Phiên ngoại
Muốn để Ron dùng một từ để đánh giá cả nhà Tiểu Thái Đao, vậy thì hắn sẽ dùng một tính từ kinh điển để miêu tả — khốn kiếp.
Đúng vậy, cả lò cậu ta đều khốn kiếp.
Bất kể là khi còn ở trên Phỉ Thúy Tinh, hay là khi đã bay về Trái Đất, thậm chí là đã hai năm kể từ ngày Tinh Hoa tỉnh lại, bọn chúng vẫn không ngừng khốn kiếp.
Từ khi rời khỏi Phỉ Thúy Tinh bay đến Trái Đất, tất cả đều bắt đầu từ con số không. Bọn họ tất yếu phải một lần nữa xây dựng lại địa bàn thuộc về chính mình, thế nhưng điều này đối với chó hoang thì không phải vấn đề gì lớn.
Vấn đề đại khái chỉ nằm ở Tiểu Thái Đao thường xuyên chạy đến quấy rầy.
Nhóm Tiểu Thái Đao từ trước đến nay vẫn sống cách biệt với chó hoang, sinh hoạt độc lập ở một nơi khác. Tuy rằng khoảng cách không xa nhưng cũng phân rõ giới hạn, cậu ta thậm chí còn làm ra một tòa nhà độc lập.
Khi những căn nhà đó càng xây càng lớn, mà Tiểu Thái Đao tựa hồ càng ngày càng mê xây dựng nhà ở, thế nhưng hầu hết vật liệu đều đến từ......
Ron không đếm được đây là lần thứ mấy hắn phát hiện ra nhà mình bị phá. Chiếc giường mà hắn thật vất vả làm ra lần thứ năm, hắn định sau khi ra ngoài săn thú sẽ trở về chính thức dùng nó để nghỉ ngơi, thì chỉ vài phút ra ngoài, đến khi trở vềm kiệt tác do hắn tỉ mỉ chế tạo đã không cánh mà bay. Mà trên mặt đất trống rỗng chỉ có một tờ giấy, trên đó viết — Mai Mai cần giường mới.
Dòng chữ xiêu vẹo vừa nhìn là biết kẻ nào đó dùng tay trái viết ra.
Năm lần! Năm chiếc giường mới của hắn mất bao nhiêu công sức mới hoàn thành, đều bị cướp đi mà không có sự đồng ý của hắn!
Vài giây sau, Ron máu dồn lên não, không rõ đây là lần thứ mấy hắn điên cuồng gào thét tên Tiểu Thái Đao khiến cho chim bay loạn lạc, sau đó cầm đao ra ngoài báo thù.
Ngươi nói xem, cả lò tên Tiểu Thái Đao có khốn kiếp không chứ?
Nếu để Sâm Ngọc đánh giá cả nhà Tiểu Thái Đao, hắn sẽ dùng một tính từ chuẩn xác để hình dung — khốn kiếp.
Đúng vậy, cả nhà cậu ta đều khốn kiếp.
Đồng thời, cũng rất giả dối.
"Ta đồng ý để các ngươi mang giường của Ron đi, nhưng ta không đồng ý các ngươi dọn sạch kho hàng dự trữ của chúng ta." Sâm Ngọc nhìn một thiếu niên và một cô bé một cao một thấp trước mắt.
Cái tên Hồ Điệp Quân mà ban đầu hắn còn tưởng là con gái kia, mấy năm nay bỗng nhiên cao vổng lên. Tuy rằng bây giờ nhìn cậu ta vẫn rất thanh tú, nhưng ít nhiều đã có chút nam tính.
Về phần Mai Mai, vẫn hệt như trước! To đầu chứ không to ngực.
"Chúng ta sẽ cho các ngươi mượn Tiểu Thái Đao hai ngày ra ngoài săn thú để bồi thường." Hồ Điệp Quân lập tức đưa ra đề nghị. KHÔ𝙉G QUẢ𝙉G CÁO, đọc 𝑡гu𝒚ện 𝑡ại — 𝐓𝘙Ù𝑴𝐓𝘙U YỆ𝙉.V𝙉 —
Tuy rằng mất đi một cánh tay, nhưng Tiểu Thái Đao tựa như có mười cánh tay, mất một cái cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu. Đây là sự thật mọi người đều biết.
Tiểu Thái Đao quả thật là rất hữu dụng, mỗi lần mang cậu đi săn dường như có thể tích trữ lương thực cho cả mùa đông luôn. Điều này Sâm Ngọc biết, nhưng hắn không muốn để cho họ dễ dàng như vậy mà đạt thành giao dịch.
"Ta vẫn cảm thấy chúng ta đang chịu thiệt......" Sâm Ngọc nheo mắt.
"Vậy để ta bảo Tiểu Thái Đao làm hỏng sàn nhà Ron." Hồ Điệp Quân nói.
"Ngươi cảm giác ta sẽ đồng ý?"
"Đương nhiên, như vậy thì ít nhất sẽ mất ngày hắn không thể trở về phòng ngủ, điều này cũng có nghĩa là......" Hồ Điệp Quân nheo mắt.
Mai Mai nhìn Sâm Ngọc và Hồ Điệp Quân ở đó tới tới lui lui, con bé nhún vai, quyết định lấy thêm một chút đu đủ. Nghe nói ăn nhiều đu đủ thì ngực sẽ to lên!
"Được, thành giao."
Cuối cùng, Sâm Ngọc đồng ý, còn để cho Mai Mai cầm thêm mấy quả đu đủ đi.
Ngươi nói xem, cả nhà tên Tiểu Thái Đao kia có khốn kiếp không?
Tiểu Thái Đao thì đang khiêng giường của Ron về nhà.
Thực ra Mai Mai đã có một chiếc giường mới rất đẹp rồi, không biết vì sao Hồ Điệp Quân lại muốn cậu phải đi cướp giường của Ron nữa. Đây là lần thứ mấy rồi thì Tiểu Thái Đao không nhớ rõ, nhưng chuyện này không quan trọng. Cậu nhìn Ron máu dồn lên não thêm mấy lần nữa cũng rất thoải mái.
Để giường ngoài sân, Tiểu Thái Đao sẽ tìm cách sửa sang lại nó một chút sau, còn bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là nó.
Tiểu Thái Đao ngẩng đầu nhìn lên trời. Hôm nay thời tiết rất tốt, trời trong nắng vàng, không khí cũng ấm áp dễ chịu, rất thích hợp để phơi nắng. Bởi vậy nên cậu chạy một mạch về phòng, trên giường lớn có một tên đang cuộn tròn trong chăn, chỉ có mái tóc xinh đẹp là lộ ra ngoài.
Tiểu Thái Đao lặt chăn bông ra, sau đó bò lên.
Tinh Hoa cuộn tròn lại, thực ra từ lúc Tiểu Thái Đao bước vào hắn đã tỉnh rồi, nhưng hắn vẫn muốn nằm thêm một lúc nữa, bởi vì đêm qua lăn lộn với Tiểu Thái Đao quá muộn. Hơn nữa, hắn muốn quan sát một chút xem Tiểu Thái Đao muốn làm cái gì.
Nhưng mà Tiểu Thái Đao chỉ ngồi trên giường, nhìn hắn một hồi lâu.
Điều này làm cho Tinh Hoa nhớ tới khi hắn mới tỉnh lại. Dường như mất một năm trời, Tiểu Thái Đao cứ nhìn thấy hắn ngủ sẽ vô cùng lo lắng, liên tục gọi hắn tỉnh lại, sau đó hắn phải không ngừng an ủi Tiểu Thái Đao, cam đoan bản thân hắn đã hoàn toàn bình thường như trước.
Khi đó nhìn Tiểu Thái Đao thật sự khiến người ta thương tiếc.
May mà một năm nay, sự bất an của Tiểu Thái Đao đã đỡ hơn rât nhiều, sẽ không vì hắn ngủ mà trở nên hoảng loạn nữa.
Tiểu Thái Đao lẳng lặng nhìn hắn, qua một lúc lâu, lâu đến mức Tinh Hoa sắp không nhịn được mà bật cười. Nhưng trước khi hắn cười, Tiểu Thái Đao đã kéo hắn đến bên người cậu, cúi đầu hôn lên mặt hắn hai cái. Đôi khi Tiểu Thái Đao sẽ dùng những cách trẻ con thế này để biểu lộ sự thân mật, mà những lúc thế này, trong lòng Tinh Hoa dường như có cái gì đó mềm mại đang cào hắn.
Tiếp đó, Tiểu Thái Đao tha hắn lên người cậu, cứ như vậy mà khiêng hắn lên, muốn cho hắn xuống giường. Tinh Hoa bị bả vai Tiểu Thái Đao chống vào dạ dày khó chịu, rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười rộ lên, giãy dụa muốn trượt xuống từ trên vai Tiểu Thái Đao.
"Đợi đã...... Em định đưa ta đi đâu? Chó săn thân ái của ta?" Tinh Hoa vòng tay qua vai Tiểu Thái Đao, ôm lấy cổ cậu.
"Đi phơi nắng. Hôm nay thời tiết rất tốt, ngươi nên đi phơi nắng một chút." Đôi mắt Tiểu Thái Đao nhìn hắn, dường như thấy hắn tỉnh lại thì vô cùng vui vẻ.
"Vậy em gọi ta dậy là được!"
"Nhưng ngươi đâu có ngủ, đương nhiên là ta phải khiêng ngươi lên rồi!" Tiểu Thái Đao nói rất hợp tình hợp lý.
Tinh Hoa thật sự kinh ngạc, hóa ra Tiểu Thái Đao đã học được cách phân biệt khi nào hắn thức hay ngủ.
"Ừm, vậy thì lần sau em vẫn nên đánh thức......" Tinh Hoa còn chưa nói xong, đã bị Tiểu Thái Đao kéo về phía trước.
Bước chân Tiểu Thái Đao rất nhanh, như kiểu là bắt hắn phải chạy theo cậu. Bọn họ chạy ra khỏi phòng mà dường như đang muốn chạy đến tận cùng chân trời vậy.
Sau đó, Tiểu Thái Đao sẽ mang hắn đến bờ biển, là biển xanh mà hắn thích nhất trên Trái Đất. Ngồi phơi nắng trên bờ cát ấm áp, nhìn những xác kiến trúc sừng sững trên biển dường như là thông lệ hàng ngày của họ vậy.
Tiểu Thái Đao rất thích mang hắn ra ngoài phơi nắng khi trời nắng to, còn ngày mưa thì ôm nhau trong nhà không ra khỏi cửa. Mà hắn thì đều nghe Tiểu Thái Đao.
Hai năm nay Tiểu Thái Đao nuôi hắn quá mát tay, Tinh Hoa cảm giác da hắn dường như có hơi căng bóng lên!
"Ngươi có thể ngâm nước biển không?" Khi bọn họ cùng nhau nằm trên bờ cát, Tiểu Thái Đao hỏi.
"Ừm...... Mằn mặn, vài giờ thì không sao, còn nếu ngâm cả ngày thì chắc ta ngỏm mất." Tinh Hoa nhún nhún vai.
"Lặn xuống biển không?" Tiểu Thái Đao đứng thẳng dậy, động tác nhanh chóng mà cởϊ qυầи áo ra, chẳng mấy chốc đã lột sạch quần áo của mình. Sau đó cậu đặt mông xuống ngồi cạnh Tinh Hoa. "Mau lên! Chúng ta thử lặn xuống sâu hơn một chút nữa xem, có lẽ có thể nhìn thấy thứ càng kỳ quái hơn nữa."
Tiểu Thái Đao ngồi ngược sáng, cười tươi roi rói, khiến cho Tinh Hoa cảm thấy cuộc sống hiện tại quá tốt — bất kể là có thể một lần nữa nhìn thấy nụ cười này, hay về sau có thể cả đời này khiến cho cậu cười vui vẻ như vậy......
Có đôi khi, Tinh Hoa thật sự cảm ơn chính bản thân hắn trước đây đã chọn trúng Tiểu Thái Đao.
"Biết gì không?"
"Hà?" Tiểu Thái Đao đang dùng cả tay cả miệng giúp Tinh Hoa cởϊ qυầи áo.
"Ta cảm thấy không ai có mắt nhìn người hơn ta." Tinh Hoa bị cậu chọc cho cười khanh khách.
"Không đầu không đuôi nói cái gì vậy? Đầu ngươi lại có vấn đề à?" Tiểu Thái Đao cụng trán lên trán Tinh Hoa, khẩu khí của hắn lại bắt đầu nở rộ, tỏa ra mùi hương nồng nàn.
Tiểu Thái Đao nheo mắt, nhanh chóng thơm hai cái lên khóe miệng Tinh Hoa.
"Biết gì không?" Lần này đổi lại là Tiểu Thái Đao hỏi.
"Hm?" Tinh Hoa còn đang hồi tưởng lại dư vị nụ hôn của Tiểu Thái Đao.
"Ta cảm thấy có lẽ trước khi bơi phải ăn no một chút......" Tiểu Thái Đao liếʍ môi, mặt đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Có thể nha, chỉ sợ cho em ăn no xong sẽ không bơi được nữa......" Tinh Hoa học cậu nheo mắt lại, cũng đầy mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tiểu Thái Đao nhún nhún vai, một tay vòng ra sau ôm lấy gáy Tinh Hoa, cậu cúi xuống đặt lên môi hắn một nụ hôn, lần này là một nụ hôn thật sâu, hôn đến mức Tinh Hoa không ngừng cười.
Hừm — quả nhiên vẫn không thể không nuốt sạch Tiểu Thái Đao vào bụng! Thật lòng mà nói, ai mà nhịn được đây?
Khi Tinh Hoa vươn tay muốn ôm lấy Tiểu Thái Đao không để cậu có cơ hội chạy trốn thì tiếng gào thét giận dữ từ rất xa truyền đến.
"Tiểu Thái Đaoooooooooooo —!"
Hóa ra là cái tên bị cướp giường chạy đến trả thù.
Tiểu Thái Đao mặt ửng hồng lập tức ngẩng đầu, hái mắt cậu sáng rực, tinh thần chiến đấu hừng hực.
Nhìn thấy ánh mắt này của Tiểu Thái Đao, Tinh Hoa liền thở dài. Đến những lúc thế này mà hắn vẫn còn mê muội Tiểu Thái Đao thì đúng là hết thuốc chữa.
"Chờ ta, xử lý hắn trong mười phút!" Tiểu Thái Đao kích động nói, nhanh chóng thơm một cái lên miệng Tinh Hoa.
"Ừm...... Được."
Tinh Hoa mỉm cười, Tiểu Thái Đao lại hôn lên một cái nữa, nở nụ cười kiêu ngạo: "Sửa lại, chỉ cần năm phút là xử xong hắn!"
"Đi nhanh về nhanh." Tinh Hoa dặn dò.
"Được!" Tiểu Thái Đao nhảy lên vèo một cái, trong chớp mắt ngầu đến quá đáng.
Tinh Hoa tâm tình nhộn nhạo nằm trên bờ cát, mãi cho đến khi hắn nhớ ra một chuyện rất quan trọng —
"Khoan đã! Tiểu Thái Đao, mặc quần áo vào đã!"
— phiên ngoại hoàn