Tuyên Triết có thói quen ăn sáng kiểu Tây, bởi vì nhanh và tiện, kiểu Trung Quốc từ lúc dọn ra cho tới sau đó hiếm khi có người làm cho anh, bữa sáng đơn giản có cháo bí đỏ kèm rau trộn và bánh bao nóng hổi, cũng không biết Văn Sương dậy từ lúc mấy giờ làm đầy một bàn, mùi hương xộc vào mũi.
"Tôi thấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không nhiều nên tùy tiện làm chút, Tuyên tổng nếm thử đi." Văn Sương rất tự nhiên cởi tạp dề xuống, hoàn toàn không biết cái tạp dề màu hồng phấn ấy mặc ở trên người cậu có lực công kích đến cỡ nào.
Tuyên Triết lặng lẽ nhìn lướt qua rồi nhìn về bữa sáng đầy bàn: "Tôi còn chưa rèn luyện."
Rèn luyện? Cái từ này đối với Văn Sương mà nói quá mức xa xăm xa lạ, vì sao con người sống mà phải rèn luyện? Làm một con cá mặn an nhàn nằm yên không thơm sao?
"Ngẫu nhiên một ngày không rèn luyện đâu có sao." Văn Sương đói bụng kêu vang, dốc hết sức thuyết phục Tuyên Triết: "Thật đấy, Tuyên tổng mau ăn đi, ăn xong chúng ta còn phải đi làm."
Bữa cơm này trông rất ngon, Tuyên Triết mặc áo sơ mi vào, ngồi xuống trước bàn ăn, anh ăn cơm gần như không có động tĩnh lộ ra sự tinh tế ưu nhã khéo léo của thế gia quý tộc được dưỡng ra, Văn Sương cũng bị ảnh hưởng không dám phát ra âm thanh.
Hương vị đích xác không tồi, cháo mềm thơm ngọt, rau thái ngon miệng, bánh bao thịt ăn rất ngon, Tuyên Triết dùng khăn giấy lau miệng, khuôn mặt vẫn bình thản mà trong lòng suy nghĩ những thứ từng đi điều tra được, Văn Sương từ lúc xuất hiện trong tầm nhìn mọi người như một kẻ nhu nhược chứ thật ra tâm tư đa dạng, không có mệnh thiếu gia nhưng có bệnh thiếu gia, nói như thế có nghĩa là, nếu không có ai mời thì Văn Sương đi tiệm ăn hoặc gọi cơm hộp, vậy khi nào cậu ta luyện ra tay nghề giỏi như vậy?
Luôn có chỗ nào đó không khớp.
Tuyên Triết đứng dậy đi lên lầu thay quần áo, xuống dưới thì Tào Nam Du cũng vừa tới.
Có thêm một người ở ghế ngồi phụ, một ông già qua tuổi sáu mươi, người khá gầy nhưng tinh thần quắc thước, vẫn luôn híp mắt cười, mãi đến khi thấy Tuyên Triết cùng Văn Sương cùng đi ra từ trong phòng, nói được một nửa tức khắc nghẹn lại.
Tào Nam Du vội vàng giải thích: "Tiền phó tổng, vị kia là phiên dịch Văn Sương mới của Tuyên tổng mời về, tối hôm qua sau khi tách ra với ngài Duranda đã khuya mà Văn Sương không mang chìa khóa, di động cũng hết pin nên thuận tiện ở nhà Tuyên tổng."
"Thư ký Tào.." Dáng vẻ Tiền phó tổng khó nói hết: "Cậu dùng từ" thuận tiện "này không cảm thấy phỏng miệng hả?"
Tào Nam Du: "..."
Nói thật, anh ta cũng có chút hoài nghi nhân sinh.
Văn Sương cho dù có ký hiệu "Thuận tiện" thì tuyệt không có "Thuận tiện" đến mức ở nhà Tuyên Triết, người như Tuyên Triết vô cùng có "Ý thức lãnh địa" rất mạnh, cực kỳ không dễ dàng tiếp thu người xa lạ và đồ vật, Văn Sương mới đến công ty được mấy ngày chứ?
Trong lòng tuy có mười vạn câu hỏi vì sao nhưng Tiền phó tổng cũng là kẻ tinh anh, chờ khi Tuyên Triết cùng Văn Sương lên xe, lập tức khôi phục dáng vẻ cười tủm tỉm làm như cái gì cũng không biết, Tào Nam Du thả Văn Sương ở cửa công ty, còn mình chở Tuyên Triết cùng Tiền phó tổng đi mở họp, trùng hợp làm sao, cảnh Văn Sương xuống khỏi chiếc xe Bentley màu đen bị một ít người nhìn thấy, buổi sáng hôm đó liền có ngay vài tin đồn nhảm nhí chờ khi Tiền phó tổng trở về, lời đồn đãi bắt đầu chạy trật.
Văn Sương có nằm mơ cũng không ngờ được, Tiền phó tổng là một trong số cổ đông Quyền Nhất, lúc còn trẻ đã làm phụ tá đắc lực cho cha Tuyên Triết nhưng niềm yêu thích lớn nhất của cuộc đời là bàn tán.
Tiền phó tổng vừa vào văn phòng liền nói với tâm phúc: "Này này, cậu biết gì chưa? Cái cậu phiên dịch mới tới kia kêu là.. Văn Sương! Đúng, là Văn Sương, tối hôm qua ở tại nhà Tuyên tổng đấy."
Không thể không nói ở được với nhau thì cũng là kiểu trên sao dưới vậy, miệng mồm tâm phúc của Tiền phó tổng không hề nhỏ, vừa ra cửa văn phòng liền gấp không chờ nổi chia sẻ với người ta.
"Nè nè, cái cậu Văn Sương mới tới đã ở nhà của Tuyên tổng đấy."
"Ê ê, Văn Sương ở tại nhà Tuyên tổng đó nha, bọn họ có quan hệ đó đó!"
"Ối giồi ôi, mấy người biết gì chưa? Tuyên tổng là bạn trai Văn Sương đấy, khó trách cậu ta vừa vào đã ở bên người Tuyên tổng."
"Úi chà, Tuyên tổng chiếm hữu mạnh vậy, sau này nhìn thấy Văn Sương cần phải né tránh một chút."
"..."
Còn Văn Sương không hề biết mấy chuyện này nhưng phát hiện ra đồng nghiệp ra ra vào vào luôn cố ý hoặc vô tình muốn nhìn cậu.
"Ôi đệt, không phải chứ!" Phương Túc ôm di động cùng chị em tốt-- người đại diện bộ phận chủ quản, một anh gay chân chính có đam mê nhuộm tóc, thích mặc áo sơ mi hồng nhạt, một anh con trai tên Phùng Đào lẳng nhất Quyền Nhất ôm đầu bàn tán.
Nên biết rằng Phùng Đào lúc mới vào còn YY với Tuyên Triết một khoảng thời gian, cho đến một lần công tác gây lỗi ở hội nghị bị khuôn mặt Tuyên Triết hờ hững phun hơn hai mươi phút, lúc đi ra linh hồn thoát xác chịu đả kích lớn, chờ tỉnh táo lại hoàn toàn đoạn tuyệt tâm tư với đóa hoa cao lãnh như Tuyên tổng nhưng cũng không gây trở ngại Phùng Đào thích nhan sắc Tuyên Triết, tiếp tục YY anh cùng người khác, đặc biệt là nam nghệ sĩ trong công ty, đương nhiên, Tuyên Triết giữ mình trong sạch, tất cả đều do Phùng Đào tự tiêu khiển, ai ngờ nửa đường lọt ra con ngựa đen, Phùng Đào được tin sau đó đi bộ phận nhân sự điều tra tư liệu Văn Sương trước.
Được kiểm nghiệm lọt qua "Ảnh chụp căn cước" sắt đá nên gương mặt Văn Sương cũng trổ hết tài năng, lúc ấy cậu cười mỉm trong ảnh lập tức đánh trúng tim Phùng Đào.
Phùng Đào lập tức tìm chị em tốt Phương Túc, hai người gáy như gà ở nhà hàng.
"Đây là cây cầu thần tiên gì vậy?" Ánh mắt Phùng Đào tỏa sáng, chọc mãnh liệt vào di động, đi theo mọi người trong công ty khoác áo choàng ra trận, xây dựng đề tài ở trên diễn đàn.
Phương Túc cười khà khà nhưng ánh mắt lại lộ ra chút lo lắng.
Văn Sương rót một tách cà phê đi ra từ phòng trà, đυ.ng phải Triệu Giai Khánh cùng bộ phận.
Lúc trước Triệu Giai Khánh bị Văn Sương từ chối in tài liệu, cậu tưởng rằng quan hệ hai người xong rồi, bởi vì từ trên mặt Triệu Giai Khánh có thể nhìn ra là kẻ hay mang thù, ai ngờ lúc trở về người này làm như không có việc gì nhìn thấy Văn Sương cũng nhiệt liệt chào hỏi, làm đến mức hai người như quen biết nhau hơn mười năm.
Văn Sương không muốn dùng ác ý đi phỏng đoán người khác nhưng cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
"Pha cà phê hả?" Triệu Giai Khánh bắt chuyện với Văn Sương.
Hắn đứng ngay ở cửa phòng rót nước nhưng lại không có ý muốn tránh ra, Văn Sương chỉ cho rằng hắn không chú ý, nói chuyện theo nhưng khi trò chuyện Triệu Giai Khánh bỗng nhiên nhíu mày "Ủa?" một tiếng, sau đó cầm lấy di động lướt một chút: "Alo?" Ngừng một lát thở dài: "Nhưng lát nữa tôi còn phải đi xuống dưới lầu lấy đồ, cần gấp không? Được rồi, để tôi tìm đồng nghiệp giúp sau đó lập tức qua đó."
Trong lòng Văn Sương lập tức kéo vang cảnh báo.
Quả nhiên, Triệu Giai Khánh quơ quơ di động hướng Văn Sương, vẻ mặt xin lỗi nói: "Văn Sương, hiện tại tôi có chút việc gấp, cậu có thể xuống dưới lầu giúp tôi lấy đồ không?"
Văn Sương kiên quyết lắc đầu: "Anh tìm người khác đi, Tuyên tổng muốn tôi phiên dịch một phần bản thảo, hiện tại phải làm ngay."
Đề cập đến Tuyên Triết, Triệu Giai Khánh có chút chần chờ nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Bây giờ?"
"Đúng vậy, bây giờ, tôi lên xuống một chuyến cũng mất ít nhất năm phút nhưng đến trễ một phút thì Tuyên tổng sẽ mắng tôi." Văn Sương linh hoạt lách qua khe hở bên người hắn rồi chỉ chỉ văn phòng: "Tôi đi về trước, anh cũng biết hỏa lực của Tuyên tổng rồi đấy."
Triệu Giai Khánh không lên tiếng nữa, chờ Văn Sương khuất bóng lập tức khắc thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Há mồm Tuyên tổng, ngậm miệng Tuyên tổng, sợ người khác không biết mày theo hắn, đàn ông với đàn ông, ghê tởm!"
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Văn Sương lau mồ hôi, hoàn mỹ tránh thoát một hố mìn, không phải không giúp Triệu Giai Khánh, mà là kỹ thuật diễn của người nọ diễn quá cứng, lúc lấy di động màn hình đen thui, căn bản không có ai gọi tới, hắn muốn mình đi xuống chỉ có quỷ mới biết phía dưới có thứ gì chờ mình.
Lúc sắp tan tầm, Văn Sương nhận được WeChat Phương Túc: 【 Xuống lầu 1 lấy giúp chị tài liệu lên nhé, có xe chờ, bảng số xe XXX】
Văn Sương không nghĩ gì, một vạn lần yên tâm đối Phương Túc, nghĩ đối phương đang bận không có thời gian, vì thế ngồi thang máy đi lầu 1, nơi này chia làm hai nửa, bên trái là khu đông lạnh, bởi vì Quyền Nhất thật sự quá lớn, lại có nhiều cái mồm há ra đừng nói trời càng lúc càng nóng mà ngày nào cung cấp đồ uống, rau dưa thịt của căn tin để dành là một khoản số lượng không nhỏ, không xây cái kho lạnh căn bản không để được, đi một đoạn về bên phải là bãi đỗ xe.
Văn Sương ra bên phải thì thang máy đang sửa chữa, cậu chỉ có thể đi qua bên trái trước tới kho lạnh bên này, cũng đi mất vài phút.
Nhưng lúc đi ngang qua một kho lạnh đang mở công tắc, một sức mạnh từ phía sau ập đến, Văn Sương không thể phòng bị, cả người nhào vào bên trong, chưa kịp ngã ra đất thì tiếng công tắc nguồn điện hạ cửa vang lên, Văn Sương bất chấp lòng bàn tay đau đớn đột nhiên đứng dậy nhào về nhưng cảnh cửa đã đóng lại, bất kể cậu đập thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
Sắc mặt Văn Sương trắng bệch, bị tính kế rồi