Edit: Heartpng
Lại có một đám người đi tới, Hứa Tri Nam xoay người, đối mặt với vách tường hành lang, tay chạm chạm mặt tường, nói: “Trước kia không thấy anh nhắc tới chuyện này.”
Không thấy anh nhắc tới việc lời bài hát là về em.
Cô chưa nói xong, Lâm Thanh Dã đã hiểu ý của cô: “Ừ, trước kia không muốn cho em biết.”
“Vì sao?”
“Mất mặt.”
“……”
Hứa Tri Nam không hiểu việc này có gì mà mất mặt, nhưng lại nhớ tới anh trong đoạn video cuối cùng kia nói ―― khi đó, tôi còn rất tự ti.
Trong mắt cô, Lâm Thanh Dã từ trước tới nay cùng “Tự ti” không không liên quan, chỉ có một lần, anh uống say tới tiệm cô, thần sắc ảm đạm nói “A Nam, em không thích anh.”
Nhưng cô sau lại cũng cảm thấy chỉ là Lâm Thanh Dã uống say nên mới lộ ra thần sắc như vậy.
“Vậy tại sao anh hiện tại lại nói ra?” Hứa Tri Nam hỏi.
Anh cười ra tiếng: “Chẳng phải đang muốn theo đuổi em hay sao.”
“……”
Phía sau ghế lô đang hát đến đoạn cao trào của 《Thứ Hòe 》, khàn cả giọng.
“Người đang hát kia là bạn em?” Lâm Thanh Dã hỏi.
“Không phải.” Hứa Tri Nam xuyên qua cửa sổ nhìn vào, “Không quen biết, một thợ xăm cùng tham gia cuộc thi thôi.”
“Hát nghe phí lỗ tai.” Anh đánh giá một câu.
“……”
An tĩnh hai giây, Hứa Tri Nam cũng cười ra tiếng.
Thật đúng là phí lỗ tai, chẳng qua như tính cách của cô sẽ không đi đánh giá khả năng ca hát của người khác, mà Lâm Thanh Dã là chủ sở hữu bài hát đánh giá một câu cũng không sao.
Nghe được tiếng cười đã lâu không nghe thấy của cô, trái tim Lâm Thanh Dã đập có chút nhanh.
Bên cạnh Chu Cát gọi anh một tiếng, hỏi anh có muốn đi nghỉ không, Lâm Thanh Dã gật gật đầu, đi đến một chỗ an tĩnh, anh thấp giọng hỏi: “Muốn nghe một giọng hát không phí lỗ tai không?”
“Hả?”
“Anh hát cho em nghe.”
Kể cả là Lâm Thanh Dã, khi nói ra mấy lời như vậy cũng không khỏi cảm thấy trên mặt nóng lên.
Hành lang KTV ồn ào, phía sau là tiếng hát quỷ khóc sói gào xé ngang, chung quanh có âm thanh nói chuyện, còn có chai bia va chạm với nhau sinh ra tiếng vang thanh thúy.
Ở giữa đủ thể loại tạp âm đề-xi-ben thấp hoặc cao, là giọng hát của Lâm Thanh Dã xuyên thấu qua di động truyền tới.
Anh đúng là có một chất giọng rất hay.
Sạch sẽ lại có sức bền.
***
Chờ đến lúc cuộc gọi kết thúc, lỗ tai Hứa Tri Nam đã nóng lên, đại khái là bị chiếc di động đè lên.
(ừ em tin lí do này của chị mà)
Cô ở ngoài ghế lô đứng một lát, cúi đầu nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ tối.
Trở lại ghế lô, Hứa Tri Nam lập tức đi đến chỗ Lộ Tây Hà: “Anh Lộ.”
Thanh âm của cô có chút nhỏ, Lộ Tây Hà không nghe thấy: “Hả?!”
Anh đứng dậy, đi theo Hứa Tri Nam sang một bên khác: “Làm sao vậy, có việc gì à?”
“Em muốn đi về trước.”
Lộ Tây Hà mắt nhìn vào di động, nhướng mi: “Sớm như vậy?”
“Vâng, nhà em có chút xa.”
Lộ Tây Hà thấy cô tuổi còn nhỏ, cũng đích xác không phù hợp cùng nhóm người bọn họ ở đây chơi bời, nên không miễn cưỡng nữa làm người ta xấu hổ, hỏi cô trong chốc lát như thế nào trở về, lại dặn dò chú ý an toàn.
Hứa Tri Nam như cũ đứng tại trước mặt anh không nhúc nhích, Lộ Tây Hà kinh ngạc hỏi: “Còn có chuyện gì khác sao?”
Hứa Tri Nam tiến sát vào một chút, nhỏ giọng nói: “Trước đó không phải nói bốn người đứng nhất mỗi tiểu tổ mời khách sao, nếu không chúng ta hiện tại đi thanh toán trước?”
Lộ Tây Hà bật cười: “Bọn họ nói giỡn, sao có thể để em một đứa nhỏ còn chưa tốt nghiệp mời khách, em cứ đi trước đi, phần của em anh sẽ thanh toán.”
Anh vỗ vỗ bộ ngực, hào sảng nói: “Ca có tiền!”
“……”
Hứa Tri Nam kiên trì muốn trả tiền, nhưng Lộ Tây Hà cũng đồng dạng kiên trì không cho cô trả, đến cuối cùng đơn giản trực tiếp đem cô đẩy ra khỏi ghế lô: “Đi nhanh đi!”
“Cạch” một tiếng cửa trực tiếp bị đóng lại.
Hứa Tri Nam: “……”
Cô đeo cặp sách, đến trước quầy hỏi hoá đơn thuê ghế lô, sau đó lại từ trong ví lấy ra tấm danh thϊếp khi đấu vòng loại kết thúc Lộ Tây Hà đã đưa cho cô.
Mặt trên có một chuỗi số điện thoại.
Hứa Tri Nam vào Alipay, tìm tòi, nhảy ra tên một người dùng ―― Thích Khách Lộ Tây Hà.
Thích Khách là tên cửa hàng xăm kia của anh.
Hứa Tri Nam đem tổng giá cô vừa rồi hỏi được chia cho 4, chuyển cho Lộ Tây Hà.
***
Đi WC rửa sạch cái tay, cô đi thang máy xuống lầu, lúc cửa thang máy chuẩn bị khép lại, bị một bàn tay chắn ngang, cửa thang máy một lần nữa mở ra.
Hứa Tri Nam giương mắt, là quán quân tiểu tổ Old School, cô suy nghĩ một chút, nhớ tới người con trai trước mắt này tên là Ngụy Tĩnh.
Người con trai đi vào thang máy, hướng cô cười: “Thật trùng hợp.”
“Ừ.” Hứa Tri Nam không am hiểu nói chuyện cùng người xa lạ, chỉ gật đầu chào.
“Sớm như vậy liền đi rồi?” Ngụy Tĩnh hỏi.
“Ừ, đường trở về nhà có chút xa, sợ tàu điện ngầm ngừng chạy.” Hứa Tri Nam dừng một chút, lại lịch sự lễ phép hỏi lại một câu, “Cậu cũng đi trước sao?”
Ngụy Tĩnh: “Không, tôi đi xuống lấy chút đồ.”
Hứa Tri Nam gật gật đầu, “À” một tiếng, không nói nữa.
Cô từ trong túi lấy ra di động muốn nhìn giờ, phát hiện điện thoại hết pin đã tự động tắt máy, cũng may còn mang theo thẻ tàu điện ngầm.
KTV ở tầng năm.
Mọi người không đi KTV ở Thương thành, ghế lô ở con phố chính giá cả quá cao, vì thế chọn một KTV khác tương đối cũ ở Yến Thành, bên cạnh chính là phố buôn bán, nhưng lúc này chung quanh lại rất yên lặng.
Vừa đi ra chính là một bãi đỗ xe lớn, đi xuyên qua bãi đỗ xe mới đến đường cái.
Thang máy xuống đến nơi, Hứa Tri Nam đang chuẩn bị hướng trạm tàu điện ngầm đi lại bỗng nhiên bị Ngụy Tĩnh kéo tay, cô dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cậu ta: “Làm sao vậy?”
“Chị ngồi tàu điện ngầm trở về?”
“Đúng vậy.”
“Tôi đưa chị đi.” Ngụy Tĩnh nói, tay phải chỉ phía sau, “Xe tôi ở ngay đằng kia, nhà chị ở phố nào?”
Tay trái còn nhéo tay cô.
Hứa Tri Nam ẩn ẩn nhận ra không thích hợp, lui một bước, bất động thanh sắc mà rút tay về: “Cảm ơn, không cần, cậu không phải xuống dưới lấy đồ thôi sao?”
“À, bạn tôi vừa rồi đột nhiên nói có việc không tới.” Cậu ta giơ giơ lên di động, tùy ý nói.
“Tôi ngồi tàu điện ngầm là được rồi.” Hứa Tri Nam âm thầm nắm chặt ba lô, lại lui bước ra sau: “Tôi đi trước đây.”
Nhưng mới vừa nhấc chân muốn đi liền lại lần nữa bị Ngụy Tĩnh bắt được tay.
Bãi đỗ xe tối đen, chỉ có một cột đèn đường, lại còn hỏng, ánh đèn mờ nhạt chợt lóe chợt lóe, cực kỳ giống cảnh đặc tả trong phim kinh dị, có chút dọa người.
Tay đột nhiên bất ngờ bị kéo lấy, làm Hứa Tri Nam giật mình hét một tiếng.
“Không phải chứ, chị làm như tôi là người xấu vậy?” Ngụy Tĩnh buồn cười nói, “Mọi người đều là từ cùng một cuộc thi, đưa chị về nhà chỉ là việc nhỏ thôi, chị cũng không thể bởi vì cái này liền hiểu lầm tôi chứ.”
Hứa Tri Nam nhớ tới buổi chiều khi Lộ Tây Hà cùng cô nói, tiểu tử này không phải cái thứ gì tốt.
“Cậu buông tôi ra trước.” Cô bắt bản thân bình tĩnh lại, nhìn hắn nói.
Bề ngoài cô gái nhỏ trấn định, nhưng lông mi run rẩy không thể nghi ngờ bại lộ nội tâm cô, Ngụy Tĩnh thừa nhận, Hứa Tri Nam này lớn lên thật xinh đẹp, nhưng không chỉ là một túi da xinh đẹp, vẻ đẹp của cô rất câu nhân, đại khái là quá mức thuần khiết, càng có thể gợi lên ham muốn chinh phục của người khác.
Ngụy Tĩnh nguyên bản chỉ là muốn cùng cô làm quen một chút, muốn hỏi cái phương thức liên hệ, lại đột nhiên huyết khí dâng trào, đổi ý.
“Cô gái nhỏ, chị cũng thành niên rồi đi, có muốn làm quen hẹn hò chút không?” Ngụy Tĩnh vẻ mặt bỉ ổi, lòng bàn tay dán lấy cổ tay cô vuốt ve, nhếch miệng cười, “Làn da thật mịn.”
Hứa Tri Nam ra sức lui ra sau, mỗi tội sức lực chênh lệch quá xa, cuối cùng đành phải dùng một tay khác buông ba lô ra đánh thật mạnh lên người hắn ta.
Trong túi có không ít đồ vật linh tinh vụn vặt, còn có một quyển kinh Phật dày nặng, vừa lúc nện ở giữa mặt Ngụy Tĩnh, hắn theo bản năng giơ tay chắn, Hứa Tri Nam rốt cuộc thoát ra khỏi cánh tay giam cầm của hắn.
Túi cũng không kịp đi nhặt, trực tiếp quay đầu liền chạy.
Rồi lại bị một cục đá trên mặt đất vướng ngã, ngã ở trên mặt đất xi măng rất mạnh, quần jean cọ lên trên đá sỏi, lòng bàn tay phỏng chừng cũng bị cọ rách.
Hứa Tri Nam cũng chẳng thể dừng lại xem xem có chảy máu hay không, đang muốn bò dậy bỗng nhiên một đạo ánh đèn xe chói mắt thẳng tắp lao tới, cô nheo lại mắt, giơ tay ngăn trở.
Xe phanh gấp cọ xát trên mặt đất làm loé lên tia lửa, rồi sau đó phanh một tiếng cửa xe mở toang ra.
Trước ánh sáng chói mắt của đèn xe, xuất hiện một thân ảnh đĩnh bạt, thiếu niên bước chân vội vàng, lướt qua Hứa Tri Nam, lập tức hướng đến chỗ Ngụy Tĩnh.
Trên mặt đất có cây gậy gộc, anh khom lưng túm lên, cầm trong lòng bàn tay trên dưới ước lượng, cánh tay chợt phát lực, Ngụy Tĩnh bị ăn một gậy ngã trên mặt đất.
Sắc mặt Lâm Thanh Dã hàm chứa sự tức giận rực lửa, dùng sức đến mức đường cong bên cổ nổi gân.
Anh cầm gậy gộc nhấc cằm Ngụy Tĩnh, tầm mắt buông xuống, ánh mắt coi thường lại lãnh đạm, như là hoàn toàn không thấy được máu trên trán hắn ta: “Mày vừa rồi đang làm gì.”
“Mày mẹ nó ai vậy!” đôi mắt Ngụy Tĩnh cũng bị máu che phủ, không mở ra được, hét lớn, “Lão tử dạy dỗ bạn gái, đến lượt mày xen vào việc người khác sao!”
Hắn là muốn bịa chuyện này ra để đuổi đi người thấy việc nghĩa hăng hái làm, xen vào việc người khác trước mắt này.
Giống bọn buôn người lúc đứa trẻ con khóc nháo, nói với người qua đường đây là con nhà mình.
Lâm Thanh Dã cười nhạo một tiếng, mắt cũng không chớp, trực tiếp lại đập xuống một gậy.
“Mày mà cũng xứng gọi cô ấy là bạn gái?”
Gậy gộc dính máu ở trên mặt Ngụy Tĩnh đánh một lần lại một lần, cứ mỗi lần đánh lại nói một câu: “Lại nói bậy, làm mày về sau nói không được nữa, tin hay không?”
Ngữ khí anh bình tĩnh, biểu tình cũng đạm nhạt, nhưng lại làm người ta không đoán được, cây gậy gộc kia bất cứ giây nào cũng có thể lại lần nữa hung hăng nện xuống, càng làm cho người cảm thấy sợ hãi.
Ngụy Tĩnh bị gậy gộc trực tiếp đánh đến ngốc, chật vật mà cuộn người trên mặt đất lui ra sau, bị Lâm Thanh Dã dùng một chân dẫm ở cẳng chân.
Hứa Tri Nam nhìn thấy toàn bộ quá trình, bị dọa ngốc, phảng phất như lại lần nữa nhìn thấy được cái người thiếu niên mặc đồng phục trung học một quyền lại một quyền đánh người kia.
Đến giờ phút này mới chợt tỉnh táo lại, lúc đứng dậy thấy đầu gối đau đớn, cô nhịn xuống, khập khiễng mà bước nhanh đi qua.
“Lâm Thanh Dã.”
Tay cầm gậy gộc tay bỗng sững lại, như thoát ra từ cơn bệnh tâm thần.
Anh nắm chặt gậy gộc, chân thật mạnh dẫm xuống.
Ngụy Tĩnh nằm trên mặt đất kêu rên liên tục.
Hứa Tri Nam dùng ngón tay giữ chặt lấy tay áo anh, rồi sau đó nắm cổ tay anh, dùng sức kéo hai lần: “Lâm Thanh Dã.”
Qua hai giây, tay cầm gậy gộc của Lâm Thanh Dã dời đi.
Quyển kinh Phật dày nặng vừa rồi từ ba lô rớt ra, nện ở trên mặt đất, vài tờ bị lật giở ra.
Gậy gộc ở ngay phía trên quyển kinh Phật, có giọt máu chảy theo xuống, vừa lúc nhỏ giọt ở trang giấy có hình tượng Phật, vang lên tiếng tí tách.
Tượng Phật ánh vàng rực rỡ kia bị máu nhiễm đỏ.
Ý cười nhẹ nhàng như cũ, nhìn hai người.