* * *
"Chồng ơi, chồng hôn em đi."
* * *
Ngày hôm nay thực sự tiêu hao quá nhiều thể lực, hai người ngủ một mạch tới 3 giờ chiều hôm sau mới tỉnh.
Buổi tối là tiệc đóng máy "Ngư Dương", Tiêu Lâm nhất định phải tham gia, mà sau khi Nguyễn Huy biết Trần Chí Thanh về nước cũng đã gửi cho hắn lời mời nồng nhiệt.
Hai người lại lăn lộn trong phòng tắm một trận rồi mới thay quần áo tới bữa dự tiệc.
Tiệc đóng máy được tổ chức tại một khách sạn cao cấp bên sông Hoàng Phố. Khi Tiêu Lâm và Trần Chí Thanh đến nơi, trong đại sảnh đã chật kín người.
"Ngư Dương" được quay từ đầu tháng 5 đến giữa tháng 8, quay hơn 3 tháng mới đóng máy. Đồng nghiệp trong đoàn phim sớm chiều ở chung cũng đã trở nên thân thiết, chớp mắt đã phải chia tay, mỗi người đều rất xúc động, vì vậy đại sảnh cực kì náo nhiệt.
Tiêu Lâm theo Trần Chí Thanh đến chào hỏi Nguyễn Huy, sau đó cậu nhanh chóng bị các nhân viên trong đoàn phim kéo đi.
Bọn họ đùa giỡn nói muốn chụp ảnh kỉ niệm với đại minh tinh trong tương lai, Tiêu Lâm ngại ngùng từ chối.
Tiêu Lâm đi rồi, Nguyễn Huy đưa cho Trần Chí Thanh một ly vang đỏ, nói: "Ánh mắt của cậu quả thực không tồi. Tiêu Lâm là một hạt giống tốt, nếu có thể bồi dưỡng tốt, tương lai nhất định sẽ tiến rất xa."
Trần Chí Thanh nhấc ly rượu lên, kính Nguyễn Huy một ly, "Đạo diễn Nguyễn, ánh mắt của ngài cũng rất tốt. Có thể chọn Tiêu Lâm giữa như nhiều người như vậy, chứng tỏ ngài không chỉ có mắt nhìn người mà còn rất có duyên với em ấy, sau này mong rằng ngài có thể quan tâm đến Tiêu Lâm nhiều hơn. Phương diện tài chính nếu có bất kì vấn đề gì ngài đều có thể đề bạt với tôi."
Nguyễn Huy nói: "Không cần cậu nói tôi cũng sẽ dìu dắt cậu ấy. Đứa nhỏ này rất có tố chất, chịu khổ tốt, chịu nghiên cứu tìm tòi, không bộp chộp nóng nảy. Bây giờ trong tay tôi có một kịch bản võ hiệp, tuy chưa viết xong, nhưng có một nhân vật rất thích hợp với cậu ấy, là kiếm khách vừa bước chân vào giang hồ. Khi nào kịch bản được viết xong tôi sẽ đưa cho cậu xem, đến lúc đó bảo cậu ấy xem cho kĩ, khi nào chuẩn bị bấm máy bảo cậu ấy đi thử vai."
Trần Chí Thanh gật đầu: "Tôi thay mặt em ấy cảm ơn ngài trước, được ngài dìu dắt là may mắn của em ấy."
"Thôi bỏ đi," Nguyễn Huy liếc mắt nhìn hắn, "Tôi thấy có thể gặp được cậu mới là may mắn của cậu ấy."
Trần Chí Thanh mỉm cười, không nói nữa, ánh mắt hướng về phía
Tiêu Lâm.
Hôm nay Tiêu Lâm mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu vàng nhạt, phối hợp với quần jean màu lam nhạt, cả người thoạt nhìn vừa tươi tắn vừa trẻ trung, trên mặt mang theo nụ cười thẹn thùng. Cậu được mọi người vây quanh đòi chụp ảnh chung, không hề làm giá.
Vật nhỏ này tựa như căn bản không biết bản thân đến tột cùng đã lên được con thuyền lớn đến thế nào, cũng không biết con thuyền này sẽ chở cậu hướng về một phương trời mà cậu chưa từng tưởng tượng ra, mà Trần Chí Thanh sẽ luôn ở phía sau hộ tống cậu.
Trần Chí Thanh thu hồi tầm mắt, đang chuẩn bị uống thêm một ly với Nguyễn Huy, đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong một góc của đại sảnh.
Trần Chí Thanh mặt u ám, giải thích ngắn gọn với Nguyễn Huy đôi câu, sau đó vòng qua mọi người, đi đến trước mặt người đang trốn tránh trong góc kia.
"Giám...... Giám đốc Trần." Phản ứng đầu tiên của Tô Thần khi nhìn thấy Trần Chí Thanh chính là muốn chạy trốn, nhưng đã bị Trần Chí Thanh chặn lại.
"Chạy cái gì? Bây giờ mới biết sợ?" Trần Chí Thanh lạnh lùng nhìn hắn, "Tô Thần, trước đây tôi đã cảnh cáo cậu thế nào, có phải cậu xem lời tôi nói là gió thoảng qua tai?"
Giọng Tô Thần run rẩy: "Tôi không...... Giám đốc Trần, ngày đó tôi uống nhiều quá, nhất thời lanh mồm lanh miệng không cẩn thận nói bậy bạ, không phải tôi cố ý. Ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi, sau này tôi không dám thế nữa."
"Tô Thần," Trần Chí Thanh quay đầu thoáng nhìn về phía Tiêu Lâm, "Đây là lần cuối cùng, không được lại gần Tiêu Lâm, không được đánh chủ ý lên người em ấy, càng đừng so sánh em ấy với cậu, cậu không xứng, hiểu chưa?"
Sắc mặt Tô Thần đã gần như trắng bệch, vội gật đầu không ngừng: "Tôi hiểu rồi."
"Cậu không cần sợ hãi, tôi sẽ không dùng quyền lực phong sát cậu. Cậu vẫn có thể tiếp tục làm việc trong giới giải trí, cậu biết vì sao không?"
"Tôi...... Tôi không biết." Tô Thần lắc đầu.
"Bởi vì đến đọc lời thoại cậu còn không làm ra hồn, thì làm sao có danh tiếng được, tôi không cần phải làm việc thừa thãi."
Trần Chí Thanh nói xong, nhìn hắn lần cuối, "Nhưng cậu phải nhớ kỹ lời tôi vừa nói, đừng trêu chọc Tiêu Lâm nữa. Nếu không...... tính tôi thế nào, cậu hẳn là đã biết."
Nói xong, Trần Chí Thanh bỏ Tô Thần đứng như trời trồng, xoay người đi về phía Tiêu Lâm.
Bữa tiệc kéo dài đến 10 giờ tối, rất nhiều người đã say mềm. Trong đại sảnh rất lộn xộn, Trần Chí Thanh vì tiếp Nguyễn Huy nên cũng uống không ít rượu, chờ đến khi kết thúc, cả người đều dựa vào Tiêu Lâm, được Tiêu Lâm đỡ ra khỏi khách sạn.
Khi trở về là Tiêu Lâm lái xe, Tiêu Lâm đêm nay cố ý không uống rượu. Cậu vẫn luôn ngồi bên cạnh Trần Chí Thanh, nhìn Trần Chí Thanh uống với Nguyễn Huy hết ly này đến ly khác, cậu biết hắn chắc chắn sẽ không thể lái xe, cho nên cậu phải giữ tỉnh táo.
Tới biệt thự Xà Sơn, sau khi đỗ xe ở ga ra dưới tầng hầm, cậu kéo Trần Chí Thanh ra khỏi ghế sau. Trần Chí Thanh có thân hình cao lớn rắn chắc, toàn bộ cơ thể đều đè lên người cậu, quả thực khiến cậu có chút không chịu nổi.
Điều quan trọng nhất chính là, Trần Chí Thanh không hề thành thật chút nào, trên đường từ gara đến cửa biệt thự liên tục bóp mông cậu, vừa bóp mông vừa mơ màng mà gọi "Lâm Lâm".
Thật vất vả mới kéo được Trần Chí Thanh vào trong đại sảnh của biệt thự, người cậu mướt mồ hôi.
Cậu đặt Trần Chí Thanh lên giường, đang chuẩn bị vào phòng tắm lấy khăn lông lau mặt cho hắn, thì cánh tay đột nhiên bị Trần Chí Thanh giữ chặt. Giây tiếp theo cậu đã bị Trần Chí Thanh đè xuống dưới thân.
Hơi thở của Trần Chí Thanh nóng rực, đôi mắt hẹp dài giống như hồ nước sâu không thấy đáy nhìn cậu chằm chằm, Trần Chí Thanh nói: "Lại muốn chạy? Tôi thấy trí nhớ của em kém thật."
"Không muốn chạy, em đi lấy cho anh......"
Còn chưa nói xong, môi cậu đã bị Trần Chí Thanh chặn lại.
Trần Chí Thanh vừa hôn vừa cởϊ qυầи áo của cậu.
Mùa hè vốn dĩ mặc ít quần áo, chưa đến hai ba lượt quần áo của cậu đã bị lột sạch. Trần Chí Thanh ngậm lấy vành tai cậu, mυ'ŧ cổ cậu, cắn xương quai xanh của cậu. Đôi bàn tay to lớn ngao du khắp nơi trên cơ thể Tiêu Lâm, nhào nặn xoa nắn, toàn thân cậu mềm nhũn, trong miệng rầm rì những từ vô nghĩa. Trần Chí Thanh quay lại hôn lên môi cậu.
Hô hấp của hai người vô cùng hỗn loạn, hơi thở nóng rực phả lên chóp mũi nhau, khiến cậu không nhịn được rêи ɾỉ.
Cậu ôm lấy Trần Chí Thanh, trong miệng không ngừng kêu tên hắn. Trần Chí Thanh cắn một cái lên ngực cậu, nói: "Em gọi tôi là gì?"
Cậu không hề do dự, vùi đầu vào bên tai Trần Chí Thanh ngoan ngoãn gọi một tiếng "Ba ba".
Trần Chí Thanh vẫn không hài lòng, chống lên chóp mũi cậu, khàn giọng nói: "Không đúng, gọi chồng đi."
Cậu đột nhiên không nói lên lời, cảm thấy vô cùng bối rối và ngượng ngùng, quay đầu sang một bên.
Trần Chí Thanh nghiêng đầu đuổi theo, hôn môi cậu, véo mông cậu, căn bản không cho cậu cơ hội phản kháng.
"Lâm Lâm ngoan, gọi chồng đi."
Cậu bị hắn làm cho phát khóc, toàn thân tê dại, thật sự không chịu nổi, đành phải câu lấy cổ Trần Chí Thanh, mềm mại gọi một tiếng: "Chồng ơi."
Lời còn chưa dứt, thân thể Trần Chí Thanh lập tức đè xuống.
Nụ hôn nóng bỏng đầu tiên dừng trên đầu v* cậu. Miệng Trần Chí Thanh ngậm lấy kia viên thịt nho nhỏ, mυ'ŧ vào, dùng tốc độ cực nhanh liếʍ láp đầu v* cậu đến mức phát ra tiếng nước. Tay cậu cắm vào mái tóc đen nhánh của Trần Chí Thanh, ngửa chiếc cổ trắng nõn lên liều mạng thở dốc.
Liếʍ láp xong, Trần Chí Thanh lại tiếp tục hôn lên nốt ruồi son trên ngực cậu, nốt ruồi son nằm gần trái tim. Trần Chí Thanh hôn một chút, tim cậu lập tức run rẩy, tiếng rêи ɾỉ nhanh chóng thoát ra khỏi miệng, thậm chí Trần Chí Thanh căn bản không cần tiến vào, dương v*t cậu đã rỉ đầy dịch nhầy.
Đầu lưỡi Trần Chí Thanh tiếp tục đi xuống, liếʍ mυ'ŧ mỗi tấc da thịt trên người cậu, cuối cùng chui vào dưới háng cậu.
Trần Chí Thanh vùi đầu giữa hai chân cậu. Cậu nhanh chóng cảm nhận được hơi thở nóng rực, cúi đầu nhìn xuống, Trần Chí Thanh cũng đang nhìn cậu. Trong mắt hắn chất chứa ý cười đầy mê hoặc, sau đó hắn dùng đầu lưỡi liếʍ lên làn da
phía trong đùi cậu, nói: "Lâm Lâm ngoan, chồng thương em."
Nói xong lập tức ngậm dương v*t của cậu vào trong miệng.
"Đừng...... " Cậu hét to một tiếng, trốn về phía sau theo bản năng, lại bị Trần Chí Thanh kéo bắp đùi về.
Khoang miệng Trần Chí Thanh ấm áp ẩm ướt, gắng gượng bao phủ lấy dương v*t cậu. Cậu khó tin nhìn Trần Chí Thanh, cả người run rẩy vì kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Trần Chí Thanh dùng miệng hầu hạ cậu, đây là chuyện nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới.
Khϊếp sợ, cảm động, đủ loại kɧoáı ©ảʍ vô biên đồng loạt đánh úp Tiêu Lâm, gần nửa phút sau cậu nghênh đón cao trào bắn tinh.
"Trần Chí Thanh...... Mau buông ra..... "
Cậu thét chói tai, đẩy mạnh Trần Chí Thanh ra, nhưng trên mặt hắn vẫn bị dính chút tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Dịch nhầy màu trắng ngà, phun lên khuôn mặt anh tuấn cao quý của Trần Chí Thanh, làm hắn thoạt nhìn càng thêm gợi cảm, mê người, quả thực là sự mê hoặc trí mạng.
"Trần Chí Thanh!" Cậu không màng tất cả nhào lên, hôn hắn, đè hắn xuống dưới thân, duỗi tay run rẩy nắm lấy dương v*t thô dài phấn chấn bừng bừng của hắn đặt vào miệng huyệt của mình.
Nhưng tiểu huyệt khô khốc hơn nửa tháng không được người ghé thăm quá chặt, mặc kệ cậu cố gắng thế nào, đều không thể đưa vào.
Trần Chí Thanh dường như khôi phục lại trí thông minh, đôi tay gối xuống dưới đầu, nở nụ cười xấu xa, "Đừng nóng vội, mép giường có dầu bôi trơn, cầm lại đây, em tự mở rộng đi."
Máu toàn thân cậu đều bị hành động trêu chọc của Trần Chí Thanh làm cho sôi trào, dưới loại tình huống này rất nhanh đã bất chấp tất cả. Cậu dẩu mông lên cao lấy dầu bôi trơn từ trong tủ đầu giường, đổ tràn ra tay, xoa toàn bộ lên miệng lỗ.
Cậu lo lắng, một tay nắm dương v*t của Trần Chí Thanh, một tay với vào trong cơ thể của mình đâm chọc, chưa tới mười lần, cậu lại đỡ lấy hung khí thô dài kia, chậm rãi nuốt vào trong cơ thể mình.
Lúc này rốt cuộc cậu cũng được thoả ý nguyện mà ăn nó ngon lành.
"A......" Cậu tiếng phát ra tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ, đôi tay chống trên l*иg ngực rắn chắc của Trần Chí Thanh, bắt đầu đong đưa thân thể.
Tư thế này đi vào rất sâu, đồ vật của Trần Chí Thanh lại vô cùng thô to. Mỗi lần nhấp nhô, cậu đều có loại ảo giác bị Trần Chí Thanh xỏ xuyên.
Nhưng tư thế này cũng thật sự sung sướиɠ.
Trần Chí Thanh không động đậy, gối hai tay sau đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt sáng quắc. Cậu cũng nhìn lại Trần Chí Thanh, để lộ hết thảy khát vọng, sự động tình, niềm vui sướиɠ trước mặt hắn.
Rốt cuộc cũng chạm tới cái nơi chết người kia, cả người cậu như bị điện giật, không khống chế được mà run rẩy dữ dội. Lúc này Trần Chí Thanh đột nhiên đè eo cậu, chuyển động vòng eo săn chắc đâm mạnh vào điểm bé nhỏ kia, bạch bạch bạch, căn bản không cho cậu thời gian phản ứng, thiêu đốt xương cốt cậu khiến chúng nhanh chóng tan thành từng mảnh. Kɧoáı ©ảʍ khiến người khác khϊếp sợ từ trong cơ thể nhanh chóng trào dâng, lan tràn, cuối cùng giống như pháo hoa oanh tạc trong đầu cậu.
"A a a...... Trần Chí Thanh...... Không cần...... Mau dừng lại......."
Lúc này Trần Chí Thanh sao có thể nghe lời cậu. Cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, giây tiếp theo đã bị Trần Chí Thanh đè xuống dưới thân, hai chân bị Trần Chí Thanh vác lên vai, miệng lỗ đầy bọt trắng lại bị dương v*t màu đỏ tím đâm mở. Trần Chí Thanh vừa cắm vào thân thể cậu sẽ bắt đầu điên cuồng đưa đẩy, mỗi một lần đều đóng cọc thô bạo vào tuyến tiền liệt. Nước mắt cậu một lần nữa bị đâm đến trào ra, cậu bắt đầu la hét, lỗ nhỏ đói khát gắt gao ngậm chặt lấy dương v*t của Trần Chí Thanh. Trần Chí Thanh bị cậu mυ'ŧ đến da đầu tê dại, làm cậu ngày càng mạnh bạo, quả thực là muốn nện cho miệng huyệt của cậu trở nên bầy nhầy.
Hơn nửa tháng không làm, Trần Chí Thanh vốn dĩ nhịn đến vất vả, lại bị hương rượu thúc giục, du͙© vọиɠ của đối với cậu bành trướng tới cực hạn. Hắn đè cậu xuống giã liên tiếp mấy trăm cái, làm đến mức cậu bật khóc nức nở. Trần Chí Thanh lật người cậu lại, ép cậu quỳ bò trên giường, từ phía sau một lần nữa thúc vào.
Cậu tuy la hét, khóc lóc, nhưng thân thể lại không ngừng hướng về phía Trần Chí Thanh. Cánh mông trắng nõn béo tròn chu lên cao, miệng lỗ ào ạt phun bọt trắng. Trần Chí Thanh giơ tay tát hai cái lên mông cậu, tát đến mức hai khối thịt không ngừng rung động. Sau đó hắn lại mạnh mẽ đâm thọc vào thân thể Tiêu Lâm trong tiếng rêи ɾỉ mê người của cậu.
Cậu xoay người lại nhìn Trần Chí Thanh: "Trần Chí Thanh, anh hôn em đi."
Trần Chí Thanh rút dương v*t ra, đập nhẹ vài cái lên miệng huyệt, "Gọi chồng đi, chồng lập tức hôn em."
"Chồng ơi," Cậu rơi nước mắt vô cùng đáng thương, gọi một câu, "Chồng ơi, chồng hôn em đi."
"Lâm Lâm ngoan." Trần Chí Thanh kéo tay ôm cậu vào trong ngực, dương v*t thô dài lại lần nữa phá vỡ tầng tầng lớp lớp nếp uốn nơi miệng lỗ cắm vào trong, "Chồng thương em."