Nghiêm Mộc Mộc không tin nhéo nhéo khuôn mặt mình, đột nhiên cảm giác được một trận đau đớn, cô che mặt hít hà một hơi.
Đến lúc này cô mới tin rằng người đàn ông nằm bên cạnh mình thật sự là Cố Ngữ Hãn, giáo sư đại học mà cô đã yêu thầm từ lâu!
Có thể do hôm qua đã uống quá nhiều? !
“Mới sáng sớm còn ngây ngô cái gì?” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng, lười biếng vang lên, hoàn toàn kéo Nghiêm Mộc Mộc lại, người còn đang suy nghĩ chuyện ngày hôm qua.
“Chào buổi sáng, giáo sư.” Nhìn Cố Ngữ Hãn đã tỉnh dậy, Nghiêm Mộc Mộc vô thức siết chặt chăn bông trên người, có chút xấu hổ cười cười, “Lão sư, chúng ta đây là…” rồi giơ ngón tay chỉ vào anh và cô.
Ngay khi tỉnh dậy, cô cảm thấy thân thể đau đớn như bị ô tô cán qua, hẳn là chuyện không nên phát sinh đều đã xảy ra.
“Không thấy dấu vết trên người tôi sao?” Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái, người đàn ông nửa đứng dậy chỉ vào dấu vết, vết xước của phụ nữ trên người mình, “Đều là em làm.” Nhẹ giọng nói một câu Nghiêm Mộc Mộc hoàn toàn không biết làm sao.
"Em…thực xin lỗi" Nghiêm Mộc Mộc cũng đã tìm thấy những dấu vết không rõ ràng trên cơ thể nam nhân, nhưng điều khiến cô xấu hổ nhất chính là một mảng đỏ tươi trên giường.
Đó là máu xử nữ của cô.
“Nghiêm Mộc Mộc, nếu đã trêu trọc tôi, đừng nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng buông tha em.” Nhìn cô gái lo lắng ngồi trên giường, Cố Ngữ Hãn kéo cô vào l*иg ngực của mình, trên đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói của nam nhân.
"A" Nghiêm Mộc Mộc mặt đỏ bừng, cô vừa định đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, ngược lại bị người đàn ông đẩy ngã lên giường, ngay cả chăn bông quấn quanh người cũng bị Cố Ngữ Hãn kéo xuống.
“Lão…lão sư ?!” Cảm thấy tấm chăn bông duy nhất trên người bị kéo ra, đôi mắt xinh đẹp của Nghiêm Mộc Mộc trừng to sợ hãi. Bộ dáng ngượng ngùng lại đáng yêu khiến Cố Ngữ Hãn không rời mắt.
"A…lão sư" Nghiêm Mộc Mộc còn chưa kịp phản ứng, cặp đùi non mềm trắng nõn của cô đã bị người đàn ông tách ra, lộ ra nơi riêng tư phấn nộn hồng hào không chút lông mao khiến Nghiêm Mộc Mộc bị sốc theo bản năng sùng tay che đậy.
“Ngại ngùng, tối hôm qua lại không phải chưa từng xem qua.” Nhìn thấy thân thể hồng nhuận của cô gái dần dần ửng hồng vì thẹn thùng, Cố Ngữ Hãn khẽ cười, “Nơi này, tôi còn từng đi vào.”
Bàn tay to, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mơn trớn hoa huyệt trắng nõn của cô, nhẹ nhàng mở ra hai cánh môi trắng hồng đang đóng chặt, lỗ nhỏ xinh xắn bên trong nhẹ nhàng tràn ra một chất lỏng đặc sệt màu trắng.