Sau Khi Xuyên Không Ta Được Vạn Người Mê

Chương 1: tôi không ly hôn

Bỗng nhiên Ninh Mông bừng tỉnh dậy.

Cô mở choàng mắt ra thì phát hiện mình đang ngồi trên lan can của sân thượng. Đôi chân mảnh khảnh của cô đung đưa trong không trung, cơn gió thổi làn váy đỏ của cô bay phấp phới. Tựa như chỉ một giây tiếp theo, cô sẽ nhảy xuống vậy.

Cô thử nhìn xuống bên dưới, thì một loại cảm giác kiếp đảm ập đến.

Trong chớp mắt, cơ thể của cô cứng đờ, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh. Hai tay cô nắm chặt lan can, không dám nhúc nhích.

Đây là đang nằm mơ sao? Nhưng cảm giác cũng chân thật quá đi mất!

"Cô muốn làm gì?"

Sau lưng cô truyền đến một giọng nói trầm thấp đến nỗi khiến người ta hít thở không thông. Cô chậm rãi quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông xa lạ lẫm mặt vest đi giày da đứng cách đó không xa.

Ánh mắt anh lạnh lẽo, cơ thể cao lớn của anh như được một loại hơi thở nguy hiểm bao phủ khiến cô không chịu nỗi mà rùng mình.

Ninh Mông sắp khóc.

Cô cũng không biết mình đang làm gì mà.

Rõ ràng cô đang ngủ ngon trong phòng ngủ mà sao vừa mới tỉnh lại thì đã ở đây rồi?

"Mông Mông, con đừng có làm chuyện dại dột. Hoắc Bắc Thần đến rồi, con muốn làm gì thì cậu ấy cũng sẽ đồng ý với con.."

Người đang nói là một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm. Bà ta đứng sau lưng của người đàn ông, nháy mắt với Ninh Mông rồi mở miệng nhắc nhở: "Con mau nói về chuyện ly hôn đi!"

"Ly hôn?" Giọng nói không gợn chút cảm xúc của người đàn ông như chứa đầy khí lạnh, khuôn mặt tối sầm khiến người ta sởn tóc gáy.

Ninh Mông càng muốn khóc hơn.

Cô là cẩu độc thân chưa từng yêu đương bao giờ. Ly hôn cái gì chứ?

Hơn nữa Hoắc Bắc Thần.. Sao nghe cái tên này quen thế?

Những ký ức không thuộc về cô chen chúc ùa vào đầu khiến cho trước mắt cô tối sầm, đại não như muốn nổ tung ra. Một lát sau, Ninh Mông rất vất vả mới ổn định lại, cô kinh ngạc há hốc miệng.

Không phải chứ..

Đây không phải là cốt truyện của bộ tiểu thuyết tổng tài mà cô xem lúc tối qua sao?

Không phải cô chỉ lỡ chửi một câu tác giả là đồ rác rưởi thôi sao, thế mà cô lại xuyên vào nữ phụ trùng tên trùng họ trong sách!

Thể loại chính của bộ tiểu thuyết là vừa sảng vừa mary sue vừa não tàn. Nữ chính Tô Điềm Điềm là một đóa "hoa sen độc", ai trêu chọc cô ta thì người đó sẽ không có kết cục tốt.

Nữ chính xuất thân nghèo khó, đi theo người mẹ tái giá vào nhà giàu là nhà họ Ninh, mà ở trong sách thì Ninh Mông là con gái cưng của nhà họ Ninh, cô vô cùng ghét bỏ nữ chính là cái đồ nhà quê nên tìm mọi cách trêu đùa, châm chọc mỉa mai nữ chính.

Tô Điềm Điềm đã thề rằng nhất định sẽ để Ninh Mông phải trả giá đắt.

Nhưng chồng của Ninh Mông là Hoắc Bắc Thần có thế lực khổng lồ khiến Tô Điềm Điềm không dám ra tay. Tuy nhiên hôn nhân của Ninh Mông và Hoắc Bắc Thần chỉ là liên hôn chứ không có tình cảm nên mẹ của Tô Điềm Điềm cũng chính là mẹ kế của Ninh Mông xúi giục cô khiến cô lấy cái chết ra ép buộc Hoắc Bắc Thần rồi cuối cùng cô đã ly hôn thành công.

Ai mà biết tất cả mọi chuyện này là âm mưu của mẹ kế và nữ chính, không có cuộc hôn nhân này che chở khiến Ninh Mông bị trả thù tới tấp.

Cô bị hủy dung, tinh thần có vấn đề rồi sống thê thảm cả đời.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, Ninh Mông quyết định, vì không để bi kịch trong sách xảy ra nên cô nhất định phải ôm chặt đùi của ông xã, thay đổi cuộc đời!

"Ai nói tôi muốn ly hôn?"

Sau khi nói xong câu đó thì Ninh Mông lại nhìn về phía Hoắc Bắc Thần.

Ánh hoàng hôn dần buông xuống sau lưng anh phác họa cái bóng dưới đất của anh trở nên thon dài.

Ở hướng ngược sáng, đường cong dưới hàm của anh trở nên sắc bén, đôi môi mỏng hồng, gò má đẹp đẽ. Sau khi cô nói xong câu đó thì ánh mắt anh cũng dịu đi một chút nhưng vẫn rất lạnh lùng, khiến người ta không dám thiếu cảnh giác.

"Cái gì? Con không ly hôn?" Mẹ kế Tào Tuyết Hoa khẽ nhíu mày. Ninh Mông nhìn lớp trang điểm dày cộm của bà ta mà cứ sợ phấn trên mặt bà ta sẽ rớt xuống: "Không phải con tự sát vì muốn ly hôn sao?"

"Tôi không tự sát mà." Ninh Mông phản bác.

"Vậy con làm gì trên sân thượng?"

Tay của Ninh Mông nắm chặt lấy lan can, tay chân không nhịn được mà run rẩy: "Tôi nói tôi đang ngắm cảnh thì mấy người có tin không?" "

"..."