Trời tối đen, ánh nến thắp sáng căn phòng, Thời Thất dựa sát vào Tuyết Ương, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong bóng tối, Thời Thất chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim dồn dập và hô hấp nặng nề của mình, lúc này, rèm trước mặt bị vén nhẹ lên, Thời Thất cẩn thận hé mắt lại thì nhìn thấy Bá Huy cười như tên trộm với các nàng, Thời Thất bị nụ cười này dọa rùng mình, lại nhắm mắt lại.
"Quả nhiên trông xinh đẹp..." Bá Huy lầm bầm rồi vươn tay tới chỗ hai người, lúc sắp chạm vào thì ngoài cửa bỗng có tiếng gọi cuống cuồng.
"Đại nhân, không xong rồi! Thiếu gia... thiếu gia và Hắc Ngạo đến đây!"
Hắc... Hắc Ngạo?
Thời Thất vốn đang sợ hãi, lúc nghe thấy cái tên này thì bình tĩnh lại như có kỳ tích, lông mi dài của nàng run nhè nhẹ, hé mắt nhìn Bá Huy, ông ta nghe thấy tên hai người thì sắc mặt quả nhiên sa sầm.
"Nói ông mày không ở đây!"
"Nhưng mà... ui da!"
Người lên tiếng kia kêu thảm thiết, chỉ thấy Hắc Ngạo nóng nảy xông thẳng vào, bàn tay hắn xách một người như xách con gà, xương tay ra sức, tiếng răng rắc vang lên, cổ của người kia gãy lìa, cái đầu dặt dẹo gục xuống, mất hô hấp và nhịp tim trong nháy mắt. Cảnh này khiến Lạc Thanh Trần nhíu chặt lông mày, còn làm Thời Thất bên trong mặt mũi trắng bệch.
Bộp bộp.
Hắc Ngạo buông tay, tên tiểu đệ kia ngã xuống mặt đất, Hắc Ngạo vô cảm bước qua tên đó, nhìn một vòng rồi nhấc mấy bàn quanh đó lên và vung ngón tay khiến cái bàn cùng bay tới chỗ Bá Huy.
Bá Huy vội vàng phản ứng lại, ngay vào lúc mấy cái bàn bay tới cách hắn ta mấy centimet thì chúng dừng lại, rơi xuống rầm rầm ở trước mặt hắn ta.
Ra oai phủ đầu.
Khuôn mặt Bá Huy vặn vẹo, vén rèm đi ra ngoài: "Thằng nhãi ranh này thật to gan, dám mò tới Đông trại của ta gây sự!"
"Đông trại của ngươi?" Hắc Ngạo cười lạnh: "Bá Huy, hình như ngươi quên mất địa bàn phía Tây núi Kỳ Lân này rốt cuộc là ai gây dựng."
Hắc Ngạo bước từng bước một tới gần Bá Huy: "Nếu không phải phụ thân ta mất thì ngươi có thể phách lối sao?"
Sắc mặt Bá Huy thay đổi liên tục, lời Hắc Ngạo nói không sai, nếu như phụ thân của hắn không chết thì Hắc Linh trại còn hưng thịnh và cũng không chia đôi, nhưng vậy thì sao, hiện tại chẳng phải Tây trại cam chịu để bọn họ ức hϊếp à?
"Nhưng bây giờ... ở đây là Đông trại, nếu như ngươi làm loạn ở đây thì đừng trách ta không khách..."
Lời còn chưa dứt, trước mắt bỗng nhiên xẹt qua một cái bóng màu đen, Bá Huy còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ đã ở trong tay người khác. Hắc Ngạo trước mặt cười như không cười, ánh mắt hung ác, hắn bóp chặt cổ Bá Huy tới nỗi mu bàn tay nổi gân xanh.
Khí thế của Hắc Ngạo rất mạnh mẽ, khống chế Bá Huy không thể cử động, nhìn hai con mắt khát máu của Hắc Ngạo, hai chân ông ta không khỏi nhũn ra, đại não mê man.
Ngón tay Hắc Ngạo bóp chặt, Bá Huy giãy dụa nhưng chân tay chẳng có chút sức lực, ông ta giống như con mồi bị Hắc Ngạo bắt, mặc cho Hắc Ngạo cắn nuốt từng chút một. Mặt Bá Huy dần dần đỏ lên, nụ cười Hắc Ngạo dần dần rõ ràng hơn.
Hắc Ngạo muốn gϊếŧ thì hắn không bao giờ để Bá Huy sống.
Sức lực trên người cạn kiệt, hô hấp bị cước đoạt, sức lực giãy giụa cũng yếu dần, mắt Bá Huy trợn lên, toàn thân tím xanh đáng sợ. Ngay vào lúc Hắc Ngạo chìm trong kɧoáı ©ảʍ hành hạ ông ta tới chết thì bỗng nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, cơ thể Hắc Ngạo run lên nhìn tới chỗ tiếng khóc. Ánh mắt của hắn xuyên qua rèm và nhìn thấy Thời Thất bên trong.
Dù cho không nhìn thấy mặt Thời Thất, Hắc Ngạo cũng biết sắc mặt của nàng là vô cùng sợ hãi...
Hắc Ngạo ánh mắt một sâu, không khỏi nới lỏng khí lực.
Bá Huy trở về từ cõi chết thở hồng hộc, ông ta trừng mắt hung tợn nhìn Hắc Ngạo, giơ tay muốn tấn công hắn nhưng chưa chạm vào Hắc Ngạo thì Lạc Thanh Trần đứng ở bên cạnh ngăn cản hành động của ông ta.
"Bá Huy, ngươi theo ta đi gặp nghĩa phụ."
"Ngươi..." Bá Huy thở dồn dập, "Tên phản đồ này! Trại chủ cưu mang ngươi, không phải để ngươi giúp người ngoài! Muốn gặp thì gặp, ta cũng muốn xem xem trại chủ đứng phía ai!"
Lạc Thanh Trần không hề bị lay động: "Hắc Ngạo, ngươi dẫn các nàng rời đi đi."
"Khoan đã." Hắc Ngạo gọi Lạc Thanh Trần chuẩn bị rời đi lại: "Đông trại các ngươi... năm lần bảy lượt ức hϊếp người bên cạnh ta, lần trước cho ông ta chạy là cái ngoài ý muốn, lần này còn muốn ta tha cho ông ta à?"
Lạc Thanh Trần biết Hắc Ngạo không thể dễ dàng buông tha cho Bá Huy từ lâu rồi nên hắn nhắm mắt nói: "Hắc Ngạo, Đông và Tây trại vốn bất hòa. Nếu như ngươi gϊếŧ Bá Huy ở đây, bất kể có phải ngươi có lỗi hay không thì nghĩa phụ cũng đổ sai lầm này lên đầu ngươi. Nghĩa phụ vốn tìm cơ hội tấn công Tây trại, nếu hôm nay ngươi làm vậy thì chẳng phải như ý muốn nghĩa phụ sao? Ngươi không sao nhưng ngươi có nghĩ tới những người vô tội khác trong Tây trại không? Đặc biệt là..." Lạc Thanh Trần tiến lên mấy bước, nói nhỏ bên tai hắn: "Nghĩa phụ ta mời cao nhân tới giúp ông ấy, lúc này ngươi gây chuyện với nghĩa phụ thì tuyệt đối không thể."
Cao nhân?
Hắc Ngạo mím môi, trong đầu lập tức hiện ra bộ dạng nam nhân đeo mặt nạ.
"Ta cũng sẽ không bỏ qua cho Bá Huy..." Lạc Thanh Trần nói xong thì dẫn Bá Huy ra ngoài.
Đưa mắt nhìn bọn họ từ từ rời đi, Hắc Ngạo nhíu mày, cuối cùng không ngăn cản, hắn đi thẳng vào trong và vén rèm lên nhìn Tuyết Ương và Thời Thất bên trong. Tuy hai người có vẻ chật vật nhưng trang phục nguyên vẹn, khuôn mặt sạch sẽ, có lẽ tới kịp nên chưa bị làm nhục.
Thời Thất khóc nức nở, nhìn Hắc Ngạo có chút sợ hãi. Hắc Ngạo biết vừa rồi mình nổi giận hù dọa nàng, không nhiều lời, giữ im lặng cởi dây trói yêu trên người các nàng, dây thừng vừa cởi ra là hai người khôi phục lại tự do.
Thời Thất xoa xoa cổ tay ửng hồng, lấy tay áo lau nước mắt trên mặt rồi chậm chạp di chuyển ra ngoài.
"Đi nhanh lên." Hắc Ngạo chìa tay ra với Thời Thất.
Nhìn qua bàn tay dày và rộng của hắn, Thời Thất hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, bàn tay này đã gϊếŧ người, vừa rồi còn suýt nữa bóp chết Bá Huy, nhưng mà... nhưng mà...
Hắn đến để cứu mình.
Nhận thức này như nước biển rót vào l*иg ngực Thời Thất, sợ hãi và thấp thỏm bất an vốn có biến mất sạch sẽ vào lúc này. Thời Thất cẩn thận đưa tay qua, hắn nắm rất chặt và kéo Thời Thất đi, suy nghĩ một lúc rồi nhìn Tuyết Ương: "Ngươi không sao chứ?"
So sánh thái độ với Thời Thất, thái độ của hắn còn lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Nếu như nói Tuyết Ương trước kia sẽ khổ sở thì nàng hiện tại đã nghĩ thông suốt rồi, cảm thấy chẳng quan trọng, cũng chẳng hứng thú mặt nóng dán mông lạnh với Hắc Ngạo, nàng ấy hừ một tiếng rồi xuống giường, sửa sang lại trang phục rồi bước nhanh về phía trước, bộ dạng ngạo nghễ.
Hắc Ngạo chẳng nói gì, cũng chẳng muốn để ý Tuyết Ương.
Thời Thất nhìn Hắc Ngạo rồi lại nhìn Tuyết Ương, tránh khỏi bàn tay của hắn, chạy đến bên cạnh Tuyết Ương: "Ngươi... ngươi về sau có thể chơi với ta không?"
Câu hỏi này làm khóe mắt Tuyết Ương co lại, nàng ấy muốn mắng to nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ của Thời Thất thì mắng không nổi.
Khuôn mặt nàng ửng hồng, đôi mắt long lanh, rất rất đáng yêu...
Thời Thất nhìn Tuyết Ương chăm chú mấy giây: "Ta... ta cũng không có bạn, tuy ngươi hung dữ nhưng mà... nhưng là ta không ngại đâu."
Hung dữ...
Không ngại...
Tuyết Ương giơ tay đánh vào gáy nàng: "Ai cho ngươi thương hại ta, chê ta hung dữ thì chẳng cần tới gần đâu, cút đi!"
Tuyết Ương hừ lạnh, ngẩng đầu bước ra ngoài, chẳng bao lâu, bóng dáng biến mất trong hoàng hôn.
Thời Thất phồng má, tủi thân nhìn Hắc Ngạo: "Dê tộc các ngươi ai cũng hung dữ như thế hả?"
"Không." Hắc Ngạo tiến tới: "Ta rất dịu dàng..." Nói xong, vòng tay ôm eo Thời Thất: "Trở về ta cho nàng cảm nhận một chút, nhé?"
Cái từ "nhé" rất trầm bổng, Thời Thất run lên, cả người nổi da gà.
"Ngươi đừng trêu ta."
"Không trêu nàng." Hắc Ngạo ôm eo nàng, Thời Thất co người lại, bình tĩnh nhìn Hắc Ngạo và một giây sau, hắn ôm nàng bay vào hoàng hôn.
*
Hắc Ngạo mang người rời đi không lâu thì Lạc Thanh Trần kéo Bá Huy vào chính điện.
Lạc Kinh Khung đang đánh cờ với Vô Danh, thấy bọn họ tới thì Lạc Kinh Khung chỉ lạnh nhạt liếc nhìn. Lúc nhìn Bá Huy mặt mũi xanh mét thì Lạc Kinh Khung hiểu ngay chuyện gì xảy ra.
"Nghĩa phụ, con có việc..."
"Trại chủ, ngài phải làm chủ cho ta!" Lạc Thanh Trần còn chưa nói xong thì Bà Huy khuỵu gối "bình bịch" xuống đất.
Lạc Kinh Khung ngồi trên cao nhíu mày, ném quân cờ rồi nhìn hai người bên dưới: "Muộn lắm rồi, có chuyện gì?"
Bá Huy chỉ vào Lạc Thanh Trần tố cáo: "Thiếu gia dẫn Hắc Ngạo tự tiện xông vào tẩm cung của ta, còn gϊếŧ một thuộc hạ của ta, bọn họ ra tay ngay dưới mí mắt ngài, trại chủ phải làm chủ cho ta!"
"Hắc Ngạo?" Lạc Kinh Khung sầm mặt: "Thanh Trần, hắn nói thật ư?"
Lạc Thanh Trần sớm biết Bá Huy xấu xa sẽ tố cáo trước, lạnh nhạt nhìn Bá Huy rồi Lạc Thanh Trần thản nhiên nói: "Bá Huy lấy dây trói yêu và lưới bộ thiên bắt hai cô nương Tây trại tới. Hắc Ngạo tới đây đòi người, về phần thuộc hạ kia... tên đó không hiểu chuyện nên xúc phạm, đây là một bài học cho những thuộc hạ khác."
Lạc Kinh Khung không nói gì, lẳng lặng nhìn Lạc Thanh Trần chăm chú giống như đang đánh giá thật giả.
Không chờ Lạc Kinh Khung mở miệng, Vô Danh bên cạnh lại lên tiếng: "Hai cô nương ấy là ai?"
"Một người tên Thời Thất, một người tên Tuyết Ương."
Thời Thất...
Nghe thấy cái tên này, màu máu trong mắt Vô Danh đậm hơn, hắn nắm nắm đấm, trong giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí: "Ngươi làm gì bọn họ rồi?"
Bá Huy chưa phát hiện ra Vô Danh bất thường, hừ lạnh ngạo nghễ nói: "Sớm muộn gì Tây trại cũng là của trại chủ, ta chơi hai nữ nhân đó trước thì sao? Ngược lại là thiếu gia, trại chủ tốt bụng cưu mang ngươi, bây giờ ngươi không đứng về phía người của mình thì thôi đi, hôm nay lại bắt tay với kẻ địch gϊếŧ người của ta. Trại chủ, người ta có câu, vương tử phạm pháp tội như dân, ngài không thể bao che cho thiếu gia nữa!"
"Lời này có thật không?" Lạc Kinh Khung chống cằm: "Thanh Trần, cho dù thế nào con cũng không thể dẫn người Tây trại qua đây."
Ánh mắt Lạc Thanh Trần lóe lên, bỗng nhiên nói: "Trong đó có một cô nương là người con thích, nàng rơi vào tay người khác tất nhiên con không thể khoanh tay đứng nhìn, nghĩa phụ có thể phạt con nhưng con tuyệt đối không nhận tội."
Nghe xong, Lạc Kinh Khung kinh ngạc nhìn hắn.
Tuy Lạc Thanh Trần không phải con ruột của ông nhưng tự tay nuôi lớn nên rất coi trọng hắn, cũng chẳng phải ông ta không cho Lạc Thanh Trần tìm nữ nhân nhưng cho dù là trong sáng thuần khiết hay xinh đẹp yêu kiều thì Lạc Thanh Trần trước sau chẳng để vào mắt, ngay vào lúc Lạc Kinh Khung cân nhắc có nên tìm mấy nam nhân xinh đẹp cho nghĩa tử không thì hôm nay hắn nói mình có thích một cô nương.
Lạc Kinh Khung rất là yêu thương Lạc Thanh Trần, chiều chuộng hắn từ nhỏ nên bây giờ nghe hắn nói có người trong lòng thì lập tức vui vẻ ra mặt.
"Tốt tốt tốt! Nghĩa phụ còn lo lắng con đồng tính đấy, hiện tại tốt rồi, ta có người kế nghiệp rồi!" Lạc Kinh Khung cười to vài tiếng: "Cô nương đó là Thời Thất... hay là Tuyết Ương?"
"Nghĩa phụ không cần hỏi nhiều, con vẫn là câu nói... không có tội, không sai."
"Được rồi."Lạc Kinh Khung vỗ đùi đứng lên: "Chuyện hôm nay bỏ qua đi, Bá Huy ngươi tìm nữ nhân ta mặc kệ nhưng ngươi thích nữ nhân của Thanh Trần thì không thể mặc kệ được. Một tên lính quèn chết thì thôi, lát nữa ta cho ngươi mấy người mới."
Bá Huy nắm chặt nắm đấm, nhìn Lạc Kinh Khung chẳng định xử lý, nếu như ông ta nói thêm sợ chọc giận Lạc Kinh Khung nên chỉ có thể cúi đầu, không tình nguyện nhỏ giọng nói: "Vâng."
Bá Huy không cam lòng nhìn Lạc Thanh Trần, chuẩn bị vung tay áo rời đi.
Chưa đi được hai bước thì bỗng một làn khói đen xông tới từ phía sau, khói đen vây kín Bá Huy, một giây sau, làn khói ấy chui thẳng vào người Bá Huy, Bá Huy còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cơ thể bị làn khói đen cắn nuốt từng chút một, ngay sau đó, làn khói đen ấy lại trở về hướng vừa bay tới...
Biến cố xảy ra làm cho người ta bất ngờ, Lạc Thanh Trần gần Bá Huy nhất cảm thấy tử khí nồng nặc, sắc mặt ông ta tái nhợt, cứng đờ quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Vô Danh ở bên cạnh Lạc Kinh Khung khẽ phẩy quạt xếp màu đen, tử khí và oán khí quanh quẩn quạt xếp, oán khí quá nặng làm cho người ta không thể nhìn lần hai. Lạc Thanh Trần vội vàng nhắm mắt lại, nhìn một chút thôi mà hắn chảy mồ hôi lạnh cả người.
Lúc này Lạc Kinh Khung hoàn hồn lại, ông mở to mắt khó tin nhìn Vô Danh, chất vấn: "Vô Danh huynh, ý huynh là gì đây?! Vì sao huynh muốn hại tính mạng huynh đệ ta?!"
Lạc Kinh Khung quen Bá Huy từ nhỏ, có mấy phần tình huynh đệ với Bá Huy, bây giờ nhìn huynh đệ bị gϊếŧ ở trước mặt, ông ta tất nhiên tức giận.
Bộp!
Vô Danh khép cây quạt lại, đôi mắt đỏ dưới mặt nạ không có cảm xúc: "Lạc Huynh, là huynh đệ huynh chọc giận ta trước mà?"
Lạc Kinh Khung không hiểu gì: "Từ lúc hắn vào cửa chưa nói chuyện với huynh, sao lại chọc giận huynh chứ?"
Vô Danh nói nhỏ: "Thời Thất mà hắn nhắc tới... là người quen cũ của ta. Ngoại trừ ái thê ra, tại hạ thương yêu Tiểu Thất nhất..." Vô Danh cười hừ: "Đừng nói có người bắt nàng, cho dù có người chạm vào sợi tóc của nàng, ta đều sẽ mạng kẻ đó. Muốn trách thì trách huynh đệ huynh sờ vào vảy ngược của ta..."
Giọng điệu Vô Danh không thay đổi nhưng Lạc Kinh Khung biết hắn tức giận.
Vô Danh nhìn Lạc Kinh Khung: "Ta mặc kệ huynh có ân oán gì với Tây trại, lần này ta tới chỉ để báo ơn. Nhưng nếu..." Vô Danh nhấn mạnh: "Nếu huynh cuốn Tiểu Thất vào trong ân oán tộc huynh thì tha thứ cho ta không niệm tình xưa."
Hắn đeo mặt nạ, chỉ lộ hai con mắt lạnh lẽo thâm thúy.
Thời Nhị chưa từng và cũng chẳng phải người có lòng tốt, có lẽ hắn từng có lòng tốt, từng có tình cảm nhưng tất cả đi theo thê tử của hắn rồi, nếu như còn một chút chưa mất đi, sợ rằng chỉ để lại cho muội muội nhỏ tuổi của mình...
--------------------
Tác giả muốn nói:
Thời Nhị: Muội muội rất đáng yêu QwQ
Chuyện là sao các người thấy Nhị ca và Lạc Kinh Khung có gì đó hả? Không có nhé! Bọn họ chỉ là quan hệ lợi dụng bình thường, trong lòng Nhị ca chỉ có một mình Nhị tẩu, trước kia hay bây giờ và về sau cũng chỉ có một mình Nhị tẩu, bất kể là nam hay nữ hắn cũng sẽ không thích.
Có lẽ có chút ngược nhưng từ sau khi nhị tẩu chết thì nhị ca đã chẳng còn yêu bất kỳ người nào, tất cả tình yêu của hắn dành cho một mình nhị tẩu. Nhân tiện, nhị tẩu là một tiểu hoa yêu.