Khi Tinh Hoa cầm theo hai thanh thái đao đi ra khỏi khán đài, tất cả org và con người đều dõi ánh mắt theo hắn.
Lấy lại phản ứng trước tiên là cpt, hắn nhanh chóng lấy khăn sạch để cầm máu cho Tinh Hoa.
Tinh Hoa cũng không vội mà chỉ từ từ lau tay, không quan tâm ánh mắt của mọi người, chỉ chăm chú nhìn xuống đài.
Những con trùng khổng lồ bu lại thành một mảnh trắng xóa chuyển động. Lúc này bóng dáng chó săn kia đã không còn thấy đâu, phỏng chừng đã bị bao phủ.
Khác hẳn với dáng vẻ ung dung khi nãy, những con móc trắng to mọng thân mình cương cứng, nóng giận – Tất cả đều liên quan đến máu của Tinh Hoa.
Trên chuỗi thực vật của Phỉ Thúy tinh, món ăn chính của trùng tử là org. Chúng có khứu giác đặc biệt mẫn cảm để chuyên đánh hơi mùi máu của org. Máu của org sẽ khiến trùng tử bạo phát, lực công kính cũng tăng lên khủng khϊếp.
Bởi vì lí do này, trước đây org vô cùng khó giải quyết những trùng tử này. Nhưng giờ thì khác, họ đã có loài người – Giòi trắng đối với máu của con người không có phản ứng gì đặc biệt, vì ậậy rất dễ dàng xử lý chúng. Hơn nữa, dù có thương vong thì cũng chỉ là gia súc, bởi vậy giống chó săn này mới được sinh ra.
"Thưa ngài, ngày mai Tiểu Thái Đao sẽ bị xử tử. Kỳ thật ngài không cần phải dùng đến cách này......"Theo phân tích của cpt là, bởi vì Tiểu Thái Đao đắc tội với Tinh Hoa, cho nên Tinh Hoa muốn dùng cách này để xử tử Tiểu Thái Đao. Nhưng nói được một nửa, cpt lại thấy Tinh Hoa đưa ngón trỏ đặt trên môi, xuy một tiếng ── đó là một động tác rất giống con người.
Sau khi đẩy Tiểu Thái Đao xuống, Tinh Hoa cũng không làm gì nữa, chỉ chăm chú theo dõi dưới đài.
Những org khác đều tỏ ra khó hiểu. Người thì cũng đã bị nuốt sống rồi, còn cái gì mà xem?
Lúc này, bỗng nhiên bên dưới có động tĩnh. Một con móc trắng bỗng nhiên nhảy ra, nhìn kỹ trên lưng nó là là dấu vết bị đánh bay. Hơn nữa lại chính là con móc trắng đã há mồm nuốt chửng tên chó săn khi nãy.
Tiểu Thái Đao không hề bị nuốt, chỉ là trên người xuất hiện mấy dấu răng. Cả người cậu nhuộm đầy máu đỏ tươi,tay chân đang ra sức ngăn cản răng nanh cứng cáp của một con móc trắng, thậm chí còn chân đạp tay nâng đồng thời xé rách miệng nó.
Không có đao cũng có thể chiến đấu, org ở đây không ai xem mà không trợn tròn mắt.
Tinh Hoa khẽ nhếch khóe miệng, quả nhiên là viên ngọc chưa mài không ai khám phá ra.
Giải quyết xong một con móc trắng, lại có càng nhiều con khác bò lại đây. Tiểu Thái Đao có thể một quyền đánh bay một con trùng đã là cố hết sức, không có cách nào khác ứng phó nhiều trùng như thế này. Quả nhiên là vẫn là cần đao.
Nhưng mà ── đao đã bị lấy mất.
Cắn răng, Tiểu Thái Đao hung tợn đạp lên đầu một con móc trắng, xé bay đầu nó, lúc này mới vất vả mở được đường máu thoát thân.
Cậu dùng toàn lực đạp lên thân thể một con móc trắng, lấy đà phi về phía trước. Nhưng những con khác đã ngửi được mùi máu của org trên người cậu, trước sau chen nhau nối đuôi đuổi theo.
Tiểu Thái Đao biết cứ tiếp tục như vậy quả nhiên không được, nhưng mà lại không thể quay về lấy đao. Bởi ậậy lúc này, cậu mới nghĩ đến đám chó săn vẫn chưa rút lui hoàn toàn.......
Nguyên nhân khiến chó săn Ron vẫn ở lại là để xem kịch vui. Hắn ghét cay ghét đắng Tiểu Thái Đao. Từ trước tới nay, Tiểu Thái Đao vẫn là đối tượng có vấn đề, không tuân thủ quy tắc mà hành động bừa bãi khác người. Hôm nay đối mặt với org cao quý mà vẫn vô lễ như vậy, Ron cho rằng như vậy là rất mất mặt chó săn. Cho nên khi Tiểu Thái Đao bị đẩy xuống, trong lòng hắn vô cùng khoái trá.
Ron có thế nào cũng không nghĩ tới, Tiểu Thái Đao vẫn may mắn sống sót mà chạy một mạch về phía hắn.
"Đao!" Tiểu Thái Đao rống về phía Ron.
Muốn mượn đao? Ron thầm nghĩ, rồi bật cười đầy khinh thường, đè lại thân đao rồi rút về phía sau.
── nếu đã bị trừng phạt thì nên ngoan ngoãn chịu trận đi.
"Org đại nhân đã không để ngươi dùng đao, vậy thì đừng mơ mượn của ta."
Ron tuyên bố thái độ của mình, thế nhưng Tiểu Thái Đao chẳng những không có dừng bước, còn chạy lại nhanh hơn.
"Ngươi làm cái gì......" Ron còn chưa nói xong, Tiểu Thái Đao bỗng nhiên lấy đà phi lên, đầu gối dùng sức ──
"Ông đây mà thèm mượn đao của ngươi à!"
Một đá kia bay đến vừa mạnh vừa mau. Ron thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đế giày kia cứ thế mà đạp lên mặt hắn, đá bay hắn đi.
Tiểu Thái Đao không dừng động tác, trực tiếp đoạt lấy song đao của Ron xông lên thiết đài.
Bị đá đến choáng váng, Ron thật vất vả mới lóp ngóp bò dậy được. Trên mặt hắn đều là máu, hắn tức giận đến mức chỉ muốn lao đến tính sổ với Tiểu Thái Đao ngay lập tức, nhưng nhìn đám móc trắng đang nối tiếp nhau xông đến hắn lại không thể mạo hiểm mạng sống của mình được.
Vãi *** đoạn này đọc đéo hiểu cậu ơi cậu đgừn lo đã có tớ hihi
Đến khi Ron trốn vào cửa sắt sau thiết đài, trên sân chỉ còn lại một mình Tiểu Thái Đao. Cậu không chạy trốn, cũng không lao xuống đối phó với đám móc trắng. Chỉ thấy cậu thuận tay hất đao lên rồi bắt lại chuôi đao, không vui vung vài nhát, sau đó tầm mắt nhìn về phía Tinh Hoa.....
Con ngươi đen lóe lên một tia sáng, Tiểu Thái Đao bỗng chạy như điên dọc theo thiết đài hình vòng cung, bóng người xẹt thành nửa vòng tròn, chạy về phía Tinh Hoa.
Trụ sở huấn luyện chó săn phát ra sát khí quá nặng, mục tiêu vô cùng rõ ràng, chính là org vừa mới xuống thiết đài rồi lại rời đi, nhận thức được điều đó, cpt bắt đầu rối loạn, chung quanh đài quan sát vang lên tiếng kêu sợ hãi của đám chó cảnh: "Mau thu lại thiết đài! Đừng để hắn tới gần các đại nhân!"
Cpt phụ trách nhanh chóng thao tác trên bảng điều khiển, bậc thang nối tới thiết đài bắt đầu thu lại về phía trong. Mà màn che thủy tinh cũng nhanh chóng hạ xuống.
Mắt thấy thiết đài càng ngày càng bị thu lại, tất cả cửa sắt đều đồng loạt bị đóng lại, Tiểu Thái Đao lại không hề có ý định lùi bước, toàn lực nhằm Tinh Hoa mà lao tới, nhưng khi đến gần thì thiết đài đã được thu lại hoàn toàn.
Tiểu Thái Đao thả người nhảy một cái, đạp lên lan can sắt cuối cùng rồi phi lên cao. Cậu nắm chặt song đao, cách màn che thủy tinh dùng hết sức đâm về phía Tinh Hoa.
Trước mắt Tinh Hoa là một chó săn toàn thân đen ngược sáng mà lao tới, động tác nhanh nhẹn, nắm song đao khí thế vô cùng dọa người.
── quả nhiên hắn không hề nhìn nhầm. Trong lúc Tinh Hoa đang nghĩ như vậy, lại thấy được Tiểu Thái Đao cười đến kiêu ngạo, "Đùng!" một tiếng cực lớn vang lên, mũi đao va vào màn thủy tinh chấn động màng nhĩ của mỗi một sinh vật có mặt ở đó.
Dù vậy, màn che thủy tinh đã được cường hóa, ngay cả móc trắng cũng không thể cắn xuyên qua. Một đao này của Tiểu Thái Đao không thể đánh vỡ được màn thủy tinh, chỉ để lại một đám vết nứt chằng chịt kéo dài, hai chân ở trên màn thủy tinh lại từ từ trượt xuống.
Không có thiết đài chống đỡ, lần thứ hai rơi xuống, chờ đón Tiểu Thái Đao vẫn là đám móc trắng đói khát đến điên cuồng.
Tinh Hoa nhìn xuống, không chật vật giống như lần trước, lần này Tiểu Thái Đao tay cầm song đao chỉ rống lên một tiếng: "Mẹ kiếp!" sau đó giống như con mèo ở trên không trung cong người, hai đao giao nhau trực tiếp đón đánh cả đám trùng tử ngay trước mặt.
Tinh Hoa có chút thất thần nhìn theo cảnh tượng đó, hắn như thế nào mà lại có thể đánh vỡ thủy tinh, rõ ràng đã được cường hóa, bây giờ lại bị đánh vỡ vụn ra rơi lả tả xuống dưới.
Thủy tinh vỡ ra cùng với tư liệu về Tiểu Thái Đao cũng vỡ tan tành, mà chính hắn ở dưới lại đang tiếp tục dùng đao từng nhát đâm thủng đầu móc trắng, một đao khác lại đem bụng chúng mổ ra, bao nhiêu móc trắng lao đến là bấy nhiêu con bị hắn gϊếŧ chết.
Chó săn không đủ điều kiện lại mạnh mẽ đến như vậy, nhóm org hôm nay lần đầu tiên được nhìn thấy, không nhịn được mà rung động. Ban đầu không hiểu Tinh Hoa làm vậy là vì điều gì, hiện tại tất cả đều rõ ràng rồi
Nhìn Tiểu Thái Đao trong trường đấu vì tự bảo vệ tính mạng của mình mà sát khí dâng lên đỏ cả mắt, Tinh Hoa mỉm cười, quay sang nói với cpt bên cạnh: "Ta đã quyết chỉ muốn một mình chó săn này!"
"Vâng." Cpt mỉm cười, không cố gắng nói ra những phân tích thừa thãi nữa.
Ai cũng không đoán trước được org này thế mà lại dùng phương thức như vậy để ép một chó săn không nghe lời phải chiến đấu.
Giao dịch hoàn tất, Tinh Hoa liền xoay người muốn rời đi, thấy vậy cpt liền ngăn lại.
"Ngài không định xem đến cuối sao?"
Tinh Hoa nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu: "Không cần, trước tiên hãy giúp ta chuẩn bị một gian phòng nghỉ đã, nếu hắn không chết thì đưa đến chỗ ta." Bởi vì hắn nhớ ra trước khi dẫn chó săn đi còn phải hoàn thành thêm một ít thủ tục nữa.
"Ngài tính toán muốn cùng chó săn hạ khế ước trước phải không ạ?" Cpt hỏi.
"Đúng vậy."
"Vâng thưa ngài, tôi sẽ đi giúp ngài chuẩn bị." Cpt cúi đầu, cuối cùng nhìn theo Tinh Hoa rời đi.
Tuy răng là nơi ở của con người, lại là trụ sở huấn luyện chó săn, nhưng phòng nghỉ dành cho org cũng không hề thiếu.
Bên trong căn phòng hình tròn rộng lớn màu trắng, phía trên là những đài cao nối đuôi nhau mà lên giống như một cái cây mọc lên từ mặt đất. Trên đài cao, Tinh Hoa ngồi ngay ngắn trên giường. Nhờ thiết kế đỉnh chóp căn phòng mở rộng, ánh nắng xuyên qua lớp thủy tinh mà chiếu xuống.
Đóa hoa trên tóc Tinh Hoa được ánh nắng ấm áp chiếu vào, cảm giác như đang nở rộ.
Cẩn thận nhìn ngắm hai thanh thái đao trên tay, Tinh Hoa không kìm được mà nghĩ, Tiểu Thái Đao lúc ấy sử dụng đao của người khác có thể không quen tay. Nếu mà để cậu được dùng đao của chính mình, không biết còn mạnh mẽ uy lực đến nhường nào.
Từ lúc triển lãm hội bắt đầu đã được hơn nửa ngày, mà vẫn chưa có người đến thông báo tin tức.
Tinh Hoa cũng không rõ, chó săn kia dù trên tay đã có vũ khí, nhưng đối diện với hơn trăm con móc trắng đói khát cuồng bạo kia không biết có thể sống sót không. Không chừng có thể sẽ chết vì kiệt sức.
Thế nhưng hắn cũng rất mong đợi. Nếu như con người kia có thể sống sót, vậy có nghĩa là hắn sẽ có được một chó săn vô cùng cường hãn.
Ngay lúc Tinh Hoa đang gõ leng keng trên thái đao, đèn hiệu trên cửa phòng phát ra ánh sáng xanh, báo hiệu có người tiến vào. Vài cpt đang bận rộn vây quanh một vật hình trụ.
Khi dụng cụ kia được máy vận chuyển đặc biệt mang vào, Tinh Hoa mới nhìn rõ đấy là cái gì.
Vật đó lớn bằng một con người, bên trong đổ đầy chất lỏng huỳnh quang màu xanh trong suốt, mà chó săn mới không lâu trước kia còn đang dũng mãnh tiêu diệt những con trùng hung hãn, giờ phút ngày đang được ngâm trong dung dịch. Cả người cậu trần trụi, tay chân mang xiềng xích, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí.
Xem ra trận chiến vừa rồi khiến cho Tiểu Thái Đao bị thương không nhẹ. Trên người cậu chằng chịt vết cắn của móc trắng, có chỗ còn sâu đến mức nhìn thấy cả xương bên trong. Nhưng có lẽ là do được ngâm trong dung dịch trị liệu này, miệng vết thương đã khép lại gần hết, nhìn qua cũng không quá nghiêm trọng.
"Trong dung dịch trị liệu đã bỏ thêm thuốc tê, chó săn này tạm thời sẽ không thể cử động. Ngài không phải lo lắng sẽ bị hắn công kích, có thể yên tâm hạ khế ước." Một cpt nhắc nhở.
Tinh Hoa nghiêng đầu nhìn người nằm bên trong máy điều trị. Đối phương đang yên lặng ngâm mình trong chất lỏng, quả là một chút động tĩnh cũng không có.
Đã bị thương đến mức này mà vẫn còn phải dùng đến thuốc tê, rốt cuộc tên này hung hãn đến mức nào vậy? Tinh Hoa không kìm được suy nghĩ.
"Thưa ngài, chúng tôi sẽ chờ ở bên ngoài. Sau khi hạ kế ước ngài có thể ra lệnh cho chúng tôi mang hắn đi, ngày mai sẽ trả lại cho ngài." Cpt cúi người chào, sau đó rời đi.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người là Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao.
Tinh Hoa đặt hai thanh thái đao xuống giường, chậm rãi đi đến bên cạnh máy điều trị. Hắn cúi mình, chăm chú nhìn người đang nằm bên trong, rồi đưa tay gõ nhẹ lên lớp thủy tinh.
Chó săn bên trong ngay lập tức bừng mở hai mắt.
Hóa ra là vẫn tỉnh, chỉ là bị thuốc tê làm tê liệt cả cơ thể.
Tinh Hoa không nghĩ nhiều, ấn vào nút ở bên cạnh máy. Lập tức dung dịch trị liệu bị rút đi, nắp thủy tinh cũng mở ra.
Tiểu Thái Đao ướt sũng ngồi trong khoang máy, trên người đầy những vết thương đã khép miệng.
Tiểu Thái Đao trợn mắt trừng Tinh Hoa. Vừa thấy tên org đã khiến mình thảm hại đến gần, trong miệng cậu mấp máy gì đó, như là đang mắng chửi. Đáng tiếc thuốc tê đã làm tê liệt tất cả cơ thể cậu, khiến cậu không thể tự khống chế cơ miệng mình.
"Tiểu Thái Đao, cuối cùng ngươi cũng đến lấy lại đao rồi sao? Ta đã giữ cẩn thận cho ngươi rồi đó, trên giường." Tinh Hoa chỉ tay về phía giường, rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mặt Tiểu Thái Đao.
"A a......" Tuy rằng không biết Tiểu Thái Đao đang nói cái gì, nhưng nhất định là đang mắng chửi thô tục.
Tinh Hoa cũng không có ý kiến, hắn đối diện với chó săn vừa có được, hiếu kỳ vươn tay chạm lên mặt cậu.
Làn da này khác hẳn với lớp cao su trên mặt cpt, mềm mại co dãn, chính là cảm giác da thịt của con người.
"Nhớ rõ đây, Tiểu Thái Đao. Sau khi lập khế ước với ta, từ nay trở đi ngươi chính là chó săn của ta." Nói rồi, bàn tay của Tinh Hoa đang vỗ về trên má Tiểu Thái Đao bỗng nhiên thọc hai ngón vào miệng cậu, đè đầu lưỡi cậu xuống.
Tiểu Thái Đao không biết tên kia muốn làm gì, bài xích rống lên hai tiếng, thậm chí còn cố gắng nhe răng định cắn ngón tay hắn.
Tinh Hoa cũng không gấp, ngón trỏ và ngón giữa duỗi ra, mở miệng Tiểu Thái Đao.
"Ngoan nào, ta muốn tìm niêm mạc thích hợp nhất để hạ khế ước. Ngươi cũng không muốn phải vất vả đúng không?" Tinh Hoa thấy ánh mắt của Tiểu Thái Đao trừng lên nghi hoặc bèn nói.
"......"
"Ngươi không biết khi con người và org lập khế ước đều phải qua niêm mạc sao?" Tinh Hoa giải thích, xem ra cậu chó săn này khi được huấn luyện nhất định là chưa tập trung.
Khẽ cười một tiếng, Tinh Hoa cảm giác Tiểu Thái Đao đang trở nên căng thẳng.
"Không sao, ta có thể dạy ngươi."
Sau khi org nói xong câu đó, Tiểu Thái Đao nhìn thấy đối phương đứng lên, đưa tay xõa tung tóc dài, khiến đóa hoa diễm lệ trên tóc lộ ra. Đó là khẩu khí của org.
Tinh Hoa lấy tay kéo khẩu khí giống như nụ hoa kia xuống, phía sau nụ hoa là một bím tóc dài.... Không đúng, nhìn kỹ sẽ thấy có cứ gì đó quấn lấy tóc hắn từ phía sau đầu. Theo động tác của Tinh Hoa, tóc dần dần được gỡ bỏ, lộ ra phần cuống dài màu xanh lục đậm, nhìn giống như dây leo, dài từ phần đài hoa đến sau gáy Tinh Hoa, bị tóc dài che khuất.
Mắt thấy khẩu khí cùng và cuống của nó ngày càng dài ra, Tiểu Thái Đao ngẩn cả người, chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ quái dị kia quấn lên cổ và mặt mình.
Khẩu khí leo đến ngay trước mặt cậu, ngay giữa thứ giống như nụ hoa bỗng nhiên vươn ra một cái gai thật dài, giống như tiêm châm.
"Chính là đây, org sẽ dùng nơi này cùng với con người『 lập khế ước 』."
Nhìn thấy thứ quỷ dị kia đang chuyển động bên cạnh mặt mình, cả người Tiểu Thái Đao căng thẳng co lại. Thấy thế, Tinh Hoa cười cười, rồi đột nhiên kéo Tiểu Thái Đao đang xụi lơ lại.
"Đến đây, đừng nhúc nhích. Thả lỏng thoải mái, ta sẽ cố gắng để ngươi không khó chịu." Tinh Hoa ngồi trên giường, kéo Tiểu Thái Đao ôm vào trong lòng.
Bị ôm trong lòng giống như một đứa trẻ, Tiểu Thái Đao tức muốn điên, thế nhưng lại không thể giãy dụa. Tai trái cậu rất ngứa, nụ hoa như có sinh mệnh kia giống như một con rắn đang bò ở một bên mặt cậu.
"Nếu như là ở niêm mạc, ta nghĩ trong miệng vẫn là thích hợp nhất. Ở mắt hoặc những nơi khác...... Ngươi chắc là cũng không muốn đúng không?" Tinh Hoa nghiêm túc suy nghĩ.
Mẹ kiếp! Trong miệng ông đây cũng không đồng ý! Tiểu Thái Đao trợn trừng mắt, nhưng mà Tinh Hoa cũng không thể nghe được tiếng lòng của cậu. Nụ hoa kia càng lúc càng bò đến gần, đã ở trên khóe môi cậu đảo quanh.
Tiểu Thái Đao chết sống không chịu há mồm, nhưng cơ miệng không thể cử động khiến Tinh Hoa dễ dàng mở ra, khẩu khí kia liền theo đó mò vào dò xét.
Giống như cắn phải một bông hoa, trong miệng toàn là mùi thơm quái dị.
"Đây chính là cách lập khế ước, ta dùng khẩu khí tiếp xúc với niêm mạc của ngươi, tiêm vào 『 khế ước 』......"
Khẩu khí là chỉ thứ kỳ quái giống như nụ hoa, vậy khế ước là cái gì? Miệng Tiểu Thái Đao bị nụ hoa chui vào, khiến cậu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người đều là sát ý.
Giây tiếp theo, Tinh Hoa đã thay cậu giải đáp.
"Khế ước là một đoạn gien trong cơ thể org chúng ta, tiêm đoạn gien này trộn lẫn với anbumin vào cơ thể con người, chúng sẽ kết hợp với gien trong cơ thể các ngươi." Khẩu khí của Tinh Hoa trong miệng Tiểu Thái Đao ngọ nguật, không biết là cố ý hay vô tình. Hắn cười nói:"Sau khi kết hợp sẽ xảy ra một chuyện rất thú vị!"
Tiểu Thái Đao căm tức nhìn Tinh Hoa, trong ánh mắt tràn ngập đe dọa. Cậu thà là mình bị xử tử còn hơn là trở thành một con chó để org sai bảo!
Thế nhưng Tinh Hoa dường như không hiểu, khẩu khí quấn quanh cổ họng cậu
"Chờ chút nữa khi tiêm vào có thể sẽ hơi đau, nhưng ta đã nghĩ ra cách khiến ngươi có thể thoải mái một chút." Tinh Hoa vỗ vỗ mặt Tiểu Thái Đao, rồi rút khẩu khí ra.
Kỳ thực đây cũng là lần đầu tiên Tinh Hoa hạ khế ước, phần lớn hiểu biết đều là đọc trên sách, còn thực tế thì hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Tinh Hoa biết phương pháp hạ khế ước, cũng biết quá trình và kết quả. Tiêm gien của org vào cơ thể con người mà nói là vô cùng nguy hiểm. Tuy rằng đau đớn xảy ra trong quá trình hạ khế ước không đến mức không thể chịu đựng được, nhưng sẽ rất nguy hiểm đối với thần kinh, nhất là với những người chống cự không hợp tác.
Tính cách Tiểu Thái Đao như vậy, đến khi lập khế ước chắc chắn sẽ bị đau đớn cả buổi. Tinh Hoa biết điều này, mà hắn cũng không muốn để Tiểu Thái Đao phải chịu quá nhiều đau khổ.
Dù sao đây cũng là chó săn đầu tiên của hắn. Mà hắn lại rất thích Tiểu Thái Đao tràn đầy sức sống này......
Thế nhưng khi hạ khế ước phải làm thế nào mới khiến con người đỡ đau đớn, trong sách lại không hề mảy may nhắc tới. Tựa hồ rất ít org sẽ để ý đến cảm thụ của con người.
Tinh Hoa khẽ vuốt ve Tiểu Thái Đao, nghiêng đầu nghĩ cách, rồi sau đó...... hắn nhớ tới bản tính của con người.
"Chỉ cần khiến ngươi thấy thoải mái, có lẽ sẽ trung hoà được với đau đớn...... Chúng ta thử xem?" Tinh Hoa hỏi ý cậu.
Tiểu Thái Đao không hiểu ý Tinh Hoa, nhưng cậu cũng không có quyền cự tuyệt. Bởi vì bây giờ đến đầu ngón tay cậu cũng không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tinh Hoa muốn làm gì thì làm.
Tinh Hoa hôn nhẹ lên tóc mai Tiểu Thái Đao, ngón tay trắng nõn vươn xuống phía dưới bụng Tiểu Thái Đao sờ soạng.
Tiểu Thái Đao trợn to mắt, tên org phía sau thế mà lại...... thế mà lại cầm vào chỗ bình thường cậu dùng để đi tiểu! Tiểu Thái Đao cứng đờ người, vô cùng hoảng hốt không hiểu Tinh Hoa muốn làm gì cậu, trực giác mà nghĩ chỗ đó là điểm yếu hại của con người, đôi khi cậu cũng tấn công những chó săn khác vào đó.
Tên này muốn tấn công vào điểm yếu của cậu sao?
Tiểu Thái Đao trừng trừng nhìn những ngón tay đang cầm tính khí cậu, chỉ có thể phát ra những âm thanh ngắt quãng trong cổ họng, chẳng thể nói thành câu.
Nhưng mà đều không phải như Tiểu Thái Đao nghĩ, Tinh Hoa không hề ác ý mạnh tay, ngược lại chỉ nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa nơi đó. Xúc cảm ôn hòa mà mềm mại.
Có một loại cảm giác kỳ quái mà quen thuộc dấy lên.
Tuy không thường xuyên, nhưng Tiểu Thái Đao cũng từng vì nhiệt độ bên dưới quá nóng mà xao động tự tay làm một chuyện giống như vậy, cầm cơ quan bài tiết triệt động, rồi sau đó cảm giác rất thoải mái, tiếp theo là thứ gì đó trắng trắng bắn ra, cuối cùng cậu mới bình tĩnh trở lại.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn chỉ được huấn luyện về kỹ năng chiến đấu, cho nên thực chất Tiểu Thái Đao không biết chuyện này nghĩa là gì. Cpt chỉ bảo họ cũng có dạy qua họ về chuyện này, nhưng chỉ coi đó là kiến thức chỉ "Chó cảnh" mới cần biết.
"Dùng tìиɧ ɖu͙© để che dấu cảm giác đau đớn, hẳn là sẽ có chút tác dụng." Tinh Hoa nói, phát hiện thứ vốn mềm nhũn trên tay mình, sau khi được chơi đùa vỗ về, dần dần cứng lên. Hơi thở của Tiểu Thái Đao cũng trở nên gấp gáp.
Lần đầu tiên nhìn thấy loại phản ứng thế này, Tinh Hoa cảm thấy rất hiếu kỳ. Những thứ được viết trên sách quả nhiên là thật!
Khác với org, con người phản ứng rất lớn với tìиɧ ɖu͙©. Kɧoáı ©ảʍ chợt lóe trong nháy mắt sẽ khiến họ đạt đến đỉnh cao khoái lạc, cho nên có một số org sẽ thưởng cho vật nuôi của mình như vậy.
Cơ thể org tuy rằng cũng có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giống con người, nhưng lại ít có ham muốn. Họ chỉ sử dụng với mục đích duy trì nòi giống.
Thân thể Tiểu Thái Đao nương theo động tác trên tay hắn càng banh chặt, thậm chí từ những tiếng hăm dọa từ cổ họng cũng dần dần chuyển thành những âm thanh rêи ɾỉ.
Tìиɧ ɖu͙© là cái quái gì vậy? Trong khi Tiểu Thái Đao còn đang tự hỏi, phản ứng xa lạ từ hạ bộ truyền đến khiến cậu không thể kìm hãm tiếng rên kỳ quái phát ra từ miệng mình. Thế nhưng trái ngược với cậu, org phía sau vẫn đang giúp cậu "di chuyển chậm rãi", động tác nhẹ nhàng, ôn hòa vỗ về của hắn ngược lại càng khiến cậu khó chịu.
"Như thế này có thoải mái không?" Tinh Hoa kề bên vành tai Tiểu Thái Đao nói. Tiểu Thái Đao không đáp lại, nhưng thân thể lại càng banh chặt.
Biết Tiểu Thái Đao đã có phản ứng, Tinh Hoa cố ý thêm một tay nữa, hướng về phía màng túi dưới gốc mà chơi đùa, khiến chỗ đó cùng với cơ thể cậu càng căng chặt hơn.
Tinh Hoa biết thân thể của nam và nữ loài người không giống nhau. Người nữ có bộ phận để tiếp nhận tính khí, còn người nam thì không có.
"Thế nhưng trên lý thuyết mà nói......" Tinh Hoa thì thào tự nói, ngón tay bỗng nhiên lại lần xuống phía dưới, lướt qua bụng túi phía dưới, chạm đến đôi mông căng chặt, hắn liền cắm một ngón tay vào.
Lúc này Tinh Hoa làm vậy không phải để khiến Tiểu Thái Đao thoải mái, hắn chỉ là thuần túy muốn thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình mà thôi.
Toàn bộ thân mình Tiểu Thái Đao run lên, những âm thanh khàn khàn không rõ ý nghĩa phát ra từ miệng câu. Tinh Hoa thậm chí có thể cảm giác được Tiểu Thái Đao đang dùng hết toàn lực nắm chặt vạt áo hắn, tựa hồ đang cực kỳ tức giận.
Tinh Hoa nghiêng đầu, ngón tay vẫn không rút ra.
"Ngoan, chỉ cần tìm đúng chỗ thì sẽ thoải mái." Tinh Hoa trấn an Tiểu Thái Đao. Trong khi ngón tay còn đang mày mò, khẩu khí trên vành tai hắn đang bắt đầu cử động.
Tiểu Thái Đao thấy khẩu khí giống như nụ hoa kia đang bò đến bên miệng mình, giống như muốn hôn môi cậu, rồi mới chậm rãi tách môi cậu ra. Nụ hoa này đang dò xét tiến vào!
Phía trên và phía dưới cùng lúc bị xâm nhập, Tiểu Thái Đao cả người run rẩy, tức giận cực kỳ, nhưng ngón tay đang cầm lấy chỗ yếu hại của cậu lại bắt đầu trượt động lên xuống, còn phía dưới nữa cũng đang bị một ngón tay chạm vào nơi kỳ quái. Cậu cảm thấy bụng dưới hơi trướng trướng, tính khí cũng cương đến phát đau.
"Được rồi." Giọng Tinh Hoa có chút vui vẻ:"Chúng ta bắt đầu kết khế ước nhé."
Hoàn toàn không cho Tiểu Thái Đao cơ hội cự tuyệt, Tiểu Thái Đao phát giác ra nụ hoa trong miệng mình đang trướng to dần, tiếp đó lại có cái gì từ chính giữa thò ra, lạnh băng mà bén nhọn, giống như một cây kim châm.
Mũi nhọn của thứ đó để lên trên đầu lưỡi Tiểu Thái Đao, sau đó chậm rãi đâm vào lưỡi cậu......
Cảm giác đau đớn bủn rủn truyền đến, tuy rằng không phải cực kỳ đau đớn nhưng lại ở vị trí mẫn cảm. Hơn nữa tiêm châm cắm ở trên lưỡi gây ra cảm giác khó chịu kinh người, khiến cho Tiểu Thái Đao khẩn trương căng thẳng thần kinh.
Tiểu Thái Đao thậm chí cảm giác, cảm giác đau đớn từ đầu lưỡi truyền đến còn có cảm giác uy hϊếp hơn khi bị răng nanh của một con móc trắng cắn xuyên qua người.
Cảm nhận được cả người Tiểu Thái Đao đang nổi da gà vì bị chính mình rót vào, Tinh Hoa nhanh chóng hôn nhẹ tiểu chó săn trong lòng hắn:"Không sợ, thả lỏng đi."
Tinh Hoa cố ý mạnh hơn hơn, cũng rút ngón tay đang cắm vào phía sau Tiểu Thái Đao ra. Hắn chuyên tâm muốn giúp Tiểu Thái Đao lêи đỉиɦ, cùng lúc đó rót hỗn hợp gien anbumin vào trong lưỡi Tiểu Thái Đao.
Đầu lưỡi Tiểu Thái Đao nóng ướt, phảng phất mùi máu khiến cậu co cứng, thống khổ giằng co chịu đựng, đồng thời hạ thân cùng bị xoa bóp nhanh mạnh. Cảm giác trướng trướng đau đớn thật kỳ quái khiến hai mắt cậu đầy hơi nước.
Khi đầu lưỡi tê cứng truyền đến một trận đau đớn, Tinh Hoa bỗng nhiên nắm chặt tay khiến đùi Tiểu Thái Đao căng lên, chất lỏng màu trắng bắn ra. Kɧoáı ©ảʍ lập tức ùa lên, giao hòa với cảm giác đau đớn từ đầu lưỡi.
"A......" Tiểu Thái Đao run rẩy, kim châm trong miệng không biết từ khi nào đã bị về. Nụ hoa đang trướng to cũng thu hợp lại, thong thả bò ra khỏi khoang miệng cậu.
Nước miếng chảy ra dọc theo khóe miệng Tiểu Thái Đao. Cậu căn bản không thể khống chế phản ứng của cơ thể mình.
Tinh Hoa nhìn chất nhầy màu trắng trong tay mình, hắn chà lau đi, vẻ mặt rất hiếu kỳ. Hắn lau vào ga giường, rồi đem Tiểu Thái Đao đang chật vật trong lòng để lên giường.
"Tốt rồi." Tinh Hoa vặn bung miệng Tiểu Thái Đao ra. Trên lưỡi cậu dính chút tơ máu, song miệng vết thương đã liền lại:"Cũng không đau lắm đúng không?"
"Mẹ...... nó......"
"Cái gì?" Không biết có phải do khi nãy bị đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ không, Tiểu Thái Đao thế nhưng lại giãy giụa mấp máy nói được.
"Ông nội mi......"
Không ngoài dự đoán là những câu hỏi ân cần thô lỗ.
Tinh Hoa mỉm cười thu hồi khẩu khí, đóa hoa lại rụt về sau gáy hắn giấu trong tóc dài nhìn không khác gì một món trang sức.
"Khế ước đã được rót vào thành công, giờ chúng ta xem xem nó sẽ thành hình ở nơi nào...... Hy vọng sẽ thật xinh đẹp!" Tinh Hoa thì thào, một bên vỗ về thân thể Tiểu Thái Đao, một bên quan sát.
Cơ thể của con người tcuxg tương tự như org bọn hắn, chỉ là phần lớn đều tương đối thấp bé. Những thứ org có, con người cũng đều có, chỉ khác ở chỗ con người không có khẩu khí.
Dáng người Tiểu Thái Đao nhanh nhẹn rắn chắc, da dẻ nhẵn nhụi, sau khi cởi bộ đồ bò sát màu đen ra không hề khiến hắn thất vọng. Tinh Hoa vừa lòng ấn đùi Tiểu Thái Đao, chú ý tới tính khí mềm nhũn của cậu, hắn bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ không biết phía sau đó có thể thay thế cho bộ phận của nữ giới không.
"Mẹ......" Không biết có phải Tiểu Thái Đao đã nhận ra ý đồ của hắn không, cư nhiên nằm trên giường rêи ɾỉ thô tục như vậy.
Bị tiêm thuốc gây tê vào người mà vẫn còn có thể nói chuyện, không biết chừng giây tiếp theo tên chó săn còn có thể cầm được đao. Tinh Hoa vừa mới nghĩ như thế, liền thấy ánh mắt Tiểu Thái Đao đang mở trừng trừng nhìn về phía song đao hắn để gọn một bên, giống như muốn dùng ánh mắt kia để kéo đao lại.
"Này, chờ ngươi có thể cử động, ta sẽ trả lại cho ngươi." Tinh Hoa ngay trước mặt Tiểu Thái Đao cất đao của cậu đi.
Không ngoài dự đoán, lập tức nghe thấy cổ họng chó săn phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ cảnh cáo.
Nhưng mà Tinh Hoa chỉ là cười tủm tỉm sờ đầu đối phương. Tính toán thời gian, rất nhanh hắn sẽ nhìn thấy thay đổi trên cơ thể Tiểu Thái Đao.
"Đã đến giờ rồi, không biết khế ước sẽ xuất hiện ở nơi nào đây?"
Trong phút chốc, đầu vai Tiểu Thái Đao bắt đầu xuất hiện những hoa văn màu lam đậm. Ban đầu vốn chỉ có một chút, hiện tại càng ngày càng khuếch tán ra bên ngoài, giống như một đóa hoa đang nở rộ, diễm lệ tràn đầy ra toàn bộ bả vai Tiểu Thái Đao, kéo dài đến sau gáy.
"Hiện ra rồi!" Tinh Hoa nhìn khá hưng phấn, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khế ước hình thành.
Từng cái khế ước đều có hình dạng khác nhau, cái mọc trên vai Tiểu Thái Đao là một đóa hoa màu lam, lại như ngọn lửa diễm, vô cùng xinh đẹp, rất giống với khẩu khí của hắn.
Tinh Hoa cảm giác như lấy tên mình đánh dấu lên người cậu vậy.
"Như vậy, ngươi đã chính thức trở thành chó săn của ta, Tiểu Thái Đao."
Tinh Hoa sờ sờ đầu Tiểu Thái Đao. Tiểu Thái Đao trợn mắt trừng hắn, ngón tay cư nhiên bắt đầu cử động.
Chó săn của hắn đến cùng là mạnh mẽ đến mức nào vậy? Nhìn bộ dáng miễn cưỡng của Tiểu Thái Đao, Tinh Hoa mỉm cười, tri kỷ thay Tiểu Thái Đao lau sạch vết bẩn trên người, rồi mới nhanh chóng liên lạc cpt bên ngoài hầu hạ.
Sau khi Tiểu Thái Đao bị đưa về, Tinh Hoa ở lại sở huấn luyện chó săn một đêm.
Cách ngày, cpt mời hắn đến đại sảnh một chuyến, bởi vì trước khi các org rời đi sở huấn luyện chó săn, bọn họ sẽ đem chó săn đưa tận tay cho chủ nhân.
Trên hành lang, Tinh Hoa cùng với các đồng loại đi chung, nhưng lại vẫn được chú ý nhất. Dù cho Tinh Hoa từ đầu đến cuối vẫn chỉ đi sau cùng, không xuất hiện trờ chuyện cùng đám đồng loại.
Bỗng dưng, một tên đồng loại phía trước cố ý dừng bước, hắn đứng chắn trước mặt Tinh Hoa.
Org tóc trắng thân hình cao lớn, thậm chí còn cao hơn Tinh Hoa một ít. Ngũ quan của hắn gọn gàng, đường cong lãnh ngạnh. Tinh Hoa bị hắn ngăn trước mặt.
"Ta đến từ thành phố Trung Đoan, tên là Thanh Hồi." Org này bỗng nhiên tự giới thiệu với Tinh Hoa.
Org tên Thanh Hồi là gã có nhiều con người giới nữ bên người nhất trong đám đồng loại lần này. Nữ nhân loại rúc vào người Thanh Hồi phần lớn đều có bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần, trang điểm diễm lệ, đều là chó cảnh xinh đẹp. Điều này đủ để thể hiện tên org này thân phận tôn quý, tài lực hùng hậu.
Nhưng mà, cho dù bên người Tinh Hoa không mang theo bất cứ chó cảnh nào, chỉ nhìn màu tóc mà xem đã biết địa vị của Tinh Hoa khá cao. Nguyên nhân là vì màu tóc của hắn cực kỳ nhạt.
"Ta là Tinh Hoa, đến từ......"
"Ta biết, nhìn màu tóc ngươi và khẩu khí......" Mắt Thanh Hồi nhìn tóc và nụ hoa màu lam bên mép tóc Tinh Hoa:"Là đồng bạn đến từ thành phố Mũi Nhọn phải không?"
Thấy đối phương ngắt lời, Tinh Hoa cười mà không nói.
"Đồng loại thành phố Mũi Nhọn tại sao lại một mình đi đến Hắc Thủy Đạo nhận nuôi chó săn?" Thanh Hồi hỏi thẳng ra, đây là chuyện rất nhiều org cũng muốn biết."Ta tưởng rằng org thành phố Mũi Nhọn đối với con người một chút cũng không hề hứng thú?"
Tinh Hoa không trả lời, chỉ là yên lặng nhìn Thanh Hồi.
"A...... Chẳng lẽ trong thành phố Mũi Nhọn cũng xuất hiện côn trùng có hại?"
Tinh Hoa lắc đầu, như trước không đáp lại hắn, bình thản lướt qua Thanh Hồi tiếp tục đi về phía trước.
Không nhận đáp án khiến Thanh Hồi bất mãn chau mày. hắn nghĩ rằng: Quả nhiên hệt như lời đồn, những org ở thành phố Mũi Nhọn đều vô cùng kiêu ngạo.
Thanh Hồi bị bỏ qua một lần vẫn không chịu bỏ cuộc. Hắn vẫn đi theo Tinh Hoa phía sau, đang muốn muốn truy hỏi thì đã đến đại sảnh.
Một loạt chó săn đã đứng nghiêm thẳng tắp thành một hàng. Vòng cổ và xích vẫn ở sau gáy buộc trên lan can, chờ chủ nhận đến nhận.
Đám chó săn vẫn mặc đồ đen bó sát như cũ, chỉ là sau khi hạ khế ước thì quần áo cố ý khoét ra để lộ phần khế ước.
Những chó săn này có khế ước mọc trên lưng, có tên mọc trên đùi. Hình dạng khế ước đều rất xinh đẹp, khá giống khẩu khí của chủ nhân.
Như vậy...... chó săn của hắn đâu? Tinh Hoa băn khoăn nghĩ, cũng không chú ý đến Thanh Hồi đang đứng bên cạnh, chỉ chuyên tâm tìm Tiểu Thái Đao của hắn.
Nhưng mà không tìm được chó săn trên vai phải mọc khế màu lam đâu, chỉ thấy một cái thùng gỗ đột ngột xếp cạnh bầy chó săn.
Ánh mắt mọi người đều bởi vì sự tồn tại đường đột của thùng gỗ mà dừng lại.
Thùng gỗ lớn xấp xỉ bằng chiều cao của con người, miệng thùng đào một cái lỗ để luồn một cái xích sắt ra, buộc chặt trên lan can.
Không bao lâu sau, liền thấy thùng gỗ bắt đầu kịch liệt đung đưa, bên trong còn truyền đến tiếng mắng chửi.
"Con mẹ nó! Mau thả ông ra ngoài ngay! Bà nội nó chứ......"
Đùng đùng đùng, thùng gỗ dường như bị đập rất mạnh, cuối cùng bang một tiếng té ngã trên đất, người bên trong nhân lúc này mới im lặng chút. Sau đó liền có vài cpt tiến đến đỡ thùng gỗ lên.
Quả thực như một trò hề! org ở đây ai nhìn cũng không khỏi chau mày. Thứ hoang dã trong rương này đến cùng là cái gì?
Tinh Hoa nhìn trái nhìn phải cũng chưa tìm được Tiểu Thái Đao của hắn, như vậy chẳng lẽ là trong rương gỗ kia......
"Đại nhân." Một cpt mỉm cười đi tới, hắn nói:"Chó săn của ngài quá khó khống chế...... Cho nên chúng tôi tạm nhốt nó vào trong thùng gỗ đặc chế trước"
── Quả nhiên.
Tinh Hoa nghe được Thanh Hồi đứng bên hắn phát ra tiếng cười khinh thường, mà đám chó cảnh bên người Thanh Hồi cũng đều khúc khích cười.
Một hàng chó săn uy phong lẫm lẫm như thế, cư nhiên chỉ có duy độc một con của Tinh Hoa bị nhốt trong thùng gỗ.
"Ta nói này vị đồng bạn đến từ thành phố Mũi Nhọn ơi, có phải là mất hết mặt mũi rồi không?" Thanh Hồi cùng đi lên trước nhận chó săn cùng Tinh Hoa nhịn không được châm chọc nói.
Dù cho khi ở hội triển lãm, tên chó săn không đủ tư cách kia đã thể hiện thực lực rất cường đại, nhưng một chó săn khiến chủ nhân mất mặt thật sự là không dùng được. Thanh Hồivẫn không ủng hộ cái nhìn của Tinh Hoa, hắn cảm giác hóa ra đồng loại từ thành phố Mũi Nhọn quần cũng không phải cái gì rất giỏi.
Chó săn mà Thanh Hồi lĩnh là tên có thành tích nổi bật nhất hôm qua: Ron, mà ngay cạnh hắn, vừa lúc chính là [ Tiểu Thái Đao ] trong thùng gỗ, một tổ hợp kỳ quái.
Tinh Hoa không đáp lại Thanh Hồi. Hắn thong dong cầm xích sắt trên tay, tựa hồ đang suy xét xem có nên thả Tiểu Thái Đao ra không.
"Đại nhân, khuyên ngài đừng......"cpt đang muốn ngăn cản Tinh Hoa, một bên Thanh Hồi cũng nói thêm:"Vị đồng bạn này, chó săn của ngươi rất nguy hiểm, cho dù đã hạ khế ước thì cùng không biết có cắn chủ nhân không đâu! Cẩn thận một chút vẫn hơn."
Tinh Hoa trầm mặc không nói, thùng gỗ vẫn tiếp tục đung đưa, bên trong truyền đến tiếng mắng chửi ầm ĩ.
Thanh Hồi hừ một tiếng, dắt chó săn của hắn đi. Ron ưu nhã biết nghe lời, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một chó săn hoàn mỹ. So với thùng gỗ đang đung đưa không ngừng bên cạnh, Ron làm chủ nhân rất có mặt mũi.
Thanh Hồi vốn tưởng rằng Tinh Hoa sẽ lộ ra biểu cảm xấu hổ, nào ngờ hắn không hề quan tâm, chỉ hỏi chó săn trong rương gỗ:"Thả ngươi ra, ngươi có ngoan không?"
"Đương nhiên...... Sau khi chém ngươi hai đao ta liền sẽ ngoan!" Trong rương gỗ đáp lại như vậy.
Chó săn sau khi hạ khế ước mà vẫn vô lễ với chủ nhân như vậy, khiến đám org ban đầu còn đang nghi ngờ ánh mắt chó săn của mình liền cảm thấy yên tâm. Mặc dù là org cao quý đến từ thành phố Mũi Nhọn, nhưng quả nhiên ánh mắt của Tinh Hoa cũng chẳng ra gì.
"Nếu đã nói vậy, từ giờ đến trước khi về nhà ta sẽ không thả ngươi ra."
"Mẹ nó! Tên khốn kiếp này mau thả ta ra ngoài!"
Nhưng mà đôi chủ tớ này vẫn tiếp tục đối thoại. Lời nói mắng chửi kích động của Tiểu Thái Đao đối Tinh Hoa mà nói, nghe vào tai những chó săn khác thật sự là đại nghịch bất đạo. Bọn chúng cùng đổ mồ hôi lạnh đến, sợ trong một tập thể xuất hiện tên ngoại lai này sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của org với chó săn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bên Ron bỗng nhiên ra tay, dùng chuôi đao thẳng tắp đập lên thùng gỗ một kích, khiến thùng gỗ ầm ầm ngã xuống đất. Vừa nghe đã thấy người bên trong ngã không nhẹ.
"Tiểu Thái Đao, ngươi dám nói chuyện với chủ nhân như vậy sao? Ngươi thực sự làm mất mặt của chó săn chúng ta." Ron nói rất hợp tình hợp lý, bắt đầu có chó săn phụ họa, nhưng người biết nội tình đều hiểu hắn đang báo thù riêng.
Thùng gỗ im lặng một trận, im lặng đến mức tất cả mọi người tưởng rằng hắn đã tiếp nhận giáo huấn.
"Được rồi, Ron, sao chưa có lệnh của ta mà đã tự tiện hành động? Ngươi để mặt mũi của Tinh Hoa ở đâu!?" Thanh Hồi chỉ trích, ngữ khí và biểu tình lại hề có một chút ý trách cứ ý tứ, chủ tớ tâm ý tương thông.
"Thực xin lỗi, chủ nhân." Ron quỳ xuống, cúi đầu thật sâu, lại nói với Tinh Hoa:"Thực xin lỗi, Tinh Hoa đại nhân."
Tinh Hoa chỉ là mặt không thay đổi nhìn chằm chằm mộc thùng, không biết có phải đang mất hứng không.
Thanh Hồi đang lúc cảm thấy hả giận thì nghe thấy chó săn trong rương gỗ bỗng nhiên trầm giọng hỏi:"Là tên nào đá ta?"
"Là chó săn tóc vàng." Tinh Hoa cư nhiên còn trả lời.
"Ồ? Là Ron sao? Ron...... Là ngươi đá ta sao?" Tiểu Thái Đao cười khanh khách hai tiếng, trong giọng nói lại ngậm hàm sát ý kinh người. Không lâu sau, liền nghe thấy thùng góc bắt đầu xuất hiện tiếng trọng kích, Phanh phanh phanh, cho đến khi cửa gỗ bắt đầu xuất hiện vết rách.
"Ngươi cứ chờ đấy! Ông đây hiện tại liền ra ngoài đánh ngươi một trận!"
Vĩ đại như Ron cũng hiểu được sự uy hϊếp của Tiểu Thái Đao, cả người cũng run lên một chút, đề phòng nắm chuôi dao.
Mắt thấy thùng gỗ sắp bị chó săn đạp hỏng, một trò khôi hài lại chuẩn bị xảy ra, sự tình khẳng định sẽ huyên náo rất khó xem, Thanh Hồi lúc này mới lên tiếng:"Tinh Hoa đại nhân, ngươi không biết quản chó săn của mình sao? Vừa mới nhận về đã muốn gây sự?"
Tinh Hoa ngẫm lại cũng đúng, vỗ vỗ thùng gỗ:"Được rồi Tiểu Thái Đao, sau này còn có cơ hội."
── còn có cái gì cơ hội! Thanh Hồi và Ron đều bị những lời này của Tinh Hoa làm choáng váng, không biết đối phương có thật lòng muốn giải quyết vấn đề không.
"Ta muốn hiện tại đánh hắn! Cả nhà ngươi nữa!" Nhưng Tiểu Thái Đao lại vẫn liên tục quấy phá.
Tinh Hoa lắc đầu thở dài, tuy rằng hắn thực sự không muốn làm thế này ──
"Xin giúp ta đưa hắn nhốt lại trong một cái l*иg chắc chắn hơn."