Edit: Heartpng
Tiệm xăm lặng yên không một tiếng động.
Hai người đối mặt một lát, cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Dã dời ánh mắt đi trước, anh ngồi xuống sô pha bên cạnh, lưng hơi cúi: “Em đều đã biết.”
Hứa Tri Nam sửng sốt.
Anh ấy, đây là thừa nhận…?
Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày chính tai nghe được Lâm Thanh Dã thừa nhận thích mình.
Cô trước kia thích Lâm Thanh Dã đến như vậy.
Cô lần đầu tiên thích một người, cũng không biết bảo vệ bản thân như thế nào, hận không thể đưa hết tấm lòng mình cho anh, sau đó chịu tổn thương mới học được bài học.
Cô không biết làm thế nào tiếp thu sự đáp lại của Lâm Thanh Dã.
Chỉ đột nhiên nháy mắt nghĩ đến tình cảm lúc ban đầu của mình đối với Lâm Thanh Dã.
Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, cô lại hao hết ba năm.
Không lâu sau ngày hai người xảy ra chuyện hoang đường đó, Hứa Tri Nam lúc đó mới học năm nhất, vừa vào trường không bao lâu, bị bố trí cho rất nhiều nhiệm vụ linh tinh phức tạp.
Ví dụ như tham quan bảo tàng lịch sử, viết nhật kí tham quan, lựa chọn địa điểm để thực hành thực tế.
Rất nhiều hoạt động đều là phân chia nhóm nhỏ, Hứa Tri Nam không cùng nhóm với bạn cùng phòng, được chia nhóm với ba nữ sinh lớp khác.
Kiểu hoạt động nhóm này cũng dựa nhiều vào may mắn, nếu gặp phải bạn cùng nhóm vô trách nhiệm thì rất phiền toái, Hứa Tri Nam vận khí quá kém, ba thành viên kia hoàn toàn không một ai có trách nhiệm.
Hoạt động thực hành thực tế, mấy cô gái đó trực tiếp đem công việc tham quan thực địa cùng chụp ảnh giao hết cho Hứa Tri Nam, mà bọn họ thì chỉ đơn giản phụ trách sửa sang lại luận văn.
Hứa Tri Nam tính tình tốt; hơn nữa địa điểm được lựa chọn để tham quan thực tế là một nơi cổ kính, bản thân cô rất có hứng thú, vì thế ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng đổi trạm vài lần để đến được địa điểm.
Cô đi dạo hồi lâu, không giống như đang tác nghiệp mà giống như đến du lịch tham quan.
Từ phòng trưng bày đi ra, đột nhiên không hề báo trước rơi xuống một trận mưa to, hạt mưa rơi từ trên mái hiên xuống, như là một bức rèm che, nếu có một tâm hồn nhàn nhã ngắm nhìn thì cũng là một phen cảnh đẹp – mỗi tội Hứa Tri Nam không mang theo dù, không trở về được.
Trời mưa rất lâu, sắc trời dần dần tối, điện thoại hết pin tắt máy, cô cứ thế bị mắc kẹt ở đó.
Cuối cùng không có biện pháp nào, cứ tiếp tục như vậy, nơi này cũng sắp đóng cửa, cô sẽ phải ở lại chỗ này một đêm.
Khoảng thời gian hừng đông nơi này còn rất đẹp, bây giờ trời tối, nhìn có chút âm trầm đáng sợ.
Hứa Tri Nam đem cặp sách từ trên vai xuống che trên đỉnh đầu, quyết tâm, đơn giản trực tiếp che túi vọt vào màn mưa, tuy trạm tàu điện ngầm ngay bên cạnh, nhưng nơi này diện tích rất lớn, lúc chạy đến trạm tàu điện ngầm toàn thân cũng đều ướt.
Hứa Tri Nam đứng ở trước cửa trạm tàu điện ngầm, vỗ vỗ quần áo, nước chảy bớt ra, cũng may cô hôm nay mặc đồ tối nên không đến mức nhìn thấy nội y bên trong.
Giày cũng ngấm nước, mỗi lần giẫm xuống đều ra nước, rất khó chịu.
Hứa Tri Nam thở dài, đang chuẩn bị đi xuống tàu điện ngầm, đột nhiên nghe được tiếng gọi.
Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Lâm Thanh Dã ngồi ở trong xe, cửa kính xe hạ xuống.
Anh có một khuôn mặt đủ làm người ta gặp qua là không quên được.
Hứa Tri Nam không nói chuyện, đối mặt một lát, anh xuống xe, cũng không bung dù, chạy chậm lại đây, cùng cô trú mưa dưới hiên trạm tàu điện ngầm.
Hai người đến gần nhau, Lâm Thanh Dã trầm mặc nhìn cô, cười: “Em sao lại giống một con gà rơi vào nồi canh vậy.”
Cô gãi đầu, có chút thẹn thùng: “Em không mang dù.”
“Em về trường học?”
“Vâng.”
“Anh đưa em về?”
Hứa Tri Nam ngẩng đầu, anh lại lặp lại, chỉ chiếc xe phía sau: “Anh đưa em về.”
“Nhưng, giày em ướt.” Cô có chút co quắp mà dịch nhẹ chân, ý cô là sợ sẽ làm xe anh bẩn.
Anh không nói nhiều vô nghĩa nữa, tay nhẹ nhàng đẩy lưng cô: “Đi thôi, trực tiếp đưa em về phòng ngủ, tránh gặp phải mưa.”
Hứa Tri Nam câu nệ mà lên xe, bởi vì giày sũng nước nên toàn bộ chuyến xe đều tránh giẫm lên tấm lót, chỉ nhét chân ở một góc, Lâm Thanh Dã lấy khăn từ ghế sau ném lên người cô: “Lau một chút.”
“Cảm ơn.”
Hứa Tri Nam nhận lấy, lau nước mưa dính trên người, lại nhìn Lâm Thanh Dã, trên mặt anh cũng dính nước mưa, nhưng tựa hồ anh không để ý chút nào.
Anh khởi động xe, hạt mưa rơi lốp bốp trên kính chắn gió, Hứa Tri Nam nói: “Chút nữa anh cứ đưa em đến cổng trưởng là được rồi, không cần đưa em đến ký túc xá đâu.”
“Mưa to gió lớn như vậy.”
Hứa Tri Nam kiên trì: “Không sao đâu, dù sao về phòng ngủ tắm rửa một cái là được, cũng sẽ không bị cảm.”
Lâm Thanh Dã không nói chuyện nữa, lúc đó Hứa Tri Nam không nhìn thấy được biểu cảm chợt loé lên trên mặt anh.
Xe đi thẳng đến một nơi ở ngoài trường rồi dừng lại, Hứa Tri Nam sửng sốt, thấy anh không nói gì mà đi xuống xe, chạy vào trong màn mưa.
Cô đang do dự không biết có nên xuống xe cùng anh không, rất nhanh chóng, anh lại xuất hiện, trong tay có nhiều thêm một cái dù, ném dù tới vị trí bên chân cô: “Chút nữa bung dù trở về.”
“…Chỉ có một cái?” Hứa Tri Nam hỏi, “Vậy chốc nữa anh trở về dính mưa thì sao?”
Trên xe anh cũng không giống như là có dù.
Lâm Thanh Dã tựa hồ cũng không nghĩ tới vấn đề này, hiếm khi sửng sốt, sau đó bật cười: “Quên mất, không có việc gì, em cứ dùng đi.”
Hứa Tri Nam cũng bị anh làm cho bật cười, lộ ra răng trắng cùng má lúm đồng tiền.
Lâm Thanh Dã nhìn vào mắt cô, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục hướng trường học lái xe đi.
Anh không cưỡng bách đưa cô về ký túc xá nữa, dù sao cũng đã mua dù, theo ý cô ngừng xe trước cửa phía nam của trường, cách khu ký túc xá của Hứa Tri Nam tương đối gần.
Anh đã nghe theo cô, nhưng Hứa Tri Nam lại xuất hiện thêm vấn đề.
Đôi giày vải kia của cô ngâm nước quá lâu, khi xuống xe bỗng phát hiện bị bung ra, không thể đi tiếp được nữa.
Lâm Thanh Dã chú ý tới cô bất động, ở một bên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Giày.” Hứa Tri Nam thở dài, cảm thấy vận khí của bản thân hôm nay thật tệ. “Hỏng mất rồi.”
Lâm Thanh Dã nghiêng người về phía trước, nhìn một chút, thật không cho mặt mũi cười ra tiếng.
Anh cầm dù xuống xe, vòng đến vị trí ghế phụ, đưa dù cho Hứa Tri Nam, rồi sau đó đưa lưng về phía cô ngồi xuống: “Lên đi.”
Hứa Tri Nam không phản ứng kịp: “Hả?”
“Lên đi.” Anh lại lặp lại. “Em như vậy làm thế nào trở về, đường cũng chẳng đi được.”
Lúc nghiêng đầu, có hạt mưa theo lông mi đen của anh rơi xuống, Hứa Tri Nam hậu tri hậu giác, luống cuống tay chân đem dù căng lên đặt phía trước, che đi mặt anh.
“Em rất nặng.” Cô vẫn do dự không biết có nên trèo lên lưng anh không.
Lâm Thanh Dã trên dưới quét cô một hồi, nhìn tay chân, cũng không biết là nặng chỗ nào:
“Được, lên đây anh xem có cõng nổi không.”
Ngày mưa, cổng trường cũng không có người, chỉ còn bảo vệ đang đứng gác.
Thế giới thực an tĩnh.
Cứ tiếp tục để người ta ngồi xổm trước mặt mình cũng không tốt, Hứa Tri Nam tuột đôi giày hỏng ra, nói cảm ơn, cánh tay vòng qua bả vai của anh, thật cẩn thận bò lên.
Đến khi phía trước ngực dán lên sau lưng anh, Hứa Tri Nam mới phát giác không thích hợp.
Vừa rồi chạy tới trạm tàu điện ngầm bị mưa sối ướt người, quần áo mùa hè vốn đã mỏng, nội y cũng bị ướt, vừa rồi ở trên xe cô cũng ngượng ngùng không dám ở trước mặt anh lau khô phần trước ngực.
Hiện tại lưng đè ép lên phía trước ngực thậm chí có thể cảm giác được có nước từ vải dệt ngấm ra.
Mặt Hứa Tri Nam đỏ lên, bất giác che ngực lui ra sau chút.
Lâm Thanh Dã nhận ra được, câu môi cười, nâng đùi cô, sốc người cô lên trên.
Cô theo quán tính bị ẩn về phía trước, dính sát vào sau lưng anh.
Hứa Tri Nam nháy mắt mặt lại đỏ lên, chậm rì rì lại lui về phía sau một chút, cho đến khi tạo ra một chút khoảng cách mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Cô ghé vào trên lưng anh, một tay vòng qua bả vai anh, một tay khác cầm dù.
Dù không lớn, cô để dù trên đỉnh đầu anh, hoàn toàn che kín anh, không làm mưa dính đến làm ướt, mà nước mưa toàn bộ đều rơi lên lưng cô.
Lâm Thanh Dã nhận thấy được, lại sốc cô lên, buông một tay ra, nắm lấy cán dù đẩy ra sau.
Muốn cô che bản thân thật kín.
“Như thế này, anh sẽ bị mưa làm ướt hết.” Hứa Tri Nam nói.
“Không có việc gì, em cứ che tốt cho chính mình đi, đừng để bị cảm.”
Mưa to khiến cho trường học an tĩnh, sắc trời cũng rất tối, Hứa Tri Nam che dù thật thấp, che đi phân nửa khuôn mặt, không lo lắng sẽ bị người khác nhận ra.
Cô có thể ngửi được trên người Lâm Thanh Dã mùi thuốc lá nhàn nhạt, bị nước mưa tẩm ướt, biến thành một loại hương vị làm người ta cảm thấy mát lạnh lại xa cách.
Khoảnh khắc này làm cô cảm thấy hơi kì lạ.
Hứa Tri Nam bỗng nghĩ tới cảm giác khi còn nhỏ được cha cõng trên lưng.
Lâm Thanh Dã đi càng ngày càng gần kí túc xá, Hứa Tri Nam có chút nóng nảy, tay ấn trên vai anh: “Được rồi, anh để em xuống đây là được rồi.”
“Không có ai cả.”
“Đi thêm lúc nữa sẽ có người.”
“Đi thêm nữa cũng không có ai.”
“……” Giày của Hứa Tri Nam hỏng rồi, cũng không thể giãy giũa được.
Anh lại nói: “Em hạ dù xuống thấp là sẽ không ai thấy được.”
Hứa Tri Nam vội đem dù hạ xuống thấp, cũng may đi qua một đoạn đường vẫn không thấy có ai, Lâm Thanh Dã đặt cô xuống trước hiên ở cửa khu.
Hứa Tri Nam đưa dù cho anh, giương mắt nhìn lên bỗng chú ý tới chỗ cổ áo có phần da lộ ra, phỏng chừng là vừa rồi bị cô ấn đỏ.
“A.”
Hứa Tri Nam duỗi tay, kết quả giơ nửa đường lại dừng lại, treo ở giữa không trung, chậm rì rì thu hồi lại.
Lâm Thanh Dã rũ mắt nhìn qua, nhàn nhạt cười một cái, cũng không thèm để ý chỉ kéo kéo cổ áo, không nói gì.
“Hôm nay cảm ơn anh đưa em về.” Hứa Tri Nam lại lần nữa nói cảm ơn.
Anh câng cằm: “Vào đi thôi.”
“Vâng.”
Hai người cứ ngập ngừng ở đó, cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Dã rời đi trước, một lần nữa bung dù, đi vào màn mưa tầm tã.
Bóng dáng thân hình anh gầy gầy, bả vai thật rộng, hương vị dễ ngửi trên người kia như thể không tan biến trong mưa, phảng phất quanh quẩn ở mũi cô như cũ.
Đầu ngón tay Hứa Tri Nam vẫn còn hơi ấm trên người anh.
Cô cũng không biết vì sao, tim đập có chút nhanh.
Editor có lời muốn kêu: chương 28 nó dài dã man. Khocs.