Chỉ cần một chút.
Trong giọng nói trầm ấm u ám của người đàn ông mang theo chút bất lực.
Đêm đó lần đầu tiên nhìn thấy Ứng Thần, Văn Vũ đã quá sợ hãi.
Thái độ cường ngạnh của Ứng Thần, thần thái âm u như muốn gϊếŧ cậu khiến cậu cực kỳ bất an.
Mà hắn của bây giờ bỗng nhiên lại hạ mình xuống.
Văn Vũ mím chặt môi không giãy dụa nữa, nhưng cũng không gật đầu đồng ý.
Khuôn mặt âm trầm của người đàn ông gần như chạm vào mặt cậu, ở khoảng cách gần càng thấy rõ nét điển trai.
Trong đôi mắt thâm sâu u ám phản chiếu vẻ hoảng sợ của cậu, sống mũi cao chót vót nhẹ nhàng cọ cọ vào chóp mũi cậu, hơi thở bao trùm lấy hai người họ.
Hai người, chỉ cần một trong hai người chủ động chạm vào nhau là có thể cảm nhận được nhiệt độ của môi nhau.
Nhưng Ứng Thần dường như đang chờ đợi sự đồng ý của cậu.
Văn Vũ kháng cự theo bản năng, nhưng trong vẻ mặt cứng cỏi và độc đoán của Ứng Thần, cậu nhìn thấy nỗi đau tưởng chừng như bị đè nén ngàn năm không thể tiêu tan.
Cậu đột nhiên rất muốn khóc.
Lại bối rối không biết làm sao, nhắm chặt hai mắt như muốn trốn tránh.
Cậu nghĩ, Ứng Thần mặc dù là vi phạm thỏa thuận đi hôn cậu.
Mà để hắn hôn tí thôi cũng được nhỉ
Tuy nhiên, hơi thở lành lạnh bao quanh gò má cậu dần biến mất, nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được bóng đen đang đè lên mình dần dần tan biến.
Ứng Thần đứng dậy, rời khỏi phòng.
Lúc Văn Vũ mở mắt ra, trong phòng trống rỗng im lặng. Chỉ nghe được tiếng tim mình đập loạn vì lo lắng. ——
Cho đến khi thức dậy vào buổi sáng, cậu vẫn không cảm nhận được hơi thở của Ứng Thần, chăn gối bên cạnh không có dấu vết bị động vào.
Xem ra Ứng Thần sẽ nguyện ý tuân thủ ước định giữa hai người, sẽ không chạm vào cậu cho tới khi cậu nhớ lại ký ức kiếp trước.
Thế nhưng, phải làm sao mới lấy lại được ký ức kiếp trước đây
Văn Vũ cau mày, bên ngoài có tiếng loảng xoảng, như là tiếng dọn dẹp.
Là cái cậu bé Ứng Thần phái tới chăm sóc cậu.
Bóng tối giữa lông mày Văn Vũ lại càng tăng thêm, nhớ tới một chuyện khác. Cậu nhảy ra khỏi giường, lấy ra một tấm danh thϊếp từ túi của mình.
Trong danh thϊếp viết: Hoàng Hạ đại sư. Truyền nhân Dịch gia, xem phong thủy, xem cát hung, trừ tà siêu độ, khai quang cầu phúc.
Là vị đạo sĩ hôm qua đã nhét nó cho cậu.
Trước đây cậu còn không tin nhân loại có thể làm được những chuyện này, nhưng chiều hôm qua, sau khi nhìn thấy cậu bé kia sợ hãi lá bùa vàng này, thì cậu tin rồi.
Văn Vũ cầm điện thoại di động bấm số điện thoại trên.
Giọng nói chưa tỉnh ngủ của Hoàng đại sư truyền đến: "Tiểu huynh đệ, gặp chuyện tốt rồi muốn đến cảm ơn ta đúng không?"
Văn Vũ kỳ quái: "Sao ngài biết là tôi. ”
"Ta đương nhiên biết, ngày hôm qua nhìn thấy mây tím vờn quanh cậu, sắc mặt phát sáng, liền biết gần đây tài vận của huynh đệ cậu rất mạnh. Gần nhất gặp được được quý nhân, phá tai phá nạn, phát tài phát phúc.
Nếu Ứng Thần là quý nhân của cậu
Trong lòng Văn Vũ cười lạnh, cắt ngang lời Hoàng Hạ đang thao thao bất tuyệt, nói: "Hoàng đại sư, Ngài có thể dạy tôi cách dùng bùa trừ tà của ngài hay không?"
"Hả? Trừ tà? ”
Hoàng Hạ chậc một tiếng: "Đứa nhỏ này, sao lại không tin ta chứ. Không có tà khí xung quanh cậu đâu. ”
Văn Vũ tăng thêm giọng điệu nói chuyện: "Hoàng sư phụ, tôi nghiêm túc. ”
Hoàng Hạ ha ha: "Ta trừ tà cho người ta 500 1 phút. Nếu ta dạy người khác cách kiếm tiền, thì sau lấy đâu ra cơm mà ăn nữa."
Văn Vũ: "Tôi sẽ trả học phí cho ngài. ”
Trong điện thoại di động của cậu còn lưu lại nhật ký chuyển tiền cho Hoàng Hạ ngày hôm qua. Vì thế cậu vừa thương lượng với Hoàng Hạ, vừa mở thanh toán không chút do dự chuyển khoản.
"Hai vạn, đủ chưa? Không đủ để tôi chuyển thêm cho ngài. ”
Bên kia Hoàng Hạ hẳn là nhận được thông báo chuyển tiền, sửng sốt, vội vàng nói: "Không phải, tiểu huynh đệ, cậu cho rằng muốn vào sư môn là chuyện dễ dàng như vậy sao? ”
Giọng điệu Văn Vũ bình tĩnh: "Đại sư đã nhận tiền của tôi rồi, Giờ tôi có thể đi tố cáo ngài giở trò bịp bợm, lừa gạt hại người"
"Ha! Tiểu tử thối! Cậu!
Hoàng Hạ cứng họng: "Thứ này không phải nói dạy là có thể dạy. Đầu tiên phải xem cậu có tư chất không đã, ta hỏi cậu, cậu có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không nhìn thấy không? ”
Thứ mà người bình thường không nhìn thấy?
Văn Vũ cứng đờ
"Không thể chứ gì."
Hoàng Hạ hừ cười: "Cho dù là cậu có thể nhìn thấy, vậy cũng cần thành tâm giới luật tu hành mấy năm, thậm chí mấy chục năm mới được Tổ sư gia thưởng cho chút pháp lực. ”
"Lá bùa kia cầm trong tay ta có thể hàng yêu trừ ma, đặt ở trong tay cậu chỉ là một tờ giấy vụn."
"Cậu cho rằng mấy cái pháp quyết ta lẩm nhẩm là giả thần giả quỷ, lải nhải lung tung ư. Đó đều là pháp lực mượn từ Tổ sư gia cả. ”
Văn Vũ vội vàng hỏi: "Tổ sư gia là gì? ”
Hoàng Hạ khổ tâm khuyên nhủ: "Đứa nhỏ này, nếu cậu không tin những thứ này thì đừng hỏi nhiều như vậy. Ta sẽ trả lại tiền cho cậu. ”
"Còn có ta cũng khuyên cậu tốt nhất đừng đυ.ng vào loại người như ta, coi chừng bị cắn trả."
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Văn Vũ cầm bùa vàng trong tay trầm tư: Hoàng Hạ nói lá bùa màu vàng này đặt trong tay cậu chỉ là giấy vụn.
Nhưng vì sao cậu bé không rõ lai lịch hôm qua lại sợ hãi.
Chẳng lẽ
Trong lòng cậu mơ hồ suy đoán một loại khả năng, lại cẩn thận nhét bùa giấy vào cặp sách, đeo lên người đi ra khỏi phòng.
Cậu bé đang dọn dẹp đại sảnh bên ngoài, nghe thấy tiếng Văn Vũ xuống lầu, dừng động tác trong tay lại, cũng không quay đầu lại nói: "Cơm của cậu ở trên bàn, tự ăn đi."
Nói xong, phát tiết đá thùng nước lau sàn.
Tiếng va chạm bén nhọn vang vọng trong đại sảnh trống rỗng, trong đó là sự căm ghét và hận thù của cậu bé.
Văn Vũ suy đoán, địch ý không giải thích được của cậu bé đối với cậu đại khái xuất phát từ quan hệ giữa cậu và Ứng Thần.
Cậu liếc nhìn bát đĩa đựng thức ăn được đặt trên bàn, nhìn thái độ ác liệt đầy thù địch của cậu bé, nói: "Không cần, sau này không cần chuẩn bị bữa ăn cho tôi nữa đâu."
"Nếu không thích ở chỗ này, có thể rời đi."
Cậu bé bị những lời này kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "rầm" một tiếng ném cây lau nhà trong tay xuống, vọt tới bên cạnh Văn Vũ, một tay túm lấy cổ áo cậu: "Văn Vũ!"
"Cậu cho rằng tôi nguyện ý chăm sóc một nhân loại vô dụng như cậu chắc! Cậu là cái thá gì, khiến cho chủ nhân nâng niu cậu trong lòng,coi trọng cậu như vậy. ”
"Còn đêm qua, cậu đã làm gì chủ nhân! Ngài ấy vì cậu bôn ba suốt ngày, vì cậu tiêu hao tinh lực, cậu còn làm khổ ngài ấy như thế. ”
“Cậu, cậu nên biến mất, nên hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh"
Đôi mắt cậu bé đỏ thẫm bất thường, giống như có thể bùng cháy, vì ghen tị mà cắn nuốt tất cả mọi người vào trong.
Cậu bé dường như không thể kiềm chế được cơn giận, bóp chặt cổ cậu, mắt như muốn nứt ra: "Cậu có biết chủ nhân đứng bên ngoài phòng cậu cả đêm, chỉ để cho cậu một □□ phàm nhân có thể nghỉ ngơi tốt."
"Cậu là gì! cậu dựa vào cái gì, dựa vào cái gì hả!"
Văn Vũ bị nó bóp đến gần như hít thở không thông, đại não thiếu oxy bắt đầu ong ong đau đớn, tứ chi cũng bắt đầu trở nên tê dại.
Du͙© vọиɠ sinh tồn mãnh liệt làm cho cậu nhớ tới bùa giấy trong cặp, một tay cậu cố gắng tìm kiếm trong ba lô sau lưng, sau khi sờ được xúc cảm của giấy thì mạnh mẽ rút ra.
Cậu không biết Hoàng Hạ đạo sĩ niệm pháp quyết gì, chỉ nhớ rõ cuối cùng hô một chữ "Tán".
Cậu ôm ý nghĩ thử một lần, cầm bùa giấy dán lên mặt nó, bị nó bóp đến không thể lên tiếng, cậu cố gắng hô lên chữ "Tán" hàm hồ khàn khàn.
Trong nháy mắt, có một đạo ánh sáng tỏa ra rơi vào lá bùa màu vàng. Một ngọn lửa lóe lên, lá bùa giấy nhanh chóng bắt lửa,biến mất trong tay cậu.
Văn Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy cậu bé "A——" một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, thân thể thẳng tắp nằm trên sàn gạch men lạnh lẽo cứng rắn.
Văn Vũ thoát khỏi tay cậu bé, lảo đảo hai bước khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng đứng vững. Không ngừng ho khan, nặng nhọc hít từng ngụm khí.
Cậu thấy cậu bé trên mặt đất sau khi hét lên thảm thiết thì im bặt. Thân thể dần dần trở nên cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, đờ đẫn, ánh mắt kinh hãi nhìn thẳng vào mái vòm cao lớn của phòng khách.
Giống như một cái xác.
Có phải bùa giấy có tác dụng không?
Văn Vũ nhìn tay mình, mê mang lui về phía sau.
Đột nhiên một luồng gió âm u nổi lên từ khu vực xung quanh, rủ xuống trên làn da trần trụi khơi dậy tầng tầng run rẩy.
Văn Vũ không nhìn thấy gì cả, nhưng có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang rời khỏi cơ thể cậu bé.
Giống như linh hồn của mình rời khỏi cơ thể ngày hôm đó, mờ ảo bay lên.
Văn Vũ căng thẳng thần kinh, cảnh giác nhìn chung quanh.
Đột nhiên, cơn gió u ám trở nên mạnh mẽ, thổi bay quần áo thiếu niên cùng rèm cửa sổ sát đất.
Văn Vũ đưa tay muốn che lại, nhưng lại nghe thấy "A a a a——"
Tiếng kêu bén nhọn thê thảm bỗng nhiên vang lên: "Mày làm cái gì, mày hủy thân thể chủ nhân ban cho tao, tao gϊếŧ mày aaa!!! ”
Tất cả đồ đạc trong đại sảnh đầu cộng hưởng theo giọng nói chấn động. Cửa sổ sát đất của nhà bếp phát ra tiếng kêu to.
Đây mới là lệ quỷ ác linh chân chính.
Cơn gió mãnh liệt nhào tới thiếu niên, như thể cố gắng hết sức để áp chế cậu.
"A!"
Văn Vũ bị quật ngã xuống sàn nhà, không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều bị hận ý đè nên.
Cậu không thể giãy dụa, không thể hô hấp, dùng hết toàn lực muốn đứng lên nhưng không nhúc nhích được, chỉ có thể tiếp nhận oán hận của ác linh.
Bùa giấy đã bị phá hủy, cậu không còn thứ gì có thể chống lại cậu bé, ngay khi nghĩ rằng mình sắp bị gϊếŧ thì…
Hơi thở âm hàn lạnh lẽo mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, hơi thở quen thuộc khiến cậu run lên.
Ứng Thần tới rồi.
Trong phút chốc, tất cả những tiếng leng keng rung động đột nhiên biến mất, ác linh cũng đột nhiên an tĩnh lại.
Thân thể thiếu niên bị áp chế một lần nữa lấy lại tự do, cậu ngồi dậy, nhìn thấy Ứng Thần đang đưa lưng về phía mình.
Ngay sau đó, là một giọng nói cực kỳ sợ hãi run rẩy vang lên dưới chân Ứng Thần: "Chủ nhân. ”