Cô nhân viên đó tốt bụng nói: “Phòng hóa trang này tạm thời không có ai dùng, Tiểu Thẩm, hai người cứ từ từ trò chuyện nhé.
Thẩm Kình Vũ vừa thấy Tiêu Dịch Kiệt đã muốn xoay người rời đi, anh biết đối phương tìm mình chẳng có mục đích tốt đẹp gì, nhưng nghĩ lại thì hắn đã tìm đến tận đây rồi, nếu không xem thử rốt cuộc hắn muốn gì thì có lẽ về sau còn dây dưa nhiều nữa. Vậy nên Thẩm Kình Vũ vẫn bước chân vào phòng hóa trang.
Anh vào trong rồi tìm đại một chỗ ngồi xuống. Tiêu Dịch Kiệt nhìn anh rồi ngó về cánh cửa phòng vẫn đang mở, đành đứng dậy đóng nó lại.
Thẩm Kình Vũ nhìn theo đầy lạnh lùng, không hề ngăn cản.
Tiêu Dịch Kiệt đưa tay về phía trước, nở nụ cười: “Chào anh, Thẩm Kình Vũ.”
Thẩm Kình Vũ không nắm lại, dửng dưng gạt tay hắn ra: “Cậu tìm tôi có việc gì không?”
Tiêu Dịch Kiệt thấy nơi bị anh đánh vào nóng rát, bèn trợn trừng mắt. Nhưng nhìn vẻ mặt Thẩm Kình Vũ có vẻ không phải cố ý, hắn không tiện nói gì, chỉ đánh chắp tay sau lưng, khẽ cử động cho bớt đau.
Hắn ngồi xuống đối diện Thẩm Kình Vũ, cố gắng làm cho vẻ mặt mình trông có vẻ ôn hòa: “Em thấy thông tin trên mạng viết anh lớn hơn em một tuổi, em gọi là anh Vũ anh không sao chứ?”
“Có sao.”
“…”
Cơ mặt Tiêu Dịch Kiệt khẽ giật: “Được rồi, vậy em gọi là Thẩm Kình Vũ cũng được… Anh làm bên Kỷ Cẩm bao lâu rồi?”
Thẩm Kình Vũ không trả lời, lặp lại câu hỏi của bản thân: “Cậu tìm tôi có việc gì không?”
Tiêu Dịch Kiệt hít một hơi thật sâu: “Đừng lạnh lùng với em thế chứ. Em quý anh lắm, chỉ muốn kết bạn với anh thôi….”
Thẩm Kình Vũ thấy hắn vẫn còn vòng vo thì đứng phắt dậy đi ra cửa, Tiêu Dịch Kiệt vội ngăn anh lại, đi thẳng vào vấn đề: “Đừng đi! Tôi muốn thuê anh làm trợ lý, Kỷ Cẩm cho anh bao nhiêu tiền thì tôi trả gấp đôi!”
Thẩm Kình Vũ không nói gì, chỉ im lặng liếc hắn. Người này bị bệnh thật à?
Anh lách qua tay đối phương, đi tiếp về phía cửa. Tiêu Dịch Kiệt nóng ruột, bật thốt lên: “Anh biết nhiều về Kỷ Cẩm lắm à? Anh không thấy cậu ta không giống người bình thường sao?”
Bước chân Thẩm Kình Vũ thoáng dừng lại. Anh quay đầu nhìn đối phương, ánh mắt có phần hung dữ. Trong lòng Tiêu Dịch Kiệt thầm chấn động: vẻ mặt của Thẩm Kình Vũ không hề ngạc nhiên hay hiếu kỳ, chỉ độc vẻ căm ghét. Chẳng lẽ anh đã biết về căn bệnh của Kỷ Cẩm rồi? Không phải cậu ta khăng khăng giấu giếm không muốn người khác phát hiện ra à?!
“Hóa ra anh biết?” Tiêu Dịch Kiệt hỏi thăm dò.
Thẩm Kình Vũ híp mắt.
Dù anh không rõ rốt cuộc Tiêu Dịch Kiệt và Kỷ Cẩm có mâu thuẫn gì với nhau, nhưng anh không thể tha thứ cho đối phương – Tiêu Dịch Kiệt biết rõ về bệnh của Kỷ Cẩm mà còn cố tình kích động Kỷ Cẩm, dùng hai chữ “rác rưởi” để miêu tả hắn là còn nhẹ!
Tiêu Dịch Kiệt bỗng cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt đập vào mặt mình, lùi hai bước về phía sau theo bản năng.
“Hóa ra anh biết…” Hắn nhắm mắt, cười khan hai tiếng. “Anh đã biết thì sao còn dám làm trợ lý bên cạnh cậu ta? À, đúng rồi– tôi nghe nói trước kia anh làm vận động viên võ thuật, đừng nói Kỷ Cẩm tìm anh làm trợ lý vì anh lì đòn đấy?”
Thẩm Kình Vũ nói lạnh lùng: “Cậu ấy sẽ không đánh tôi, tôi không thiếu đòn.”
Mặt Tiêu Dịch Kiệt co quắp. Anh mắng ai thiếu đòn?
Dù rốt cuộc hắn có mục đích gì, Thẩm Kình Vũ chẳng muốn dây dưa với hẳn nữa. Anh bước đến cửa, đang định vặn tay nắm thì nghe Tiêu Dịch Kiệt nói từ sau lưng: “Sao anh coi tôi như kẻ thù thế? Tôi trả gấp đôi anh cũng không muốn theo, lẽ nào anh đang hẹn hò với Kỷ Cẩm à?”
Tay Thẩm Kình Vũ khựng lại giữa không trung.
Tiêu Dịch Kiệt thấy phản ứng của anh, trong lòng thầm mắng một tiếng “đệt”. Trước đó khi xem video hắn đã nghi ngờ rồi, bây giờ phản ứng của đối phương đã chứng thực cho suy đoán của hắn. Không phải mắt Kỷ Cẩm mọc trên đỉnh đầu à? Không phải cậu ta nói đời này sẽ không ở bên ai sao?! Trở mặt đến là nhanh!
Thẩm Kình Vũ vẫn không để ý đến Tiêu Dịch Kiệt. Tay anh dừng lại vài giây rồi vặn tay nắm cửa, vừa kéo ra một khoảng thì cánh cửa bị đè lại bởi một bàn tay khác.
“Đừng đi vội, tôi còn chưa nói hết đâu.” Tiêu Dịch Kiệt không biết nụ cười của bản thân hung dữ như thế nào. “Anh biết bệnh của cậu ta rồi thì nhớ phải khuyên cậu ta uống thuốc đi, nếu không cậu ta không khống chế được tâm trạng của bản thân, cứ đi trêu đùa cảm xúc của người khác như thế cũng không ổn đúng không?”
“Hơn nữa tôi thấy kì lạ thật–” Tiêu Dịch Kiệt nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Kình Vũ, gằn từng chữ. “Anh nói thử xem, sao cậu ta cứ thích ăn cỏ gần hang thế?”
Khuôn mặt Thẩm Kình Vũ vẫn rặt vẻ lạnh lùng.
Một lát sau, anh lắc đầu cười như thể vừa nghe thấy trò đùa gì nực cười lắm: “Tôi không biết cậu muốn nói gì, nhưng hình như cậu muốn chọc giận tôi lắm à?”
Tiêu Dịch Kiệt ra vẻ thả lỏng: “Đúng thế thì sao? Anh thái độ với tôi như thế, chẳng lẽ tôi không thể nói là anh không thích…”
Hắn còn chưa dứt câu, cánh cửa đang mở hé bị đối phương đóng sầm lại. Một giây sau, hắn bị dội vào cửa bằng một lực mạnh kinh khủng, cánh tay bị vặn sau lưng, cảm giác đau đớn và nhức nhối làm hắn hét ầm lên: “A! Đau đau đau đau đau…”
Hắn kêu gào thảm thiết đến mức nào cũng không nhận lại được sự thông cảm, người phía sau còn nhấc cả cánh tay đang bị vặn của hắn lên. Tiêu Dịch Kiệt cố gắng giảm bớt cảm giác đau đớn bằng cách ép sát mặt về phía cửa, vặn vẹo chân tay, eo đẩy liên tục về phía sau, tư thế vô cùng nực cười và lố bịch. Nhưng dù hắn giãy dụa như thế nào, Thẩm Kình Vũ chỉ dùng một tay đã có thể khống chế hắn.
“Nếu cậu biết tôi là vận động viên võ thuật.” Anh nói bình tĩnh. “Vậy cậu hẳn phải biết tôi không chỉ lì đòn mà còn giỏi đánh người hơn.”
Sự chênh lệch tuyệt đối về sức mạnh và cảm giác ngột ngạt làm Tiêu Dịch Kiệt sợ hãi từ tận đáy lòng, toát mồ hôi lạnh: “Đừng, đừng… Thả tôi ra…”
“Tôi sẽ thả cậu. Nhưng tôi cần cậu biết, người như cậu tôi gϊếŧ không cần đến mười lăm giây, cho nên cậu đừng có chọc giận tôi quá mười lăm giây ấy.”
Tiêu Dịch Kiệt đã đau đến hoa mắt, không thể phát ra tiếng kêu nào, trong lòng chỉ còn độc sự sợ hãi: chênh lệch sức mạnh như trứng chọi đá này làm hắn thật sự tin rằng Thẩm Kình Vũ có thể gϊếŧ chết mình!
Khi Tiêu Dịch Kiệt ngộp thở đến mức cổ đỏ bừng, trán nổi gân xanh thì Thẩm Kình Vũ mới buông tay ra. Hai chân hắn mềm nhũn, suýt quỳ rạp xuống đất, song sự tự do xuất hiện đột ngột làm hắn bừng tỉnh. Hắn vội bám lấy bức tường tránh sang một bên, co cụm lại một góc, sợ Thẩm Kình Vũ lại ra tay với mình.
Anh nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, lắc đầu cười: “Nếu lần sau cậu còn tìm tôi thì mong cậu sẽ tìm chỗ bí mật hơn, đừng để người khác biết chúng ta gặp nhau… Không thì tôi sẽ không đến đâu.”
Mồ hôi lạnh của Tiêu Dịch Kiệt đổ như mưa, trong đầu không còn gì ngoài sợ hãi, chẳng dám thốt lên lời nào nữa.
Thẩm Kình Vũ bước ra khỏi phòng, không quên chu đáo đóng cửa lại. Vào khoảnh khắc cánh cửa vừa khép, nụ cười trên mặt anh tắt ngúm, trong mắt lóe vẻ tức giận rồi lập tức bị anh đè xuống.
Anh nhắm mắt tựa vào tường, trong lòng bộn bề tâm trạng. Rất nhiều năm rồi anh chưa từng lạm dụng sức mạnh để khống chế người khác bên ngoài võ đài, khi nãy anh thật sự đã mất khống chế…
Một lúc lâu sau, anh hít sâu vài lần, lấy tay xoa mặt rồi quay người lại.
Khi Thẩm Kình Vũ trở lại phòng nghỉ, nhóm trợ lý vẫn còn đang đánh bài. Thấy anh bước đến, mọi người bèn nhường lại chỗ cho anh: “Anh Thẩm về rồi à? Đánh tiếp không?”
Thẩm Kình Vũ ngồi xuống: “Đánh.” Anh đang hơi bực, không muốn bản thân chìm trong suy nghĩ miên man trong lòng, đành chơi bài để phân tán sự chú ý.
Mọi người chưa đánh xong ván trước nên Thẩm Kình Vũ chỉ ngồi chờ. Một lúc sau, Tiểu Ninh hùng hổ đập hai lá bài cuối cùng trên tay xuống đất, cười như điên: “Đôi K, tôi về rồi! Hahaha!”
Mọi người cụt hứng, dồn dập nói “bỏ” rồi ném bài xuống đất: “Chán thế chán thế, từ khi anh Thẩm đi cậu ta cứ thắng suốt, anh mau về đổi vận đi.”
Thẩm Kình Vũ cười, chủ động thu bài lại để xào.
“Đừng có mơ, hôm nay tôi may thế này, phải thắng sạch tiền của mấy người!” Tiểu Ninh cười đắc ý rồi thuận miệng hỏi. “Anh Thẩm, vừa rồi ai tìm anh đấy?”
“Không quen.” Thẩm Kình Vũ cúi đầu tráo bài trong tay. “Chắc tìm nhầm người.”
Tìm nhầm người? Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Thẩm Kình Vũ thuần thục tráo bài rồi đặt xuống đất: “Bộ này ai bốc trước đây?”
“Tôi trước tôi trước.”
Sự chú ý của mọi người lại bị kéo về ván bài, không ai hỏi thêm gì nữa.
***
Hơn hai giờ sáng, chương trình đã ghi hình xong nên các trợ lý theo nghệ sĩ về khách sạn nghỉ ngơi.
Thẩm Kình Vũ đưa Kỷ Cẩm ra khỏi trường quay. Đêm tháng sáu ở phía bắc hơi lạnh, Kỷ Cẩm chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bị gió thổi thì bất giác rụt vai lại.
Cậu quay đầu về phía sau, thấy Thẩm Kình Vũ đang nhìn đằng trước đến thất thần, không biết anh đang hướng ánh mắt vào chỗ nào.
Kỷ Cẩm giơ tay quơ trước mặt anh: “Anh nhìn gì đấy?”
Thẩm Kình Vũ tỉnh lại: “Ừ?”
“Anh không sao chứ?” Kỷ Cẩm nhạy bén hỏi. “Sao tôi cảm thấy tâm trạng của anh hôm nay không tốt lắm?”
Thẩm Kình Vũ im lặng vài giây, lắc đầu: “Không… Tối nay không may nên đánh bài thua suốt.”
Kỷ Cẩm nửa tin nửa ngờ. Vì thua bài sao? Hay vì thức khuya quá nên mệt?
Cậu không nghĩ nhiều, cũng không hỏi nữa.
Trở lại phòng khách sạn là đã khuya, Thẩm Kình Vũ đang muốn hỏi Kỷ Cẩm có muốn tắm trước hay không thì Kỷ Cẩm bỗng quay người lại, giang tay với anh.
Thẩm Kình Vũ nhìn câu, hơi hoang mang.
Kỷ Cẩm làm mặt nghiêm túc: “Bình thường tâm trạng tôi không tốt anh vẫn luôn an ủi tôi, nay ngược lại thì để tôi an ủi anh đi?” Vừa nói vừa vỗ ngực mình. “Nào, dựa vào đây.”
Thẩm Kình Vũ bật cười.
Anh nhìn Kỷ Cẩm vài giây, bước lên ôm chầm lấy cậu. Xuyên qua lớp vải mỏng, anh cảm nhận được nhiệt độ của người trong ngực hơi thấp, có lẽ bởi vừa bị gió thêm thổi… Anh không nói gì, cánh tay siết người trong lòng chặt hơn, yên lặng thở dài.
Kỷ Cẩm lừa được thêm một cái ôm nữa, thầm cho bản thân một ngón tay cái trong đầu: Ha ha, mình đúng là một con quỷ nhỏ ranh ma!
***
Ngày hôm sau buổi ghi hình, Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm về Thượng Hải.
Xong lịch trình ấy Kỷ Cẩm có vài ngày để nghỉ ngơi, Thẩm Kình Vũ bắt đầu tăng số buổi huấn luyện thực chiến. Không có lịch trình nên ăn trưa xong anh đến phòng tập luôn.
Buổi chiều, Lý Vinh Quang đến phòng tập thì thấy huấn luyện viên ở đó đang cầm bia đệm cho Thẩm Kình Vũ tập một tổ hợp động tác: móc hàm trái phải, xoay người thọc trái, đá cao.
Huấn luyện viên cầm bia là một người cao một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, đùi to gấp rưỡi Thẩm Kình Vũ. Nhưng không biết ông ta đã tập với Thẩm Kình Vũ bao lâu mà bị đánh đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Một tiếng “đùng” vang lên, Thẩm Kình Vũ quét cao chân, huấn luyện viên cơ bắp kia lùi lại ba bước, suýt ngã ngồi trên mặt đất. Ông ta vứt bia đệm đi, xoa cánh tay nhức mỏi của mình: “Không được không được, chân cậu nặng quá, tay tôi sắp bị cậu đá gãy luôn rồi! Cậu tìm người khác tập cùng đi.”
Lý Vinh Quang bước lên.
Thẩm Kình Vũ thấy ông, dừng động tác lại: “Huấn luyện viên ạ.”
Lý Vinh Quang “ừ” một tiếng, nhặt tấm đệm lên vào tư thế: “Tôi giúp cậu tập.”
Thẩm Kình Vũ không nói gì, chạm tay vào tấm đệm một cái rồi bắt đầu chuỗi động tác của mình.
Ban đầu Lý Vinh Quang còn tưởng huấn luyện viên kia nhìn được mà không dùng được, đến tấm đệm giữ còn không vững, nhưng sau khi đỡ vài đòn, ông nhận ra đúng là vì Thẩm Kình Vũ ra tay quá mạnh. Đúng là sức Thẩm Kình Vũ vốn lớn, nhưng tập với bia đệm vốn để luyện tỉ lệ chính xác và tốc độ, còn bây giờ Thẩm Kình Vũ đánh như thể phát tiết tâm trạng, lần nào cũng dùng lực cũng mạnh, chẳng trách người ta bị đánh đến tái mặt.
“Làm cái gì đấy?” Đánh được vài hiệp, Lý Vinh Quang hô dừng. “Cậu tìm chỗ xả giận đấy à?”
“Không ạ…”
Lý Vinh Quang đập thẳng tấm đệm vào gáy anh: “Tâm trạng không tốt thì tự tập với bao cát đi, đã tập bia đệm thì tập tử tế cho tôi!”
Thẩm Kình Vũ che đầu, ngượng mặt: “Vâng…”
Lý Vinh Quang giơ tấm đệm lên một lần nữa: “Nghiêm túc vào! Còn đánh vớ vẩn thì tôi đập chết cậu!”
Thẩm Kình Vũ bị người huấn luyện viên già dạy dỗ mới trở nên thành thật trở lại, thu bớt lực tiếp tục luyện tập.
Lý Vinh Quang vừa đỡ đòn của anh vừa nói: “Tôi cho câu lạc bộ Quyền Bá xem video thực chiến của cậu với đội tuyển tán thủ rồi, bây giờ bọn họ rất tin tưởng cậu.”
Thẩm Kình Vũ đang liên tục ra tay nên không rảnh nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu để ông biết mình đã nghe thấy.
Đỉnh Phong Quyết không phải một giải đấu có ngưỡng cửa quá cao. Bây giờ anh được coi là tuyển thủ nghiệp dư, dù muốn tham gia các giải đấu đẳng cấp như UFC hay Strikeforce thì cũng không có khả năng ban tổ chức mời đến anh. Bây giờ anh chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu, leo từng bước về phía đỉnh núi.
Cũng bởi vậy nên đối thủ tháng sau của anh dù giỏi nhưng cũng chỉ là người nghiệp dư, còn anh đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Trong những trận đấu ở tầm cỡ như vậy, nếu không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì chiến thắng gần như nằm gọn trong tầm tay anh. Đây cũng là lý do anh có thể vừa tiếp tục làm việc vừa tập luyện.
Lý Vinh Quang nói: “Cậu thi đấu chắc sẽ không có vấn đề gì nên câu lạc bộ bên kia có một yêu cầu khác.”
Thẩm Kình Vũ đã đánh xong một hiệp, lùi về một bước: “Yêu cầu gì?”
“Bọn họ muốn cậu dùng chiêu cá sấu quẫy đuôi để K.O. đối thủ như trước kia, vậy thì bọn họ có thể dễ dàng lấy danh ‘Cá sấu trở về’ để tuyên truyền, nhanh chóng lan truyền danh tiếng của cậu.”
Thẩm Kình Vũ khẽ giật mình, đôi tay đang định tung cú đấm chợt khựng lại.