Sau Khi Xuyên Không Ta Được Vạn Người Mê

Chương 32: Tô Điềm Điềm thê thảm

Tô Điềm Điềm sợ hãi. Cô ta làm chuyện này kỳ thật chỉ là muốn nhìn một chút, nếu Ninh Mông bị phỏng, Hoắc Bắc Thần có quan tâm cô hay không, muốn nhìn thử quan hệ của hai người là thế nào. Nhưng không nghĩ tới, Hoắc Bắc Thần lại dùng cơ thể, giúp cô chặn hết tất cả. Mà bây giờ, đối diện với ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Hoắc Bắc Thần, làm thân thể cô ta phát run, không rét mà run! Lại thấy bọn bảo tiêu hung dữ tới gần, Tô Điềm Điềm biết, nếu không nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ mình thật sự không thể đi ra khỏi nơi này!

Dưới tình thế cấp bách, cô ta hô lớn: “Anh Hoắc, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là người phụ nữ của Lệ Diệc Trầm!”

Nghe xong lời này, Ninh Mông nhìn về phía Hoắc Bắc Thần. Lệ Diệc Trầm, nam chính trong sách, là ngôi sao mới của giới kinh doanh, bởi vì ánh mắt độc đáo lại có gan mạo hiểm, ở giới kinh doanh rất có địa vị. Hai vị bá chủ thương nghiệp, nhiều ít đều sẽ nể mặt đối phương một chút. Cho nên, Ninh Mông cho rằng, Hoắc Bắc Thần sẽ việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, thả cho Tô Điềm Điềm rời đi.

Nhưng không nghĩ tới ——

“Mang đi.”

Giọng nói không hề gợn sóng, mệnh lệnh mang theo sự cường thế. Đôi mắt Ninh Mông tỏa sáng nhìn về phía Hoắc Bắc Thần. Thân hình anh vốn là cao lớn, giờ phút này càng thêm đỉnh thiên lập địa. Quanh người tràn đầy khí phách, như là hóa thành thực chất, phát sáng lập loè. Trên cánh tay anh bị phỏng, chắc chắn bữa tiệc giữa trưa phải hủy bỏ, Hoắc Bắc Thần quay đầu, đi lên trên lầu.

Theo bản năng Ninh Mông đi theo phía sau anh, có sự việc vừa rồi, không có ai dám cản cô nữa. Một đám người mênh mông cuồn cuộn đi vào thang máy. Tô Điềm Điềm bị bắt lấy, miệng cũng bị người khác che lại, phòng ngừa cô ta la to. Ra khỏi thang máy, chính là phòng làm việc riêng của Hoắc Bắc Thần.

Ninh Mông nhắm mắt theo đuôi đi theo Hoắc Bắc Thần tới văn phòng, đột nhiên nghe được phía sau có một tiếng kêu thảm thiết, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Điềm Điềm bị nắm chặt tóc, rồi bị đá vào đầu gối, cả người vô lực quỳ gối trong một góc, thân hình gầy yếu đang phát run, trong ánh mắt đầy sự hoảng sợ.

Ninh Mông không đồng tình với cô ta chút nào. Nếu lúc nãy tô mì nóng kia đổ lên trên mặt cô thì chắc chắn cô sẽ bị hủy dung! Huống chi, bây giờ người bị phỏng lại là Hoắc Bắc Thần!

-

Trong văn phòng, trang hoàng đơn giản phóng khoáng. Hoắc Bắc Thần thay một bộ quần áo màu đen rộng thùng thình, lười biếng ngồi ở trên sô pha. Bên cạnh là bác sĩ gia đình Tô Diệp đang cúi đầu xử lý miệng vết thương cho anh. Trên cánh tay rắn chắc của anh nổi lên lít nhít một tầng bọt nước nhỏ, nhìn rất ghê người.

Ninh Mông đứng ở bên cạnh anh làm người tàng hình, cũng thấy tê cả da đầu. Cô chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, nhưng Hoắc Bắc Thần lại giống như không có việc gì, mặt vô biểu tình. Năng lực nhịn đau này thật là ghê gớm!

Bôi thuốc bỏng xong, Tô Diệp cầm băng gạc băng bó, anh ta nói: “Lão đại, trước khi đi ngủ nhớ phải bôi thuốc thêm một lần.”

Hoắc Bắc Thần không để ý đến anh ta, ngón tay thon dài đặt ở trên tay vịn sô pha, con ngươi thâm thúy chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước, giống như đang đợi cái gì.

Ninh Mông nhìn nhìn ra bên ngoài. Tô Điềm Điềm đã quỳ một giờ, tóc tai hỗn độn, lớp trang điểm trên mặt cũng rớt, phấn mắt cùng phấn má đều rớt từng khối từng khối, nhìn vô cùng chật vật. Quay đầu lại đã thấy người đàn ông này không biết đã nhìn về phía cô khi nào.

Bốn mắt nhìn nhau, Ninh Mông theo bản năng nói: “Ông xã, hôm nay anh thật đúng là xả mình cứu người, rút đao tương trợ, em đã đem hình tượng vĩ đại của anh ghi tạc trong lòng, anh chính là ân nhân cứu mạng của em, về sau mỗi buổi sáng em tỉnh lại, đều cầu nguyện cho anh, nếu như lúc nào anh có việc gì cần dùng đến em, em cũng tuyệt đối đạo nghĩa không thể chối từ!”

Tô Diệp đứng bên cạnh: “……”

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Tề Sam đi vào nói: “Lão đại, Lệ Diệc Trầm tới.”