Lạc Hoa Hữu Ý, Lưu Thủy Vô Tình

Chương 1

"Mộ Dung Nhạn."

Hắn nghiến răng, đôi mắt đỏ lừ tràn đầy sát khí nhìn về phía nam tử mặc thanh y đối diện.

Hôm nay chính là ngày quyết đấu đã được định trước giữa hai người họ, cũng là cơ hội để hắn trả thù kẻ luôn khinh thường mình kia.

Y cười khẩy. Dù thế nào đi chăng nữa, y chỉ được phép thắng, không thể thua. Bởi vì một khi thua, chính là vạn kiếp bất phục.

Linh lực cuồn cuộn mạnh mẽ lao vào nhau. Gây ra chấn động không nhỏ cho mọi thứ xung quanh.

.

.

.

"Á Á Á Á Á!"

Tiếng hét kinh thiên động địa như đấm vào lỗ tai làm y bừng tỉnh. Cả người giống như bị thứ gì nghiền qua, đau nhức khó chịu.

Bốn con mắt tròn xoe nhìn nhau…

Sau đó, y rút kiếm.

Lạc Vũ nhìn thanh kiếm trông rất không giống đồ giả kia mà run lẩy bẩy, gắng sức lùi ra xa.

"Anh, anh đừng có mà manh động…tôi, tôi báo cảnh sát đó."

?

??

???

Cảnh sát? Cái tên ăn mặc kì quái này đang nói gì vậy? Mà tại sao Mộ Dung Nhạn y lại ở đây?

Hàng ngàn câu hỏi xoay quanh Mộ Dung Nhạn làm y đau đầu. Cố gắng bình tĩnh lại quan sát kẻ lạ mặt đang run rẩy không ngừng còn cầm theo thứ gì đó đen đen kì quái (aka điện thoại :)))), y nhận ra nơi này thật quá xa lạ. Đồ vật, phong cách bài trí, trang phục hay bất cứ thứ gì y đều chưa từng thấy qua.

"Ngươi bắt ta tới đây? Gan cũng lớn lắm?"

Lạc Vũ trợn tròn mắt.

"Gì, gì chứ? Rõ ràng anh tự nhiên rơi từ trần nhà xuống! Tôi chưa báo cảnh sát vì tội đột nhập trái phép đã quá tốt bụng rồi! Sao có thể là bắt cóc! Còn có mấy thứ quần áo trên người anh, đây là đang cosplay hả…? Mà không quan trọng! Quan trọng là tại sao anh lại rơi từ trên đó xuống? Tới đây có mục đích gì?"

Lượng tin tức phải tiếp nhận không nhỏ, y đờ người vài giây rồi nhìm chằm chằm vào Lạc Vũ làm tim cậu đập nhanh vì căng thẳng. Cuối cùng Mộ Dung Nhạn lại là người phá vỡ cục diện bế tắc này bằng một câu không nặng không nhẹ.

"Chậc…Hiểu rồi…"

Có hai khả năng đã xảy ra. Một là tên trước mặt đang nói dối, hai là bằng cách nào đó mà y bị đưa đến nơi xa lạ này. Dù sao cũng không phải chưa từng có trường hợp xui xẻo bị truyền tống đến nơi khác.

Nhưng tại sao lại như vậy? Thần thú xuất hiện? Quá hoang đường! Có thứ gì đó tác động làm tạo ra vết nứt không gian? Do chấn động bởi trận quyết đấu? Quá vô lý! Hai người cùng lắm chỉ là tu vi trúc cơ trung kỳ, muốn tạo ra thứ nghịch thiên như vết nứt không gian phải là cao thủ hóa thần trở lên đại chiến mới có thể. (thật ra việc lý giải rất đơn giản, chính là nhờ quyền năng của tác giả đó~)

Lạc Vũ bị khuôn mặt lạnh lùng âm trầm của y dọa sợ. Aaaaaa mẹ ơi! Tên điên này từ đâu xuất hiện vậy! Còn cầm theo vũ khí!

"Ngươi, qua đây."

"Tôi, tôi?"

"Chỗ này còn kẻ khác à?"

Cậu lưỡng lự, nhìn đến Mộ Dung Nhạn liền ngoan ngoãn đi tới. Chẳng hiểu sao trên người tên này có một loại khí chất áp đảo làm cậu theo bản năng sợ hãi. Rồi lại không nhịn được mà thuần phục.

"Đây là đâu? Có phải Thiên Nguyệt đế quốc không?"

"Hả? Anh xem phim nhiều quá rồi đó. Đây là phòng trọ của tôi ở thành phố P, nước M. Còn Thiên Nguyệt đế quốc gì đó, chưa nghe bao giờ."

"Gì chứ…"

Sao lại đi xa đến vậy…

Tác giả có lời muốn nói:

Chương một đáng lẽ phải dài hơn nhưng tôi đuối rồi, thật xin lỗi T-T