Trọng Sinh Ly Hôn 1950

Chương 1:

Editor: Hye Jin

Tiết Thanh minh, mưa nhẹ bay bay, mưa xuân liên tục kéo dài ba ngày. Mưa tí tách tí tách không dứt, bởi vì trời vẫn luôn mưa, năm nay tảo mộ người ít hơn năm rồi.

Chị Lý, bảo mẫu tầm 40-50 tuổi đỡ Đàm Tú Phương, đầu đã phủ sương bạc, cẩn thận dặn dò: “Dì Đàm, cẩn thận, trời vừa mưa, đá có rêu, đường trơn."

Đàm Tú Phương chống nạng chậm rãi leo lên trên: "Này, không sao cả, chị Lý đừng hoảng sợ, chị Lý ta hiểu được."

Cả hai băng qua những hàng bia mộ lạnh băng, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.

Ba bia mộ này nằm cạnh nhau, bia mộ phía ngoài cùng bên phải, tốt hơn một chút, bia ở bên trong đã bị phong hóa, chữ trên bia mộ hơi mờ do mưa gió lâu năm.

Đàm Tú Phương buông cái quải trượng run run rẩy rẩy ngồi xổm trước bia mộ, đưa cái cánh tay gầy như nhánh cây vỗ về cái bia mộ đã mờ đến mức chỉ còn lại hình dáng, không tiếng động mà thở dài: "Anh, em tới thăm mọi người."

Khuôn mặt trên bia mộ là gương mặt trẻ tuổi, ở trên đó giống như đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô, lại như cái gì cũng không có.

Lăng mộ bên cạnh chính là cha mẹ ruột của cô, đời này chưa từng gặp mặt, người đàn ông trung niên, gương mặt cương nghị, người phụ nữ bên cạnh mái tóc lão bạch kim, nếp gấp chi chít, đôi mắt phong trần lộ vẻ sầu vô hạn. Con gái yêu dấu mất tích, con trai mất sớm, cô độc sống cả quãng đời còn lại, làm cha làm mẹ sao có thể không lo.

Nếu nhìn kỹ, liền phát hiện khuôn mặt Đàm Tú Phương giống hệt bà lão trong bức ảnh trên bia mộ, và chính sự tương tự này khiến Thẩm Nhất Phi vừa nhìn đã nhận ra cô.

Tiếc là hơi muộn, hai mẹ con chung quy gặp nhau cũng là âm dương cách biệt.

Khẽ thở dài, Đàm Tú Phương lên tiếng: "Chị Lý, lấy đồ ra đi."

Nến thơm còn có giấy tiền vàng mã, lần lượt được đặt trước bia mộ, Đàm Tú Phương cầm khăn lau sạch sẽ từng ngóc ngách trên bia mộ.

Sau khi quét sạch mộ phần của cha mẹ cô, Đàm Tú Phương tiếp tục chống nạng leo lên, đi vài hàng rồi đến mộ của Thẩm Nhất Phi. Ngôi mộ này mới hơn nhiều so với ba ngôi mộ người nhà cô. Trong ảnh, Thẩm Nhất Phi nở nụ cười tao nhã, phảng phất giống như quân tử trong thơ văn cổ vậy.

Anh ấy đúng thực là một người như vậy, lịch lãm, nho nhã cơ trí, tri thức uyên bác, trầm ổn điềm đạm.

Nghĩ đến lúc trước hai người hòa hợp như thế nào, đôi mắt Đàm Tú Phương có chút chua xót, cô chớp chớp mắt, lấy ra giấy nến thơm, tiền giấy cùng hoa, bày ra trước mộ: "Em biết, anh không tin những thứ này, nhưng em sợ, sợ anh dưới đó không có tiền, coi như làm em yên tâm đi. Em sống khá tốt, anh đi rồi ba năm nay mỗi ngày đều đi khu đại học nói chuyện với mấy người bạn già, hiện tại đã biết viết bao nhiêu là chữ, đặc biệt là tên của anh, em viết tốt nhất, đẹp nhất, bởi vì tên của anh ít nét hơn với tên em nhiều. Em còn học được chơi cờ, anh về sau sẽ không oán trách em không biết chơi cờ, mỗi lần đều đi lung tung ...."

Chị Lý nhìn bà lão cô đơn ngồi xổm quỳ trước mộ, huyên thuyên những chuyện vụn vặt, bình đạm, trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu.

Sống mũi chua xót, cô lặng lẽ lau nước mắt, thời điểm cô nâng mắt quét người đi lên từ bậc thang phía dưới, sắc mặt lập tức đại biến.

"Dì Đàm, Chu Lập Ân không biết xấu hổ lại đến rồi."

Nhìn thấy chị Lý đã phát hiện bọn họ, Chu Lập Ân từ xa vẫy tay chào: "Mẹ, chị Lý, cuối cùng con cũng tìm được mẹ rồi, các người dọn đi nơi nào?"

Chị Lý đứng trước mặt Đàm Tú Phương che chở người ở đằng sau lưng, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông không biết xấu hổ: "Chu Lập Ân, mày còn không biết xấu hổ đến tìm dì Đàm, dì Đàm cùng mày không có quan hệ, mày nhanh cút đi."

Chu Lập Ân khinh thường liếc mắt nhìn chị Lý: "Đây là chuyện của gia đình chúng tôi, bà người ngoài trộn lẫn làm cái gì? Không phải coi trọng nhà cửa tiền bạc của mẹ tôi chứ gì, một người ngoài như bà đừng có mà nhớ thương."

Chị Lý tức giận đến đỏ bừng, không nhịn được muốn cùng Chu Lập Ân lý luận, nhưng lại bị Đàm Tú Phương kéo đứng lên: "Gọi cảnh sát."

Chị Lý đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui vẻ đáp: "Được."

Cô lấy điện thoại di động ra và nhanh chóng gọi cảnh sát.

Khuôn mặt thân thiện vốn có của Chu Lập Ân cũng không kìm được nữa, xanh mét một mảnh, trên mặt thịt mỡ run run: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con là con của mẹ, sao mẹ lại gọi cảnh sát? Mau để bà ta dừng tay."

Đàm Tú Phương lạnh lùng nhìn gắn: "Chu Lập Ân, ngươi đã nói, đời này ta còn chưa sinh con đâu, từ đâu ra con trai. Ngươi họ Chu, còn ta họ Đàm, ngươi đi đi."

"Không mẹ ơi, đó đều là những lời nói hồ đồ do tức giận quá rồi, mẹ đừng giận con, con biết sai rồi, Đi mẹ cùng con về nhà, con dưỡng lão mẹ, mẹ đã lớn tuổi vậy rồi, đi theo người ngoài làm sao mà bằng chính con trai mình chiếu cố được chứ, mẹ nói có đúng hay không? Tiểu Cường cũng rất nhớ bà nội, mẹ cũng không muốn nhìn thấy cháu trai đích tôn của mẹ sao?" Chu Lập Ân cúi đầu, giọng nói gần như được gọi là ôn nhu.