Lúc MV vừa biên tập xong Cát Tiểu Xuyên đã cho Kỷ Cẩm xem qua rồi, nhưng khi ấy bọn họ đang công tác bên ngoài nên mới xem bằng điện thoại, đây là lần đầu chiếu trên màn hình lớn. Kỷ Cẩm dùng máy chiếu lên bức tường trắng, tạo hiệu ứng như một rạp chiếu bóng nho nhỏ.
Sau vài cảnh, Kỷ Cẩm cảm giác cánh tay đang ôm lấy mình siết chặt hơn, đầu đối phương cọ vào trong cổ cậu. Cậu quay đầu lại, thấy lông mày Thẩm Kình Vũ đã xoắn hết cả lại. Anh liếc màn hình một chút rồi nhắm tịt mắt lại, cách một lúc không nhịn được hé mắt ra nhìn, rồi lập tức nhắm mắt.
Kỷ Cẩm buồn cười, quay người sang ôm lấy khuôn mặt anh: “Làm gì đấy, anh xấu hổ à?”
“Ừ…” Thẩm Kình Vũ lại hé mắt nhìn màn hình, đúng lúc thấy bản thân đang đàn guitar với vẻ vô cùng vênh váo, cả người nổi da gà trong nháy mắt, bèn lấy tay che mắt lại.
Kỷ Cẩm cười ha hả.
Dù sao Thẩm Kình Vũ cũng không phải diễn viên nên không có tư chất tâm lý như vậy, cảm thấy xấu hổ khi nhìn bản thân diễn trò trước ống kính là điều rất bình thường. Đây cũng là lý do Kỷ Cẩm không thích xem những chương trình tạp kỹ mình từng tham gia. Nhưng không có nghĩa là Thẩm Kình Vũ diễn dở mà ngược lại, có lẽ vì có một đội ngũ thành thạo hỗ trợ sau lưng nên một người mới như anh có biểu hiện vô cùng tốt!
Lần đầu xem, Kỷ Cẩm chỉ thuần thưởng thức khả năng diễn xuất và vẻ đẹp trai của cả mình lẫn Thẩm Kình Vũ. Cậu xem xong rồi phát lại lần thứ hai một cách hào hứng. Thẩm Kình Vũ cũng dần vượt qua được chướng ngại tâm lý trong lòng để xem trọn vẹn MV. Vừa xem, anh vừa nhớ lại từng chi tiết lúc hai người quay.
Đến những giai điệu cuối cùng của bài hát, hình ảnh dần mờ đi, anh không kiềm được lời cảm thán: “Quay đẹp quá.”
Cảm giác này thần kỳ vô cùng. Có những cảnh anh chỉ thuần biểu hiện một cách lơ đãng, không ngờ người quay phim có thể làm nó lung linh như vậy; cũng có những cảnh anh nghĩ mình làm không tệ lắm nhưng hiệu quả không hề như anh tưởng tượng. Cuối cùng, tất cả những thước phim lẻ tẻ ấy được ghép lại thành một tác phẩm vô cùng truyền cảm, sự thành công ấy làm người ta thỏa mãn cực kỳ.
“Em thấy đây là MV đẹp nhất mình từng quay.” Kỷ Cẩm lấy điều khiển để tua lại từ đầu. “Xem lại lần nữa không anh?”
Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Được.”
Khi MV phát lần thứ ba thì cả hai đã bình tĩnh lại, hoàn toàn tập trung vào tác phẩm. Những âm thanh truyền cảm cùng mạch truyện trầm bổng làm bọn họ ngày càng đắm chìm.
Kỷ Cẩm là người đa cảm hơn, khi MV đến đoạn hai người cãi nhau rồi chia tay, hốc mắt cậu đỏ bừng. Nhưng cậu kiềm chế không biểu hiện ra ngoài, đến lúc đoạn phim kết thúc thì tâm trạng đã ổn định lại nên Thẩm Kình Vũ không phát hiện ra điều gì.
MV chiếu xong, Kỷ Cẩm quay người lại, chủ động ôm lấy cổ Thẩm Kình Vũ. Có thể vì vừa trải qua một mạch truyện có tính đối lập nên cậu cảm thấy hiện tại mình vô cùng hạnh phúc, nóng lòng muốn làm gì đó để chứng minh sự hạnh phúc ấy.
Cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt vừa hôn là không dừng lại được. Kỷ Cẩm được tình yêu lấp đầy l*иg ngực nên vô cùng chủ động, cậu đè Thẩm Kình Vũ xuống sofa, vừa hôn vừa cắn, chỉ một thoáng đã cảm thấy trên người anh có biến hóa.
Thẩm Kình Vũ dùng một tay bóp hai má cậu lại làm đầu cậu hơi ngẩng lên, vừa tức vừa hết cách: “Em cố tình tra tấn anh đúng không?”
Ban đầu Kỷ Cẩm không có ý định ấy, song từ khi cảm nhận được thay đổi trên người đối phương thì cậu thật sự có suy nghĩ này. Mắt cậu đong đầy vẻ tinh nghịch, đưa lưỡi ra liếʍ khóe môi Thẩm Kình Vũ, còn cố tình vặn vẹo mình trên người anh, ngoài miệng vẫn hỏi một cách vô tội: “Em tra tấn anh? Em có làm gì à?”
Trong lòng nghĩ: Ai bảo anh cấm dục, anh cấm dục tiếp xem nào! Để em xem anh có nghẹn chết không, hừ hừ!
Thẩm Kình Vũ bị cậu cọ ra lửa, híp mắt vẻ nguy hiểm rồi đột nhiên siết lấy eo cậu, xoay người. Tình thế biến đổi đột ngột, anh trở thành người đè Kỷ Cẩm trên tấm thảm lông cừu mềm mại.
“Muốn giở trò đúng không?” Thẩm Kình Vũ cúi xuống, khẽ cắn vào yết hầu của cậu. “Anh dùng tay là trị được em rồi, chờ đến khi anh đấu xong…”
Kỷ Cẩm thấy tay anh đã trượt từ l*иg ngực mình đến dưới bụng thì giật mình thon thót, muốn đẩy anh ra. Sức không lại, cậu bèn to giọng kháng cự: “Anh đè em đau!”
Thẩm Kình Vũ tưởng mình thật sự làm đau cậu nên vội chống người lên. Anh vừa chừa ra một khoảng trống, Kỷ Cẩm lập tức chui ra ngoài như một con cá trơn láng.
Cậu vừa bật dậy vừa lè lưỡi với anh: “Em đi luyện đàn!” Nói rồi nhấc chân chạy biến.
Ban đầu Thẩm Kình Vũ chưa hiểu được cậu đang nghịch ngợm gì nên sững người tại chỗ một lúc. Anh dở khóc dở cười, đi vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh lau mặt.
Kỷ Cẩm vào phòng đàn rồi vội đóng cửa lại, dựa vào đó thở hổn hển. Cậu không biết mình bị làm sao, rõ ràng cậu khao khát được thân mật với Thẩm Kình Vũ đến phát điên, nhưng đến khi thật sự trải nghiệm rồi lại không an tâm khi chỉ mình cậu phơi bày nhược điểm cho đối phương…
Cậu thầm ghi thù ban tổ chức giải đấu kia một vạn lần trong lòng, rồi mở máy tính lên mạng để thay đổi tâm trạng.
Cậu đùa giỡn với Thẩm Kình Vũ một lúc mà đã đến mười giờ sáng, bài hát mới đã được phát hành hơn một tiếng. Cậu mở các nền tảng lên để xem bình luận, thấy số lượt chia sẻ và bình luận đã vượt quá một vạn thì bình tĩnh lại, bắt đầu đọc một vài lời trong số đó.
Ngoài phòng đàn, Thẩm Kình Vũ cũng vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Anh chỉ mất một tiếng để nấu xong bữa ăn, cao giọng gọi: “A Cẩm, ra ăn trưa thôi!”
Kỷ Cẩm bước từ phòng đàn ra ngồi xuống ghế, vẫn đang cầm điện thoại lướt bình luận, cười không thấy mắt đâu.
Thẩm Kình Vũ đặt bát cơm trước mặt cậu, tò mò: “Em làm gì đấy?”
“Xem mọi người khen chúng ta.” Kỷ Cẩm đưa điện thoại cho anh nhìn. “Tất cả bọn họ đều nói chúng ta có cảm giác CP.”
Thẩm Kình Vũ tới gần, hỏi: “Cảm giác CP là gì?”
Khóe miệng Kỷ Cẩm khẽ giật: “Là nói chúng ta xứng đôi ấy…”
Hôm nay giới giải trí không có chuyện máu chó như ly hôn, chia tay gì khác nên tin Kỷ Cẩm phát hành bài hát mới nghiễm nhiên chiếm hai hotsearch đứng đầu. Cái thứ nhất là #Kỷ_Cẩm, sau còn có #MV_Thanh_Xuân. Mà trong chủ đề thứ hai, Thẩm Kình Vũ thân là vai phụ cũng được nhắc đến rất nhiều, trong mười bài đăng đầu tiên có đến năm bài liên quan đến anh. Bọn họ khen anh đẹp trai, phao tin anh là người mới của công ty giải trí nào đó hoặc nói anh và Kỷ Cẩm có cảm giác CP.
Ngay cả bộ ảnh Thẩm Kình Vũ chơi bóng rổ mà sinh viên chụp mấy tháng trước khi bọn họ quay MV cũng bị các tài khoản truyền thông đào lên. Khi ấy chỉ có mấy nghìn người tương tác với bài đăng, bây giờ đã có hơn ba vạn lượt chia sẻ và cả trăm nghìn lượt thích, thậm chí vẫn còn đang tăng.
Thẩm Kình Vũ thấy số liệu khổng lồ ấy cũng sợ hết hồn, im lặng một hồi rồi hỏi: “Vậy sau này anh ra ngoài cũng phải che kín mặt à?”
Kỷ Cẩm cười: “Anh thử xem có ai nhận ra mình không.”
Ăn trưa xong, Thẩm Kình Vũ sửa soạn một chút rồi rời khỏi nhà. Chỉ còn mấy ngày cuối cùng để chuẩn bị cho giải đấu, ngày nào anh cũng đến phòng tập để huấn luyện.
Trên đường đi không có gì xảy ra, nhưng trên tàu điện ngầm đi về nhà thật sự có người nhận ra anh.
Hai cô học sinh cấp ba chen đến bên cạnh anh, hỏi với giọng đầy mong đợi: “Anh ơi, anh có phải diễn viên trong MV của Cẩm Cẩm không?”
Thẩm Kình Vũ không nói dối, bèn gật đầu một cái.
Hai cô bé ấy vô cùng hưng phấn: “Anh đẹp trai thật đấy! Anh cho bọn em chụp ảnh chung được không ạ?”
Thẩm Kình Vũ tiếp tục gật đầu: “Được.”
Bọn họ chụp ảnh xong, hai cô bé ấy hỏi: “Anh ơi, anh là diễn viên ạ? Anh còn tác phẩm nào khác không?”
Thẩm Kình Vũ định nói mình là vận động viên, nhưng nghĩ một chút thì thấy bây giờ nói ra điều ấy không thích hợp lắm, cuối cùng chỉ cười: “Không phải, tôi là bạn của Kỷ Cẩm.”
“À…” Cô bé ấy có vẻ vô cùng tiếc nuối. “Anh đẹp trai như vậy, có nhiều tác phẩm thì tốt biết mấy.”
Thẩm Kình Vũ ngượng ngùng xua tay: “Không cần để ý đến tôi, ủng hộ Kỷ Cẩm nhiều hơn đi.”
Hai cô bé bèn cười: “Bọn em vốn là fan của Kỷ Cẩm mà!”
Bọn họ rất nhiệt tình, còn nói chuyện với Thẩm Kình Vũ vài câu nữa đến khi anh xuống tàu.
Về đến nhà, anh kể lại chuyện có người nhận ra mình cho Kỷ Cẩm, cậu hỏi với vẻ mong đợi: “Thế trong phòng tập có ai nhận ra anh không?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Ở đấy thì không.” Trong ấy toàn người lôi thôi, hẳn không có ai xem MV của ca sĩ.
Kỷ Cẩm ngừng lời, thấy hơi khó chịu: “Chẳng lẽ ở phòng tập của anh không có fan của em à? Gu chán quá vậy!”
Thẩm Kình Vũ không biết cậu khó chịu điều gì, buồn cười ôm lấy cậu: “Tất nhiên là có, làm gì có chuyện không?”
“Ồ?”
Thẩm Kình Vũ hôn xuống môi cậu: “Không phải có anh à?”
Kỷ Cẩm “hừ” một tiếng nhưng khóe miệng cứ vểnh lên, vừa cười vừa đạp anh: “Nấu cơm nhanh đi, em sắp đói chết rồi.”
Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Kình Vũ vẫn đi lại giữa nhà và phòng tập như bình thường.
Thỉnh thoảng trên đường cũng có người nhận ra anh, bọn họ sẽ lấy điện thoại ra chụp trộm hoặc đến bắt chuyện, phần lớn là những cô gái trẻ tuổi. Ngoài chuyện đó ra, thật ra anh không cảm nhận được việc “nổi” ở trên mạng này có ảnh hưởng đến mình như thế nào. Anh không phải nghệ sĩ, dù nổi đến đâu thì anh cũng không dùng mạng xã hội mà cũng chẳng có công ty quản lý, các số liệu trên mạng suy cho cùng vẫn chỉ là con số mà thôi.
Đảo mắt đã đến ngày hai tháng bảy.
Sáng sớm, Thẩm Kình Vũ vừa tỉnh lập tức sang phòng Kỷ Cẩm. Hai ngày trước cậu phải đến nơi khác biểu diễn, đêm hôm qua mới lên máy bay trở về. Thẩm Kình Vũ không thể thức đêm nên không chờ cậu được, đêm qua hai người tách ra.
Anh rón rén đến bên giường cậu. Kỷ Cẩm có vẻ vẫn chưa tỉnh lại. Thẩm Kình Vũ nghĩ hôm qua cậu ngủ rất muộn nên cũng không gọi cậu dậy chạy bộ, chỉ tự xuống tầng một mình.
Hôm nay anh không chạy mười cây số. Buổi tối anh bắt đầu trận đầu tiên nên hiện tại cần giữ thể lực, anh chỉ chạy nhẹ nhàng coi như làm nóng người rồi về.
Anh làm xong bữa sáng rồi vào phòng Kỷ Cẩm, cậu vẫn chưa dậy. Anh do dự một lúc, lại ra ngoài.
Song đến tận trưa Kỷ Cẩm không rời giường. Thẩm Kình Vũ ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn thời gian.
Khoảng mười một giờ, điện thoại của anh đổ chuông. Lý Vinh Quang gọi điện đến, anh vội nhận máy.
“Nhóc.” Lý Vinh Quang nói. “Nửa tiếng sau tôi đến đón cậu, cậu muốn mang gì thì chuẩn bị hết đi, ra đầu đường chờ tôi.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Dù buổi tối mới bắt đầu trận tranh tài nhưng thân là tuyển thủ dự thi, Thẩm Kình Vũ phải đến trước để nghe ban tổ chức phổ biến về quy tắc giải đấu cũng như các công tác chuẩn bị khác nên bọn họ cần tập hợp từ giữa trưa.
Lý Vinh Quang kết thúc cuộc gọi, Thẩm Kình Vũ lại vào phòng Kỷ Cẩm. Mắt cậu vẫn đang nhắm nhưng hàng mi đang chuyển động, hẳn là tỉnh rồi.
Thẩm Kình Vũ ngồi xuống bên giường, nắm chặt lấy tay cậu: “A Cẩm, em đang không khỏe à?”
Một lát sau, Kỷ Cẩm khẽ “ừ” một tiếng.
Thẩm Kình Vũ yên lặng thở dài. Anh nắm tay Kỷ Cẩm, để tay cậu áp lên má mình, nói dịu dàng: “A Cẩm, anh phải đến giải đấu rồi, hôm nay không ở nhà với em được.”
Kỷ Cẩm lại “ừ” một tiếng.
Thẩm Kình Vũ lặng yên nhìn cậu một lúc, hôn tay cậu rồi lại đặt thêm một nụ hôn nữa nơi giữa trán, sau đó bước ra ngoài mà không để lại âm thanh nào.
Mấy phút sau, Kỷ Cẩm nghe thấy tiếng bước chân của anh đi về phía cửa, chẳng lâu sau đó là tiếng đóng cửa thang máy.
Thẩm Kình Vũ đi rồi.