khương Dao cầm ra từ trong tủ lạnh một túi sủi cảo, anh liền cầm lấy, ôn nhu nói: "Để anh nấu, em đi nghỉ ngơi đi". Làm sao anh có thể để cô muộn như vậy rồi mà còn nấu đồ ăn cho anh chứ.

Khương Dao nghe lời, liền ở bên cạnh nhìn anh.

Cố Mục Niên ở bên cạnh nấu, vừa nghĩ tới một chuyện, "Cuối tuần sẽ có chuyến nghỉ phép."

Ánh mắt của cô sáng lên, "Đi nơi nào?!"

"Một cái nghỉ phép ở Sơn Trang, tại ngoại ô thành phố bên cạnh, gặp qua một đêm."

Khương Dao gật đầu, trong lòng cảm thấy hẳn là rất tuyệt. Dù sao đến lúc đó còn có Dương Nhược tại, cô cũng không sợ xấu hổ.

"Cố Mục Niên, anh cũng đi chứ?"

"Như thế nào, đặc biệt hi vọng anh đi lắm sao?" Bên môi anh giương lên.

"... Em chính là tùy tiện hỏi mà thôi."

"Sẽ đi." Anh trả lời.

Cô chậm rãi nở nụ cười.

——

Vài ngày sau, đã đến ngày nghỉ phép. Lần này đoàn nghỉ phép chủ yếu là nhằm vào phòng sản phẩm khai phá cùng phòng mở rộng 2 cái ngành. Sáng sớm thứ bảy, đầu tiên là mọi người muốn tới cửa công ty tập hợp, ngồi xe Bus đến khu nghỉ phép Sơn Trang

Sáng hôm nay Khương Dao đi đến công ty có chút sớm, do đó có thể ăn mặc thoáng một chút. Tối qua cô cùng Cố Mục Niên nói qua, sáng nay cô đi công ty.

Đến cửa tập đoàn, cô liền nhìn thấy Dương Nhược. Dương Nhược nhìn thấy cô, liền tiếp đón cô lại đây.

"Chị có cảm giác hôm nay hơi lạnh một chút." Dương Nhược ôm ôm cánh tay.

Khương Dao cười cười, "Sớm muộn gì thì sự chênh lệch nhiệt độ có chút lớn, giữa trưa sẽ tốt hơn."

Hai người trò chuyện, liền có một nam nhân đi về phía bọn họ, là Ti Phùng. Anh ta mỉm cười đi đến trước mặt hai người.

"Buổi sáng tốt lành, tư tổng thanh tra." Khương Dao cùng Dương Nhược đều chào hỏi.

Ti Phùng hỏi: "Ân, hai người ăn điểm tâm chưa?"

Dương Nhược đáp: "Ăn rồi. Khương Dao em ăn chưa?"

"Em mang theo chút bánh ngọt, đợi lát nữa ở trên xe ăn."

Ti Phùng nhìn về phía cô, ánh mắt đầy sự ôn nhu, "Tôi vừa vặn muốn đi mua bữa sáng, muốn tôi cho cô mang một phần không? Ăn nóng sẽ tương đối ngon hơn."

Khương Dao xấu hổ, liền cự tuyệt ý tốt của anh ta.

Một lát sau, mọi người đều tới đủ, Cố Mục Niên cũng tới rồi, hôm nay anh mặc đồ thể thao màu đen, có vẻ càng thêm sự năng động.

Khương Dao chỉ đứng từ xa nhìn anh một cái, không ngờ Cố Mục Niên như cảm giác được ánh mắt của cô, chp nên ánh mắt của anh cũng nhìn thẳng vào cô. Lập tức, khóe miệng anh giơ lên đôi chút độ cong.

Cô đưa ánh mắt của mình thu trở về, tâm tình ngượng ngùng.

Lúc này, mọi người cũng đều lục tục lên xe Bus. Khương Dao cùng Dương Nhược chon một chỗ ngồi ở giữa rồi ngồi xuống, Ti Phùng cùng một nam đồng nghiệp khác ngồi ở phía trước bọn họ. Ti Phùng chuyển ánh mắt qua xem hai người một chút, Dương Nhược lại nhiệt tình cùng Ti Phùng chào hỏi.

Khương Dao vừa ngẩng đầu, liền thấy Ti Phùng đem một ly sữa đậu nành còn nóng cho cô: "Cầm đi."

Cô có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng mà cũng không từ chối nữa: "Cám ơn."

Xe mở ra, Khương Dao chú ý tới, Cố Mục Niên ngồi ở phía trước, bên người anh là tiểu lý. Cô cảm thấy kỳ quái, vì sao anh lại muốn cùng bọn họ chen Bus a?

Cô vừa thu hồi ánh mắt, liền thoáng nhìn thấy Ti Phùng đang nhìn mình. Anh ta cười nhạt một tiếng, quay đầu đi, trong lòng Khương Dao lại cảm giác có chút quái dị.

Sữa đậu nành ở trên tay cô còn chưa có uống, phía trước liền truyền đến một trận tiếng ồn, mấy giây sau, nam đồng nghiệp ngồi bên cạnh Ti Phùng đem một cái sandwich cùng sữa đậu nành ngũ cốc đưa đến trước mặt cô.

Cô còn sững sờ, liền nghe được nam đồng nghiệp kia nói: "Khương Dao... Đây là Cố Tổng đưa cho cô."

"A?"

"Tôi cũng không biết, là phía trước truyền lại đây, bọn họ là nói như vậy." Nam đồng nghiệp nghẹn cười, còn sắc mặt Ti Phùng ở bên cạnh có chút giật mình.

Một số người liền ôm tò mò cùng bát quái ánh mắt chuyển qua xem cô, làm cho hai má cô nóng lên, "Cám ơn."

Cô mở bao ngoài ra, Dương Nhược liền trêu ghẹo: "Cố Tổng rất thân thiết a. Nhưng mà cái sandwich này mua... Xem qua rất phong phú."

Khương Dao biết, đây chính là do Cố Mục Niên tự mình làm...

Cố Mục Niên này, như thế nào cho cái bữa sáng đều muốn làm cho mọi người đều biết. Cô vừa thẹn thùng vừa cảm thấy ngọt ngào, cầm lấy sandwich chậm rãi cắn, đồng thời cô liền nhắn tin cho Cố Mục Niên: ( cám ơn bữa sáng, hương vị rất ngon.)

Anh trả lời: ( ân, ăn của anh làm tốt.)

Cô sửng sốt, như thế nào cô lại cảm giác trong lời nói có thâm ý... Không vừa rồi lúc Ti Phùng cho cô sữa đậu nành, anh đã thấy được?

Xe hướng chạy về phía trước, một giờ sau, đến khu nghỉ phép Sơn Trang.

Mọi nười xuống xe, liền nhìn đến một khung cảnh tuyệt mỹ, không khí trong lành

"Nơi này đẹp quá đi..."

Khương Dao nhìn quanh một vòng, phát hiện quả thật không tệ. Đi vào cổng lớn, tất cả mọi người đi đến trước đài lấy thẻ phòng. Khương Dao cùng Dương Nhược một phòng, cho nên cô liền đem này trọng trách này giao cho Dương Nhược.

Cầm lấy thẻ phòng, Khương Dao cùng Dương Nhược mang đồ bỏ vào trong phòng. Dương Nhược tay mắt lanh lẹ, lấy một phòng ở lầu ba, sau lưng là sân gôn. Phòng thiết kế theo phong cách Đông Nam Á, nhìn rất đẹp mắt.

Khương Dao đang thưởng thức phong cách thiết kế ở đây, đang định cùng Dương Nhược xuống lầu, liền nhận được điện thoại của Cố Mục Niên.

"Em ở đâu?" Anh hỏi.

"Em ở lầu ba, làm sao?"

"Em đến phòng 3109, anh đang ở trong phòng."

"Vâng."

Khương Dao nói với Dương Nhược: "Chị đi xuống trước đi, em có chút chuyện, đợi một lát nữa em sẽ đi tìm chị."

Dương Nhược đi ra, Khương Dao bắt đầu tìm kiếm phòng của Cố Mục Niên. Đi đến cuối, cô mới nhìn thấy phòng của anh.

Cô gõ cửa, của ở cách vách lại mở ra. Là Ti Phùng đi ra.

"Tư tổng thanh tra." Cô gật đầu.

Anh ta nhìn thấy Khương Dao, có chút ngoài ý muốn, anh ta liền vui đùa: "Cách vách là phòng của cô sao xem ra chúng ta rất có duyên phận."

Khương Dao một trận xấu hổ, vẫn chưa trả lời, cửa phòng Cố Mục Niên liền mở ra.

Anh đi ra, nhấc lên mí mắt thản nhiên nhìn Ti Phùng một chút, mặt mày chứa một tia băng lãnh.

"Cách vách là tôi." Cố Mục Niên mở miệng.