Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Ác Độc Bị Cường Thủ Hào Đoạt

Quyển 1: Vườn trường nữ chính trọng sinh - Chương 8

Người mẹ nằm ở trên giường bệnh cùng với chi phí phẫu thuật đắt đỏ khiến Giang Hạc có hơi mỏi mệt.

Nhưng Giang Hạc nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn có thể nhìn rõ lông tơ vừa rơi vào ngực mình khi nãy, trái tim lại tăng tốc lần nữa.

Nếu là cô thì cũng được đó nhỉ.

Có điều, không biết sau khi biết hoàn cảnh gia đình cậu thì cô có…

Từng có chuyện tương tự xảy ra trong quá khứ, một cô chủ con nhà giàu to gan theo đuổi cậu, nhưng sau khi điều tra gia cảnh nhà cậu xong thì như biến thành một người khác.

Lâm Tịch thấy Giang Hạc nhấc chân muốn đi, vội vàng gọi lần nữa: “Giang Hạc, hiện giờ bệnh tình của mẹ cậu nguy kịch, cậu có thể nộp đủ chi phí phẫu thuật không?”

Giang Hạc bỗng quay đầu lại, đôi mắt lộ vẻ cẩn thận và nghi ngờ: “Cậu muốn làm gì.”

Cậu biết một người có thể dễ dàng biết được bối cảnh của cậu, đặc biệt nhắc đến chi phí phẫu thuật, nhất định vì có mưu đồ.

Vì vậy cậu không dùng giọng điệu nghi vấn nữa mà là trần thuật.

Dù bây giờ cậu hai bàn tay trắng, nhưng cậu vẫn có chút tự tin với giá trị của mình.

Nếu có thể cho cậu thêm ít thời gian, cậu tuyệt đối sẽ không bị hai mươi vạn cản trở bước chân.

Nhưng thực tế vẫn luôn tàn khốc như thế, hiện giờ cậu đang bị hai mươi vạn này trói chân.

Lâm Tịch không muốn dùng thủ đoạn đó, nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, Giang Hạc được bảo lãnh ra nước ngoài thì cô ấy không còn cơ hội tiếp xúc với cậu nữa.

Vì vậy, Lâm Tịch dựa vào thời gian Giang Hạc quay lại trường học trong ký ức, đến cản cậu ở đây.

Các giáo viên cũng biết chút ít về hoàn cảnh gia đình Giang Hạc, thế nên ngấm ngầm đồng ý cho cậu trèo tường ra ngoài kiếm tiền trong giờ học, chỉ cần cậu có thể thi qua là được.

Lâm Tịch lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Giang Hạc và nói: “Tôi sẽ lấy ra hai mươi vạn, chỉ cần cậu nhớ kỹ ân tình của tôi.”

Cô ấy nhớ ở kiếp trước, cuối cùng Giang Hạc sẽ đứng ở nơi mà mọi người chỉ có thể ngước nhìn, vì tương lai của cô ấy, cô ấy nghĩ mình cần Giang Hạc nhận ân tình này.

Giang Hạc siết chặt tay, cậu biết có khí phách cũng vô dụng, nhưng sao thiếu niên mới mười tám tuổi lại không có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Lâm Tịch dời tầm mắt đi và giải thích: “Chú tôi đánh giá cao cậu, hy vọng sau này cậu có thể vào công ty của chú ấy làm việc, nếu cậu bằng lòng thì chú ấy có thể hỗ trợ cậu ra nước ngoài học tập, cậu cũng không cần lo lắng cho bệnh tình của mẹ cậu.”

Tất nhiên là giả, Lâm Tịch không có ông chú gì hết, dù sao cô ấy còn không biết ba mình là ai nữa mà.

Cô ấy nói vậy chỉ vì tìm một lý do trông không quá đột ngột mà thôi.

Giang Hạc không nói gì, chỉ cất bước rời đi.

Lâm Tịch nói với bóng lưng của Giang Hạc: “Nếu cậu đổi ý thì tới tìm tôi, tôi học cùng lớp với cậu.”

Nhìn bóng lưng của Giang Hạc biến mất, Lâm Tịch cũng nhấc chân rời đi.

Cô ấy phải bắt đầu kiếm ra tiền, bước đầu cứ khởi động từ số tiền mà mẹ để lại cho cô ấy đi.