Trong phòng tắm, sau khi Lâm Niệm An được Tạ Tây Lâm thả xuống đất, hào hứng vô cùng chỉ vào một nơi nào đó: "Ông xã, cái kia có phải bồn tắm không? Em muốn ngâm nước!”
Không có đứa trẻ nào không thích nghịch nước cả.
Chỉ là lúc Lâm Niệm An ở nhà, mẹ kế cậu vì tiết kiệm nước, khi cậu tắm rửa còn phải quy định thời gian dài, nếu cậu tắm thêm một lúc thì lát sau sẽ bị đói bụng.
Lâm Niệm An hiện tại dám lớn mật đưa ra yêu cầu như vậy, cũng là bởi vì Tạ Tây Lâm vẫn luôn cưng chiều cậu, cậu đã sớm buông lỏng đề phòng với Tạ Tây Lâm, toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn.
Quả nhiên Tạ Tây Lâm không làm cậu thất vọng, càng không có đính chính đó không phải bồn tắm mà là nhà tắm trong khi cậu đang cực kỳ thích thú: "Được, thế nhưng trước tiên phải tắm sạch cơ thể rồi mới đi ngâm nước, em tự mình tắm hay là anh giúp em tắm?"
"Em tự mình tắm." Lâm Niệm An ngượng ngùng cúi đầu, để ông xã giúp đỡ, ông xã khẳng định lại sờ cơ thể mình, tuy rằng cậu cũng rất thích được sờ, nhưng vẫn biết thẹn thùng mà.
Tạ Tây Lâm nhìn ra suy nghĩ của cậu, có chút buồn cười.
Sự khác biệt giữa sờ một lần và hai lần là gì?
Tạ Tây Lâm là thổ phỉ, sau khi bóc bánh liền hoàn toàn buông thả, không chăm sóc tâm trạng của nam sinh Lâm Niệm An này chút nào.
Ừm.
Chỉ là trong lòng không quan tâm.
Nhưng không thể nhìn được trên mặt hắn, mở vòi hoa sen cho Lâm Niệm An, để Lâm Niệm An tắm rửa trước, hắn lại đi xả nước vào bồn tắm.
Bồn tắm này rất lớn, là hình chữ nhật, có thể thoải mái chứa hai người đàn ông trưởng thành cao lớn.
Bồn tắm được thiết lập gần cửa sổ, ngồi ở đây có thể xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài, vườn hoa của nhà họ Tạ, những ngọn núi xa xôi.
Lâm Niệm An vừa tắm rửa, vừa thán phục quan sát bốn phía xung quanh.
Phòng tắm này quá lớn!
Còn lớn hơn so với phòng của cậu.
Sàn nhà, cũng như các bức tường, tất cả các loại trang trí đều thỏa đáng, tất cả đều toát lên một bầu không khí khiến ta thoải mái và thư giãn.
Lâm Niệm An cảm thấy bản thân ngồi ở chỗ này ngâm nước đều sẽ ngủ!
Cậu thích mọi thứ ở đây.
Một tháng trước, cậu tỉnh dậy ở bệnh viện, mất đi tất cả ký ức, thật ra cậu rất hoảng loạn.
Người tự nhận là ba mẹ em trai cậu, cậu nhìn cũng không có cảm giác thân thiết, trái lại rất chống đối bọn họ.
Về đến nhà, cậu liền bị nhốt lại, không cho phép ra ngoài.
Mẹ kế cậu đoán chừng là lo lắng cậu chạy mất, khiến bà ta tổn thất một phần tiền sính lễ.
Dù sao thời gian hơn một tháng này, bà ta một mực tìm kiếm nhà chồng cho Lâm Niệm An.
Nếu Tạ Tây Lâm không xuất hiện, Lâm Niệm An vẫn không khôi phục trí nhớ, vận mệnh của cậu, thật sự khó nói.
Tạ Tây Lâm rốt cục cởϊ qυầи dưới người ra, hắn thân cao chân dài, cơ bắp toàn thân đều vừa vặn, cảm giác sức lực căng tràn, cảm giác lưu loát, làm cho hắn tràn ngập mị lực của đàn ông trưởng thành.
Đó là một hormone đi bộ.*
*行走的荷尔蒙: từ ngữ trên mạng, dùng để chỉ những người có hình mẫu mãnh nam, rắn rỏi, đại thúc, cả người tỏa ra mùi hương khiến bao cô gái rung động.
Chỉ là kích thước của vật giữa háng hormone quá mức kinh người.
Cự vật tím đen kia vừa dài vừa thô, lắc lư theo chuyển động của hắn, thoạt nhìn nặng trịch, uy phong lẫm liệt, lúc đánh lên người nhất định rất đau.
Ánh mắt vừa vặn rơi xuống giữa háng hắn khiến Lâm Niệm An hoảng sợ, mắt hơi trợn tròn, sao lại thô như vậy, dài như vậy, đen như vậy chứ!
Lâm Niệm An giống như bị bỏng mông, cuống quít xoay người, một bàn tay che mông mình, một bàn tay khác che huyệt nữ của mình, nếu như có thêm một bàn tay nữa, phỏng chừng cậu sẽ che miệng mình lại, chỗ có lỗ trên người mình đều bịt kín lại.
Cậu cũng hiểu được lúc trước làm mình sảng khoái như vậy chính là cây dươиɠ ѵậŧ kia, nhưng mà! Thật đáng sợ mà!
Tạ Tây Lâm nhìn thấy phản ứng của cậu, không biết nên khóc hay nên cười: "Hiện tại mới chắn, có phải đã muộn rồi hay không? Đừng quên huyệt nhỏ của em đã được anh làm rồi ..."
Tạ Tây Lâm có chút chuyển ý, bản thân không chạm vào hậu huyệt của cậu thì hai đứa con trai cũng sẽ đυ.ng vào, chính mình cũng không thể ngăn cản bọn họ chạm vào.
Loại chuyện này anh tình tôi nguyện, hai đứa con trai hẳn là có bản lĩnh để Lâm Niệm An chủ động dâng ra cái mông đó.
Thật sự không dễ chịu.
Rõ ràng mình mới là người đàn ông đầu tiên của Lâm Niệm An.
Là đàn ông thì sẽ tranh vị trí thứ nhất, cho dù Tạ Tây Lâm đã 38 tuổi, đang xử lý công việc của công ty, đạo lí đối nhân xử thế vô cùng khéo léo, làm cho người khác không tìm được sai sót, hoàn toàn hiện ra phương thức xử sự đáng có ở tuổi của hắn.
Nhưng trong chuyện nam nữ, hắn lại thể hiện rất ấu trĩ, sẽ tranh giành ghen tuông.
Hắn không biến sắc đứng ở phía sau Lâm Niệm An, kéo tay cậu đang che mông ra, bản năng này của Lâm Niệm An cũng đủ mạnh, bản thân rõ ràng chưa từng đến thăm hậu huyệt của cậu, cậu đã biết nơi này cũng có thể cắm vào, có thể bị đâm vào.
Tạ Tây Lâm nhịn cười nói: "Được rồi, đừng che nữa, ông xã tạm thời không làm em, mau đi tắm đi."
Lâm Niệm An không biết cạm bẫy trong lời nói của hắn, hưng phấn chạy đến bên cạnh bồn tắm, nhấc chân bước vào.
Cạnh phòng tắm là một sân thượng, phía trên trải gạch ngọc màu quả hạnh bóng loáng nhẵn nhụi, có thể đặt một ít điểm tâm trái cây và đồ ăn vặt vui vẻ khác, đương nhiên, cũng có thể dùng để đỡ cánh tay.
Bên trong bồn tắm còn có bậc thang để ngồi, đưa lưng về phía Tạ Tây Lâm, có thể nhìn thẳng ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bên tay trái là một bồn rửa mặt cùng với một tấm gương.
Hai bên trái và phải của bồn tắm, có một băng ghế dài, có thể cho phép mọi người ngồi ở đây để nghỉ ngơi tạm thời.
Lâm Niệm An không chút do dự đưa lưng về phía Tạ Tây Lâm, hơn phân nửa cơ thể không ở trong nước, tay chân ở bên trong hưng phấn bơi.
Tiếp theo còn vốc nước rửa mặt, toàn bộ đầu chìm xuống nước, chỉ là cậu không biết nín thở, một giây sau đã bị sặc, sau khi tiếng nước ào ào qua đi, thắt lưng cậu đã thẳng dậy, ngồi trong bồn tắm, mắt và mũi bị sặc đến đỏ bừng, cậu kịch liệt ho khan.