Bị Kẻ Thù Bắt Làm Vợ Ta Phải Làm Sao?

Chương 26

Cho dù bị người ta thấy hết nhưng Tuyết Ương vẫn bình tĩnh, ngay cả hơi thở cũng không rối loạn, ngước mắt nhìn Lạc Thanh Trần: "Sao ngươi ở đây?"

Nghe thấy tiếng Tuyết Ương, lúc này Lạc Thanh Trần mới hoàn hồn, hắn vội vàng quay lưng lại và lau vết máu trên mũi, nhìn vết máu đỏ tươi trên tay Lạc Thanh Trần bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mặt. Tay ôm chim non của hắn không khỏi nắm chặt lại, nói nhỏ: "Trên núi lửa này có tổ chim, con chim non này không cẩn thận rời tổ, ta muốn... đưa nó về."

Chim núi lửa là sinh vật chỉ có ở núi Kỳ Lân, sống ở nơi nóng bức, tập trung nhiều nhất ở núi lửa.

Thời Thất tới xem thử, con chim màu đỏ kêu líu ríu ở trong ngực Lạc Thanh Trần, lông chưa mọc hết, con mắt to bằng hạt đậu rất đáng yêu. Thời Thất cẩn thận chạm vào cánh nó, nó không sợ người lạ, kêu to với Thời Thất vài tiếng.

Thời Thất thích, không khỏi nở nụ cười: "Đáng yêu quá..."

Sau lưng truyền đến tiếng Tuyết Ương: "Nướng lên cũng ngon."

Nghe nàng nói như vậy, nụ cười trên mặt Thời Thất phai nhạt.

Không hổ là Hắc Ngạo phiên bản nữ, cách nói chuyện giống hệt nhau, nhớ tới con thỏ trắng mập mạp đã chết, Thời Thất bỗng buồn rầu.

"Vậy ngươi trả nó về đi, còn đứng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ muốn chiếm tiện nghi của chúng ta?"

Lưng Lạc Thanh Trần bỗng cứng đờ, quay người thả chim non vào tay Thời Thất sau đó vội vàng nhảy xuống, nhìn Lạc Thanh Trần biến mất, Thời Thất ngơ ngác mở to mắt.

Tuyết Ương cười hừ: "Gan nhỏ thật."

Lộ Thanh nhìn Tuyết Ương: "Tám phần là thích Tuyết Ương tỷ rồi, trước đó mấy lần muội thấy hắn nhìn trộm tỷ đó."

Nghe nói vậy, Tuyết Ương nhíu mày không nói gì.

Thời Thất quả thật tìm thấy một chim tổ, cẩn thận đặt chim non vào trong tổ rồi mấy người Tuyết Ương bên kia cũng đứng dậy, vào lúc Thời Thất còn chưa kịp phản ứng, gáy áo bỗng bị Tuyết Ương xách lên rồi chỉ thấy chân lơ lửng ở không trung, trong chớp mắt Tuyết Ương xách Thời Thất nhảy xuống đất rồi nàng buông Thời Thất ra, khóe mắt bỗng nhìn thấy một bóng người.

Lạc Thanh Trần cầm kiếm đứng đó, tay áo bay bay, nhìn thấy mấy người Tuyết Ương xuống, hắn ngước mắt bắt gặp cái nhìn của Tuyết Ương.

Lộ Thanh cũng nhìn thấy, nhẹ nhàng nói: "Tuyết Ương tỷ, hắn đang chờ tỷ đó..."

Tuyết Ương ngắm nghía tua quạt trên tay, nói: "Các ngươi đưa samoyed này về trước đi, ta đi một chút rồi tới."

Những người khác nhìn nhau cười rồi kéo Thời Thất đi trước.

Tuyết Ương xòe quạt, bước từng bước tới gần Lạc Thanh Trần, sau khi đứng ở trước mặt hắn thì ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thanh Trần: "Gì vậy?"

Tuyết Ương xinh đẹp, khí thế hùng hổ dọa người, nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, tai Lạc Thanh Trần lại đỏ lên, hắn lấy dũng khí nhìn Tuyết Ương rồi lắp bắp nói: "Vừa rồi... ta không biết."

Tuyết Ương nhíu mày: "Ngươi chờ ta lâu vậy là để nói lời này?"

"Ta sẽ chịu trách nhiệm." Lạc Thanh Trần nắm nắm đấm, "Vừa rồi... xin lỗi, ta sẽ chịu trách nhiệm."

Tuy sống ở Đông trại hỗn loạn, nhất là có nghĩa phụ rất trăng hoa trụy lạc, Lạc Thanh Trần lại giữ cả thể xác và tinh thần trong sạch, hắn là người cố chấp, chỉ muốn một lòng một dạ với một người, nếu tìm thấy người mình thích Lạc Thanh Trần tuyệt đối sẽ không thay lòng nếu không tìm thấy... hắn thà rằng sống cô độc cả đời.

Lần đầu tiên Lạc Thanh Trần gặp Tuyết Ương là một trăm năm trước, từ đó hắn đã nhớ mãi không quên nàng, Lạc Thanh Trần từng muốn thổ lộ với Tuyết Ương nhưng sợ mạo phạm nàng, sợ bị nàng từ chối.

Tuyết Ương nhìn Lạc Thanh Trần chằm chằm một lát, bỗng cười ra tiếng và chế giễu: "Đại huynh đệ, ngươi đùa ta à?"

Lạc Thanh Trần ngơ ngác một lát: "Ta... ta nghiêm túc, ta biết mình mạo phạm nàng..."

"Được rồi." Tuyết Ương vung quạt cắt ngang lời hắn: "Nhìn thì nhìn thôi, chuyện chẳng đáng là gì. Cũng chẳng phải mất một miếng thịt, khỏi nói chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm gì đó, không thú vị." Tuyết Ương quơ cây quạt, lại nhìn Lạc Thanh Trần trước mắt vẫn nhíu mày như không đồng ý với nàng.

Tuyết Ương bĩu môi, bỗng nhiên nhớ tới lời vừa rồi Lộ Thanh nói, nàng tiến lên mấy bước, một tay chống vào thân cây sau lưng Lạc Thanh Trần, giam hắn trong đó rồi nói: "Không phải người thích ta thật đấy chứ?"

Lạc Thanh Trần mím môi, gật đầu: "Ừ."

Tuyết Ương ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ tiểu tử này trả lời thành thật như vậy.

Nàng nhìn Lạc Thanh Trần một lượt, Lạc Thanh Trần như tên của hắn, lạnh nhạt xuất trần như tuyết liên trong núi, trước giờ hắn không hợp bọn họ, đặc biệt còn sống ở Đông trại, Tuyết Ương lại càng chẳng có ấn tượng tốt với hắn, nhất là...

"Ta nhớ hình như ngươi là... yêu quái chuột đuôi cụt?"

Mặt Lạc Thanh Trần càng đỏ hơn, lại nhỏ giọng ừ.

Tuyết Ương chép miệng: "Không được, ngươi quá nhỏ."

Con mắt Lạc Thanh Trần trợn to, cuống cuồng nói: "Không nhỏ."

Hắn nói xong, hai người đều im lặng.

Bầu không khí xấu hổ kỳ dị, bên tai là tiếng côn trùng kêu vang, chim hót, gió xuân lướt qua vuốt ve lá cây, chỉ có bọn họ yên tĩnh như một bức tranh.

Tuyết Ương cong môi, nhịn không được cười to: "Ta cứ tưởng rằng ngươi là bí đao ngâm [1], không ngờ rất thú vị. Được rồi, chúng ta ở bên nhau đi, dù sao ta vừa thất tình, cũng không phải không thể thích người khác."

[1] Ví với người khó chịu nhàm chán.

Đối với chuyện tình cảm, Tuyết Ương rất thoáng.

Muốn quên sạch đoạn tình cảm thầm mến và theo đuổi thất bại kia, tìm một người mới là cách nhanh nhất, Lạc Thanh Trần trông không tồi, thực lực cũng không tệ, hợp với nàng.

Lạc Thanh Trần thấy nàng đồng ý dễ dàng thì lập tức kinh hãi không nói nên lời.

*

Mấy người Lộ Thanh đưa Thời Thất tới dưới núi rồi vẫy tay tạm biệt. Đưa mắt nhìn các nàng đi xa thân rồi Thời Thất mới vào nhà, từ xa Thời Thất đã thấy một bóng dáng cao lớn rắn rỏi tới gần. Mắt nàng sáng lên, nhận ra người đó là Hắc Ngạo.

Thời Thất chạy chậm tới gần Hắc Ngạo, thở hổn hển dừng trước mặt hắn.

Hắc Ngạo nhìn ra tâm trạng Thời Thất rất tốt, gò má nàng ửng hồng, hai mắt như có một tầng hơi nước, rạng rỡ vô cùng.

"Ngươi đi đâu vậy?"

"Ta đi cùng mấy người Tuyết Ương đi tắm suối nước nóng, chơi rất vui. Suối nước nóng ở trên núi lửa đó. Đúng rồi, dáng người của Tuyết Ương rất đẹp..." Nhớ lại cảnh tượng mình thấy, vết đỏ trên mặt Thời Thất đậm hơn.

Thời Thất đang nhớ lại, hoàn toàn không thấy sắc mặt Hắc Ngạo sa sầm.

Nàng mơ hồ cảm thấy có chút bất thường, ngẩng đầu nhìn thì lập tức bắt gặp đôi mắt thâm thúy u ám của Hắc Ngạo, lúc hắn cười rất đáng sợ, lúc không cười còn đáng sợ hơn, biểu cảm nham hiểm như muốn ăn tươi nuốt sống Thời Thất vậy.

Thời Thất không khỏi dựng lông tơ, cẩn thận lùi lại mấy bước, nụ cười trên mặt cũng biến mất, run sợ nhìn hắn: "Hắc... Hắc Ngạo, ngươi tức giận à?"

Thời Thất hỏi rất dè dặt, nàng chỉ sợ mình làm Hắc Ngạo tức giận rồi khiến hắn bộc phát thú tính hại mình.

Hắc Ngạo cong môi mỉm cười: "Không tức giận."

Nói bậy!

Có quỷ mới tin thế này là không tức giận!

Thời Thất méo xệch miệng, cẩn thận kéo quần áo hắn: "Vì... vì sao ngươi tức giận? Ta biết rồi, lần sau ta cùng Tuyết Ương tỷ ra ngoài sẽ nói trước với ngươi một tiếng, hôm nay ta không biết, các nàng đột nhiên tới..."

"Lần sau?" Hắc Ngạo cười tươi hơn: "Lần sau lại đi tắm suối nước nóng?"

"Ừ."

Nhìn gương mặt nhỏ rất vô tội và ánh mắt ấm ức của Thời Thất, Hắc Ngạo thở sâu khôi phục tâm trạng, hắn giữ chặt tay Thời Thất rồi kéo nàng vào lòng. Thời Thất không khỏi dựa vào cổ Hắc Ngạo, trong mắt bất an rõ ràng.

"Làm... làm gì vậy?"

Hắc Ngạo không nói chuyện, mang theo Thời Thất bay về hướng nàng tới.

Tốc độ của Hắc Ngạo rất nhanh, Thời Thất chôn mặt trong ngực Hắc Ngạo, nhắm chặt mắt không dám nhìn. Cũng không biết qua bao lâu, tốc độ gió thổi bên tai chậm lại rồi sau đó Hắc Ngạo dừng lại.

Lông mi dài của Thời Thất rung rung, từ từ mở mắt ra, nàng quay đầu thì phát hiện mình trở lại suối nước nóng...

Hắc Ngạo thả Thời Thất xuống, chọn một động suối nước nóng ở giữa, trên này là động suối nước nóng lớn nhất nhưng mà động suối hắn chọn khó khăn lắm mới chứa được hai người. Hắc Ngạo nhìn Thời Thất, vẫy tay với nàng: "Đến đây."

Đến... đến đây?

Thời Thất cảm thấy có chút không ổn, rụt cổ lại lắc đầu liên tục: "Ngươi... ngươi bảo ta đến làm gì?"

Ồ, cảnh giác vậy sao?

Vẻ mặt Hắc Ngạo sa sầm hơn: "Có thể làm gì? Đến đây tất nhiên là tắm suối nước nóng, mau tới đây."

Thời Thất càng bất an hơn, tiếp tục lắc đầu: "Không, ta không đến. Hôm nay ta ngâm rồi, ngâm nữa tróc da mất."

Hắc Ngạo chắc chắn không có ý tốt, không có lòng tốt, chắc chắn là muốn làm gì với nàng, nàng nhanh trí sẽ không mắc lừa đâu!

"Ngâm thêm lần nữa."

"Không muốn, tự ngươi ngâm đi."

"Rốt cuộc đến hay không?" Hắc Ngạo hiển nhiên tức giận, ngữ khí không bình tĩnh như lúc trước, mơ hồ có chút mất kiên nhẫn.

Thời Thất cắn môi, hai tay buông bên chân từ từ nắm chặt lại, ấm ức: "Ngươi đừng... đừng hung dữ với ta. Ta không muốn đến, ta đã nói ngâm với mấy người Tuyết Ương rồi."

Mắt Hắc Ngạo sáng rực: "Thế nào, nàng có thể ngâm với mấy người Tuyết Ương mà không thể ngâm với ta? Nàng cố tình muốn chọc giận ta phải không?"

Nghe hắn nói như vậy, Thời Thất không thể tin ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt mấy cái, lập tức hiểu ra: "Ngươi ăn dấm à?"

"Ừ, ta ăn dấm. Hiện tại ta không chỉ ăn dấm, ta còn có thể ăn nàng. Nếu như ngươi không đến đây với ta thì hôm nay đừng hòng trở về."

Nhỏ mọn...

Thời Thất cúi mặt xuống, nhìn xung quanh, trời sắp tối rồi, tới lúc đó chim núi lửa mẹ chắc chắn sẽ trở về, nghe nói chim núi lửa mẹ rất lớn...

Thời Thất hơi sợ, bất đắc dĩ đi đến, chỉ vào động suối nước nóng bên cạnh Hắc Ngạo: "Vậy ta ở đây."

"Không được, nàng ở với ta."

Thời Thất càng ấm ức hơn, hốc mắt lại ửng hồng: "Ta không muốn, ca ca nói nam nữ thụ thụ bất thân..."

Hắc Ngạo nhìn nàng một lượt: "Nàng không phải nữ, nàng là cái."

"Vậy... vậy cái đực thụ thụ bất thân."

Hắc Ngạo cười hừ: "Câu này cũng là ca ca nàng nói à?"

Thời Thất: "... Ta nói."

"Nàng nói không tính, ta nói mới tính. Cởϊ qυầи áo rồi tiến vào nhanh lên, nói nhiều nữa là ta ăn nàng."

Thời Thất sụt sịt mũi, nàng bây giờ... rất rất muốn khóc!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hắc Ngạo: Có thể làm gì? Tự nhiên xx nàng rồi.

Thời Thất: Rất rất muốn khóc!