Sau Khi Xuyên Không Ta Được Vạn Người Mê

Chương 46: Hố“Quả Chanh” Lừa Gạt

Sắc mặt của Hoắc Bắc Thần quả nhiên càng đen sì, đột nhiên anh nói: "Tề Sam, cậu đến câu lạc bộ S huấn luyện một tháng."

Tề Sam nghe vậy thì xém chút đã chảy hai hàng nước mắt.

Câu lạc bộ S chính là một nơi huấn luyện lính đặc chủng xuất ngũ đấy.

Bình thường ai đã làm sai chuyện gì thì sẽ được đưa đi đặc huấn một đoạn thời gian, bên trong hoàn toàn là quản lý quân sự hóa, rất nghiêm khắc.

Một tháng thì không phải bị lột một lớp da hay sao ?

Tề Sam cầu xin tha thứ: "Lão đại, có thể không đi không ?"

Không đợi Hoắc Bắc Thần nói thì Tô Diệp đã che miệng của Tề Sam, cung kính nói: "Lão đại, yên tâm, tôi sẽ tự mình đưa cậu ấy đến đó."

Nói xong thì anh ta kéo Tề Sam đi ra ngoài.

Đợi đến khi hai người rời khỏi thì Hoắc Bắc Thần chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía tô mì rơi trên mặt đất.

Trong đầu của anh, bỗng nhiên hiện lên cảnh cô gái đi ra từ phòng bếp, khuôn mặt trắng trẻo biểu lộ sự mừng rỡ...

Anh rủ mắt, lông mi thật dài, che khuất đi sự áy náy ở trong đó.

Có người đã từng nói, làm sai chuyện, thì phải xin lỗi. Nói không nên lời, vậy thì dùng hành động vậy.

Một lúc sau, anh đi vào phòng bếp, xắn ống tay áo lên.

Làm đổ một tô mì của cô, vậy thì sẽ đền cho cô một tô khác.

-

Trên lầu, trong phòng ngủ.

Ninh Văn Đào đi vào phòng, tự giác ngồi trên ghế sa lon.

Ninh Mông dù bận vẫn ung dung, cô tiếp tục xem TV, "Cha đến đây cùng con xem Chú cừu vui vẻ à?"

Không có chuyện gì thì còn tới làm gì?

Ninh Văn Đào nở nụ cười nịnh nọt, "Mông Mông, hôm nay cha đến là để dẫn con thoát khỏi đầm rồng hang hổ!"

Ninh Mông liếc mắt, không tin chuyện hoang đường của ông: "Cha, có một câu rất thích hợp với cha."

"Câu gì?"

"Khanh “mông” quải phiến." (Ý chỉ người hay nói điêu, nói dối)

"..."

Ninh Mông hơi đói, cô cầm một bao khoai tây chiên, bỏ một miếng vào miệng, vừa ăn vừa nói:"Bây giờ con bị Hoắc Bắc Anh Thần giam lại, cha dám dẫn con ra ngoài sao?"

"Chuyện này thì ... không dám." Ninh Văn Đào nở nụ cười xấu hổ.

Ninh Mông đã sớm biết là như vậy, cô lại ăn một cái khoai tây chiên,thì thấy Ninh Văn Đào nói: "Nhưng mà, cha có thể giúp con ly hôn."

Ninh Mông: ? ?

Cô bỗng dưng nhìn về phía ông: "Cái gì?"

Ninh Văn Đào tỏ vẻ đắc ý, ông lấy một tập tài liệu từ trong túi ra, "Cha để con đi trước, cha đi sau, là để về nhà lấy tập tài liệu này. Đúng ngày này sáu năm trước, hai đứa ký vào giấy đăng ký kết hôn, cha và Hoắc Bắc Thần, cũng ký vào hiệp nghị này. Nội dung của nó là sáu năm sau Hoắc Bắc Thần sẽ trả tự do lại cho con."

Ninh Mông: ! !

Cô nói: "Con không ly hôn."

Ninh Văn Đào sững sờ, cố gắng khuyên cô: "Con suy nghĩ cho kỹ, nếu như nắm tay thì nhiều nhất cậu ấy chỉ chặt một cái tay của con nhưng lần này tiếp xúc nhiều với Lâm Thanh Bắc, bây giờ là giam lại, nhưng đợi buổi tối cha rời khỏi, nếu như cậu ấy chặt xác con thì làm sao bây giờ?"

Ninh Mông: ? ?

Cô bật cười: "Cha, cha xem Hoắc Bắc Thần là yêu ma sao? Cho dù anh ấy không gì không làm được nhưng dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị, cũng không thể gϊếŧ người cướp của chứ?"

Vừa nói dứt câu, hai cha con liếc nhau, chợt cùng nhau đi tới cửa, hơi mở cửa nhìn ra phía ngoài.

Trong phòng bếp phát ra tiếng động, nhưng Hoắc Bắc Thần đang nghe điện thoại ở phòng khách.

Không biết đối phương nói chuyện gì khiến anh không nhịn được mà nói: "Cần gì phải phiến phức như vậy chứ? Cứ chặt một phát vào cổ là nhanh gọn lẹ!”

Ninh Mông, Ninh Văn Đào: ... ! !

"Ầm!"

Cửa phòng ở trên lầu đóng lại, Hoắc Bắc Thần nghi ngờ liếc qua, trong điện thoại truyền đến một giọng nói của nữ: "Nhưng gϊếŧ gà như vậy thì tàn nhẫn quá.”