Thập Niên 80: Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp

Chương 3

Sau đó, cô buộc phải kết hôn với một Trần Viễn ba mươi tuổi, và trở thành mẹ kế của hai đứa trẻ, bị áp bức, bị tra tấn rồi chết vì bệnh hiểm nghèo.

Trọng sinh trở lại, cô đã thay đổi, mọi thứ cũng thay đổi, nhưng Phó Đào và tâm tư muốn đẩy cô vào hố lửa của cô ta thì vẫn chưa bao giờ đổi thay.

Phó Lê nhìn Phó Đào, ánh mắt tối sầm lại, trầm mặc một lát, cô nghi hoặc hỏi: "Chị rơi xuống sông cùng Trần Viễn khi nào? Còn cách chỗ của hắn ta cả trăm thước đấy, em bị mù à?"

Giọng nói cô nhẹ nhàng mềm mại, trên mặt là vẻ ngờ vực đến chân thành, chỉ có ánh mắt nhút nhát của cô vẫn duy trì sự kiên định đến tận cùng.

Phó Đào không khỏi sửng sốt, nhát gan yếu đuối như Phó Lê, thế mà cũng có lúc phản bác lại lời nói của người khác? Nhưng sự nghi ngờ này chỉ kéo dài trong chốc lát, cô ta liền bật cười: "Em đã nhìn thấy chị và anh Trần Viễn nói chuyện với nhau bên bờ sông, còn tưởng rằng hai người cùng nhau rơi xuống sông."

Nghe vậy, hai mắt Phó Lê tối sầm lại, rõ ràng trước lúc rơi xuống nước, người ở cùng cô bên bờ sông là Phó Đào. Cô không hề phòng bị em gái, khi vừa cúi người tìm cá dưới sông liền bị đẩy xuống.

Ở kiếp trước, mặc dù cô đã giải thích với cha mẹ mình, nhưng họ đều bị của hồi môn của nhà họ Trần hấp dẫn. Hơn nữa, từ nhỏ tới lớn, cha mẹ luôn yêu thích Phó Đào – cô con gái út ngọt ngào ngoan ngoãn – hơn cô, vậy nên họ không chịu tin lời cô, thậm chí còn cho rằng là do Phó Đào đã vạch trần mối quan hệ của cô với Trần Viễn nên cô mới thẹn quá hoá giận mà nói bậy.

Phó Lê khẽ cười một tiếng, ánh mắt vô tội toát lên vẻ nghi hoặc: "Đào, em đang nói cái gì vậy? Trước khi rơi xuống nước, rõ ràng là chị đã ở bên bờ sông với em. Em nói muốn ăn cá…"

"Nhìn này, đây chính là con cá mà chị đã đặc biệt lội xuống sông để bắt cho em. Cá to thế này… đủ để em ăn vài chén súp cá. Chỉ tiếc là chiếc áo khoác này đã bị rách mất rồi."

Giọng của Phó Lê chân thành, cộng với nụ cười bao dung, ngữ điệu nhẹ nhàng không chút phàn nàn, con cá trong tay cũng thuận theo tình thế mà nhảy lên đáp lại.

Một thanh niên đi theo Phó Đào không hiểu vì sao bản thân lại đỏ mặt khi nhìn Phó Lê. Từ trước tới nay, Lê Tử luôn vừa đi đường vừa cúi đầu, bọn họ đều biết cô rất ưa nhìn, nhưng không ngờ nụ cười của cô lại mềm mại ôn nhu như vậy. Ngoan ngoãn lễ phép… thật đáng thương.