Văn Vũ vốn lớn lên đã đẹp trai, mang vẻ lạnh lùng, khóe môi nhếch lên vẻ cuồng nhiệt cùng sự kiêu ngạo của thiếu niên khó có thể thuần phục.
Hếch nhẹ đường quai hàm góc cạnh, giống như thiếu niên sắc bén lại cực kỳ đẹp trai trong truyện tranh.
Mà vóc người gầy gò dẻo dai đặc trưng ở thời niên thiếu, càng có hương vị giống như trái chanh non nớt.
Làm cho người ta muốn thưởng thức phần ngây ngô này, muốn hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ chinh phục kiêu ngạo ấy.
Chu Hành nhìn chằm chằm đôi môi mỏng màu nhạt của thiếu niên cong lên, ý cười càng sâu: "Có thể. ”
Y đưa tay ra hiệu cho trợ lý và vệ sĩ trong viện, hai người đàn ông lập tức hiểu ý, xoay người đi ra khỏi sân ngồi vào trong xe chờ đợi.
Mà Văn Vũ đưa người vào nhà, "rầm" một tiếng, cửa bị khóa, phòng khách cũ kỹ đóng lại.
Một người đàn ông mặc âu phục, áo sơ mi cao cấp, cùng một thiếu niên đeo túi xách, mặc quần jean ngắn tay màu trắng sạch sẽ ở một chỗ, bầu không khí bỗng nhiên trở nên bí mật mập mờ.
Ít nhất là trong mắt Chu Hành.
Y đến gần thiếu niên một bước, ánh mắt mang theo ý cười hỏi: " Cháu đã nghĩ rõ rồi sao? ”
Văn Vũ lạnh nhạt hỏi y: "Trước tiên nói cho tôi biết, ngài có bao nhiêu quan hệ tài nguyên. Nếu ngài phạm tội, có bị trừng phạt như người thường không?"
Chu Hành cho rằng thiếu niên đang tìm hiểu bối cảnh của y, khinh miệt cười ra tiếng.
Đối với một thiếu niên ngu dốt, không tiền bạc, không chỗ dựa, không kinh nghiệm trong giới, địa vị và tài nguyên của y đơn giản là lớn hơn cả bầu trời.
Đứa nhỏ không biết quyền thế sâu cạn như nào, chỉ cần hơi dọa một chút là có thể bị mình ngoan ngoãn dắt đi.
"Ví dụ"
Người đàn ông ghé sát vào bên tai thiếu niên, thanh âm u ám: "Chú có thể để cho người của chú mang cháu đi, nhốt cháu vào biệt thự của chú vĩnh viễn cũng trốn không thoát. ”
“ Quyền thế như vậy cháu nghĩ sao?"
Thiếu niên cụp mắt lại, đuôi mắt lạnh lẽo liếc về phía đối phương.
Chu Hành lại nở nụ cười, vươn ngón trỏ xoa lên gò má mềm mại lạnh lùng của thiếu niên nhẹ nhàng cọ xát: "Đùa một chút thôi, chú không phải loại người như vậy đâu. ”
"Loại chuyện này chú phải nhận được sự đồng ý của cháu, cũng sẽ đáp ứng trao đổi điều kiện mà cháu muốn. Miễn là cháu nguyện ý đi với chú, chú sẽ không để cháu chịu thiệt thòi. ”
"Nhưng trước tiên"
Giọng nói người đàn ông trở nên chậm rãi bí ẩn, cọ cọ ngón trỏ trên má di chuyển xuống quai hàm góc cạnh rõ ràng của thiếu niên, nhẹ nhàng nâng lên: "Chú phải cho cháu biết chúng ta có quan hệ gì trước đã. ”
Văn Vũ nhìn lên người đàn ông, cười lạnh: "Tốt nhất, thật sự lợi hại như ngài nói. ”
Đôi mắt trong suốt chợt co rút lại, lóe ra một tia sắc bén, thiếu niên đưa tay nắm cổ tay người đàn ông.
"A!"
Bàn tay của người đàn ông đặt ở cằm thiếu niên bị bẻ về phương hướng không thể uốn cong, cơn đau bất ngờ khiến y bất ngờ hô lên.
Chẳng qua tiếng kêu thảm thiết này còn chưa truyền ra tới tai vệ sĩ cùng trợ lý đang chờ ở trong xe ngoài cổng, nắm đấm của thiếu niên mang theo gió lớn hung hăng đấm vào sống mũi người đàn ông
"A!"
Một nửa tiếng kêu thảm thiết còn lại của Chu Hành bị đập trở về, buồn bực nuốt xuống.
Văn Vũ ra tay cực nhanh, ngay cả cơ hội la hét cũng không cho y, nhấc đầu gối lên đập vào bụng người đàn ông.
"Phốc——"
Người đàn ông còn chưa bị đập gãy xương sống mũi, lập tức lại bị đau đớn ép khom lưng, không ngừng nôn khan, thân thể nặng nề ngã xuống sàn nhà.
Y không ngờ thiếu niên này lại có kỹ năng chiến đấu điêu luyện như vậy, trong một giây ngắn ngủi y hoàn toàn bị chế phục,toàn thân đau đớn đến mức co rút, chật vật nằm sấp trên mặt đất không ngừng hít khí lạnh.
Chu Hành tức giận, thở dốc: "Tao đệt XX, mày không muốn sống nữa à! ”
Thiếu niên kiềm chế tức giận, mím môi mỏng, giơ đôi chân thon dài dẻo dai đạp mạnh vào bụng người đàn ông, một cái, hai cái
"A"
Vẻ mặt Chu Hành méo mó thống khổ, tiếng mắng bị nhấn chìm trong tiếng rêи ɾỉ thấp kém của mình.
Bị người ta bất ngờ tấn công, y không kịp phát ra tiếng la hét liên tục giãy dụa.
Ngoài cửa rõ ràng có hai vệ sĩ của Chu Hành, nhưng y lại bị một thiếu niên liên tục tấn công.
Hơn nữa liên tục bị tấn công, thân thể đau nhức co giật khiến y không thể cử động, y cũng rõ ràng ý thức được thiếu niên không phải đang tự vệ, mà là đang trút giận lên mình.
Năm phút sau, thiếu niên rốt cục dừng lại cuộc tấn công đơn phương của mình. Thù địch trong mắt dần dần phai nhạt, nham hiểm nhìn người đàn ông trên mặt đất nói:
"Không phải nói ngài đây có thể nhốt tôi lại sao, vừa lúc để cho tôi xem ngài có bản lĩnh này hay không."
Đại não người đàn ông ong ong, căn bản không thể nghe thấy thiếu niên đang nói gì, cả người y chật vật. Miệng phun ra bọt máu nằm thống khổ rêи ɾỉ trên mặt đất, áo sơ mi trắng dính đầy bụi bặm, màu đỏ tươi loang trên mặt cùng vết máu kinh người.
Y dùng khí lực cuối cùng căm hận trừng mắt nhìn, cố gắng chống đỡ đe doạ thiếu niên.
Văn Vũ cười nhạo, lấy điện thoại di động bấm số báo cảnh sát, bình tĩnh nói với nhân viên trực tổng đài: "Có một người đàn ông tên Chu Hành mang theo hai vệ sĩ xông vào nhà tôi, còn muốn da^ʍ ô tôi. ”
Cậu nghiêng tầm nhìn của mình nhìn người đàn ông trên mặt đất, nói: "Có một người bị thương tại hiện trường, xin vui lòng mang theo xe cứu thương đến, địa chỉ là."
Thiếu niên đang cố gắng tìm ra bước đột phá.
Hiện tại, theo một ý nghĩa nào đó cậu thuộc về Ứng Thần. Chu Hành muốn trả thù mình, nhất định phải thông qua cửa ải Ứng Thần.
Cậu muốn nhìn xem, Chu Hành có bản lĩnh trả thù trong khi cậu bị Ứng Thần khống chế theo dõi hay không.
Nếu có, thì rất tốt...
Cảnh sát đến nhanh hơn dự kiến, đi theo xe cảnh sát còn có một chiếc xe sang màu đen.
Văn Vũ còn ở trong phòng khách không nhìn thấy gì, nhưng thân thể lại như có cảm ứng, nhạy cảm cảm nhận được khí lạnh mãnh liệt.
Là loại hơi thở tối hôm qua, có thể làm cho cả người cậu run rẩy.
Ứng Thần có tới không?
Thiếu niên đứng ở trong phòng khách, hai chân lại không ngừng lui về phía sau: Ứng Thần sao lại cùng cảnh sát tới đây?
Là bởi vì cậu vừa rồi đi đạo quán dùng bùa định làm gì đó hắn, hắn mới tới tìm mình tính sổ sao?
Người đàn ông nằm □□ trên mặt đất nghe thấy tiếng động của cảnh sát và xe cứu thương, biết rằng y đã được cứu.
Giọng nói yếu ớt của y căm hận mắng Văn Vũ: "Khốn kiếp, mày trưởng thành rồi đó. Cố ý gây thương tích phải chịu trách nhiệm hình sự biết không? ”
"Còn nói tao lén lút xông vào nhà dân uy hϊếp mày? Mày có biết tao là ai không? Mày nghĩ chỉ bằng mấy câu vớ vẩn cảnh sát sẽ tin mày chắc"
“Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, chờ ngồi tù đi, mẹ nó ngày nào tao cũng cho người vào làm mày! Gϊếŧ chết mày! ”
"Tốt hơn hết ngài đừng làm tôi thất vọng."
Văn Vũ âm trầm nhìn chằm chằm, gằn từng chữ thấp giọng nói: "Tốt nhất hôm nay liền đưa tôi vào, để cho tôi ngồi tù cả đời. ”
Chu Hành kinh ngạc nhìn thiếu niên.
Đứa nhỏ này không giống trước kia lúc y mớ gặp, vốn tưởng rằng tuổi còn nhỏ dễ dàng đắc thủ, mà hiện tại, nhìn cậu tựa như một kẻ điên.
Cố ý gây thương tích cho người khác có chủ đích rõ ràng, không phải không biết mình sẽ bị trả thù.
Mà là thiếu niên muốn tổn thương y, là cố ý phạm tội gây sự.
Cậu thực sự muốn bị cảnh sát bắt, muốn y trả thù cậu.
Đi bộ bên bờ sông nhiều năm như vậy*, thế nhưng giờ lại rơi vào tay một đứa trẻ giống như người điên, Chu Hành nghiến răng nghiến lợi: "Được, mày chờ cho tao, tao cam đoan để mày chết trong tù. ”
(*Đi bộ ven sông, giày không bị ướt: Trên cơ bản là gặp đủ loại tình huống, lần nào cũng vượt qua chướng ngại vật, cứu nguy)
Văn Vũ cười lạnh kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Để cho tôi xem ngài đây có lợi hại như vậy hay không. ”
Nói xong, hung hăng đá một cước vào mặt Chu Hành.
"A!"
Người đàn ông lần thứ hai kêu thảm thiết, máu mũi vốn ngừng lại lần nữa chảy ra.
Tuy nhiên, Văn Vũ đã không thể như ý muốn.
Sau khi cảnh sát tiến vào, như đã sớm biết nguyên nhân, trực tiếp buộc Chu Hành lên cáng xe cứu thương.
Còn khuyên Văn Vũ đang bình yên vô sự, nói: " Đứa trẻ này, không sao đâu, còn lại giao cho chúng ta, cháu cùng Ứng Thần đi trước đi, Ứng tiên sinh sẽ bảo vệ cháu. ”
Ứng tiên sinh!
Văn Vũ sau khi nghe được lời của cảnh sát, trái tim bị đập mạnh một cái, nặng nề trầm xuống, hai chân đứng trên mặt đất lắc lư bất ổn lui về phía sau.
Thì ra, rõ ràng là cậu báo cảnh sát, nhưng Ứng Thần lại có thể cùng cảnh sát tới đây, còn có thể đưa luôn Chu Hành đi không thèm hỏi nguyên nhân.
Chứng tỏ Chu Hành căn bản không phải là đối thủ của Ứng Thần, thậm chí còn không đủ tầm làm đối thủ.
U ám tối tăm đè nén hơi thở như mây đen của mùa đông, lần thứ hai tấn công Văn Vũ, đè lên trái tim cậu khiến cậu không thở nổi.
Bôn ba một ngày, cậu chung quy vẫn không tìm được bước đột phá để chạy trốn.
Chu Hành hoàn toàn không biết nội tình, nằm trên cáng miệng vẫn hô: "Mấy người làm cái gì! Sao lại bắt tôi? Tôi là nạn nhân. Là nó, là nó động thủ đánh trước! ”
Mà ngoài cửa, hai vị vệ sĩ của y khi nhìn thấy cảnh sát cùng xe cứu thương tới, còn tưởng rằng là ông chủ của mình chơi quá tàn nhẫn.
Đang lo lắng chuyện truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ông chủ và công ty, lại nhìn thấy toàn thân đầy thương tích bị kéo ra là ông chủ nhà mình.
Bọn họ cuống quít nhảy xuống xe, không ngừng đi theo các cảnh sát đang khiêng Chu Hành cố gắng thương lượng.
Văn Vũ nhìn cảnh hỗn loạn bên ngoài qua cánh cửa đang mở, thấp giọng lẩm bẩm:
Thật vô dụng! Lăn lộn còn không bằng một con quỷ.
Sau khi xe cảnh sát và xe cứu thương rời đi, cuối cùng tiểu viện cũ kỹ ồn ào rơi vào im lặng.
Văn Vũ vẫn đứng ở chỗ cũ trong phòng khách, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu ở bên ngoài mở ra.
Người đàn ông trong xe vừa lộ ra một đoạn vai mặc áo sơ mi đen, thiếu niên liền nhận ra người kia là ai.
Là Ứng Thần, thực sự đã đến.
Đến tìm cậu tính sổ.
Hai chân thiếu niên giống như bị đóng đinh trên sàn nhà, không nhúc nhích. Nhìn bóng dáng cao lớn âm u của người đàn ông từng bước tới gần, thậm chí quên mất chạy trốn, quên mất suy nghĩ, trong lòng chỉ có bảy tám phần bất an.
Cửa gỗ của ngôi nhà được tự động mở ra, phát ra một tiếng "kẽo kẹt", người đàn ông xuất hiện ở cửa
Đẹp trai đến mức không chân thật, lại âm u đến mức giống như bọc trong một đám mây đen dày đặc bão tố.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn dường như đã tới thẳng chỗ thiếu niên đang đứng, thẳng tắp âm u nhìn thiếu niên.
Trong phòng không có điều hòa, ngay lập tức bị một luồng khí lạnh mạnh cuốn vào. Mồ hôi trên trán và lưng thiếu niên dần dần trở nên lạnh lẽo.
Cả người cậu căng thẳng, nhìn người đàn ông từng bước tới gần, cậu không tự chủ được lui về phía sau, thân thể "rầm rầm" đυ.ng vào tường sau đó bị ép dừng lại.
Cậu không còn nơi nào để lui. Mà Ứng Thần, còn đang đi về phía cậu.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người vờn quanh.
Thiếu niên dường như đang chờ đợi bản án tử hình, không, cảm giác đến gần này còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Vừa rồi cậu còn cảm thấy Chu Hành cùng Lệ Quỷ Ứng Thần này có chút giống nhau, nhưng hiện tại việc gắt gao đè nén hơi thở của cậu so với lúc nãy là một trời một vực.
Văn Vũ chưa bao giờ sinh ra cảm giác sợ hãi đối với bất cứ thứ gì, mà hiện tại, cậu thật sự sợ hãi.
Ứng Thần không làm gì cả, không nói gì cả, đầu ngón tay thon dài trắng lạnh của thiếu niên run lên mất kiểm soát
Ứng Thần đứng cách Văn Vũ một mét rồi dừng bước. Ánh mắt âm u đánh giá thân thể thiếu niên, trầm thấp chậm rãi hỏi:
"Hiện tại biết sợ rồi?"
Văn Vũ mím môi không nói gì, tối hôm qua Ứng Thần nói chỉ cần mình nghe lời như trước kia, sẽ đối tốt với mình.
Mà ngày hôm đó, cậu cố gắng đến đồn cảnh sát tố cáo hắn, đi đạo quan tìm người làm phép, thậm chí cố ý dẫn Chu Hành vào nhà đánh trọng thương người ta, tất cả là để rời khỏi người đàn ông này.
Văn Vũ không biết người kia sẽ đối xử với cậu như thế nào? Hắn sẽ làm gì mình?
Chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm hắn, toàn tâm toàn ý đều đề phòng, cảnh giác.
Ứng Thần thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: "Thật đúng là giống như trước kia, mới rời khỏi tôi chút thôi là đã bị người khác ức hϊếp. ”
Hắn nhìn quanh nhà Văn Vũ, ánh mắt càng tối sầm, trầm giọng nói: "Thu dọn đồ đạc, theo tôi về nhà. ”
_______
Edit: Bé Vũ vì muốn xem thử lão Hành có chống lại được Ứng Thần hay không mà tự mình tiến cử vào tù cho người ta trả thù, đúng là khum nói lên lời ¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯