Chợt, Phó Lê nhớ ra trong đất còn chôn hai quả trứng gà, cô nhanh chóng nói: “Trong đất còn hai quả trứng gà, cho… anh hết đấy.”
Lăng Nghị nghe vậy liền sững sờ.
Phó Lê nhân cơ hội cọ ngón tay về phía trước, cuối cùng cô chạm vào mu bàn tay của người đàn ông.
Cô không dám cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy nơi đó của anh hơi trơn trơn, giống như có vệt nước.
Phó Lê không biết bao nhiêu giây mới tính hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy cô nhẹ nhàng đặt ngón tay ở đó không buông ra.
Sau khi Lăng Nghị hoàn hồn lại, anh nhìn thấy những ngón tay trắng nõn của cô đặt trên mu bàn tay mình, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, ngón tay thon dài dính một ít màu đỏ.
Lăng Nghị lạnh lùng nói: “Buông tay ra, đừng chạm vào tôi.”
Phó Lê hoảng sợ, bắp chân run lên, nhưng cô không buông tay.
Sao hệ thống còn chưa nói hoàn thành nhiệm vụ chứ!
Lăng Nghị thấy cô không buông, ánh mắt anh cũng dần tối đi, anh giơ tay còn lại lên, trầm giọng nói: “Nếu cô còn đυ.ng vào tôi nữa, tôi sẽ không khách khí đâu.”
Dư quang nơi khóe mắt Phó Lê nhìn thấy, cô nghĩ anh muốn đánh mình, Phó Lê bỗng nhiên “A” một tiếng, thân mình lảo đảo, chân lùi về sau, cô sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Mà lúc ngã xuống, cô theo bản năng đẩy tay Lăng Nghị ra.
Chờ Phó Lê bình tĩnh lại, liền phát hiện người đàn ông bị cô dùng sức đẩy ngã xuống đất đã lăn xuống vũng bùn.
Phó Lê: “…”
Phù, hù chết cô rồi!
Cô cũng không ngờ sẽ thuận tay đẩy người ta thành như vậy!
Lúc này, Lăng Nghị cúi người đứng dậy, đầu gối trái còn ở trong bùn, anh lau nước bùn trên mặt rồi ngơ ngác nhìn cô.
Không phải anh đang muốn xông lên đánh cô đấy chứ!
Phó Lê hoảng sợ, cô chịu đựng đôi chân mềm nhũn mà lồm cồm đứng lên, lảo đảo chạy xuống núi.
Lăng Nghị quá hung dữ, cô không muốn làm nhiệm vụ nữa, không muốn mối lương duyên do ông trời ban tặng này nữa!
Người hung dữ như vậy, sao có thể là mối lương duyên do ông trời ban tặng cho cô chứ.
Nhất định là hệ thống nhầm rồi!
……
Phó Lê chạy đi rồi, Lý Xuân Sơn vẫn ngây ngốc nhìn Lăng Nghị bò ra từ vũng bùn, bộ dáng nhăn mày tức giận, mặt cực kỳ đen.
Hắn không nhịn được được mà vỗ tay: “Ha ha ha…”
Quá buồn cười, vậy mà Lăng Nghị lại bị người trong lòng đẩy một cái vô vũng bùn!
Không phải anh tự xưng là thể lực số một à? Vậy mà lại bị một người phụ nữ đẩy!
Lý Xuân Sơn cực kỳ vui mừng, cười thành tiếng gà gáy, cười đến nỗi nước mắt rơi ra.
Lăng Nghị cởϊ qυầи áo dính bùn trên người mình ra cuốn vài cái cầm trong tay.