Lục Châu vuốt râu, khẽ gật đầu.
Ba trăm năm trước Lãnh La là đại ma đầu làm đủ chuyện ác, được xem là một trong những kẻ giảo hoạt nhất trong tu hành giới, suốt ngày cướp bóc đốt nhà đoạt bảo khắp nơi. Chỉ là người này trước nay đều chỉ độc lai độc vãng, cho tới giờ chưa từng cấu kết với người khác. Với năng lực của một mình hắn đã khiến cả tu hành giới gà bay chó chạy, từng bị mấy ngàn tu hành giả vây công mà vẫn chạy thoát được, rốt cuộc ngồi vững ở vị trí đứng đầu Hắc Bảng.
Cơ Thiên Đạo cũng từng giao thủ với người này.
Hai người đánh ngang tay.
Lúc đó Cơ Thiên Đạo còn chưa đạt tới đỉnh phong…
Sau khi tu vi đạt tới đỉnh phong, Cơ Thiên Đạo bắt đầu điên cuồng thu đồ đệ.
Kim Đình Sơn Ma Thiên Các trở nên danh chấn thiên hạ, Cơ Thiên Đạo thuận thế trở thành người đứng đầu Hắc Bảng.
Sau đó Lãnh La mai danh ẩn tích.
Hắn trường kỳ ẩn nấp suốt mấy trăm năm, dần dần bị người quên lãng rồi biến mất khỏi Hắc Bảng.
Trong tu hành giới, người có thể sống hơn ba trăm tuổi đều là cao thủ tu hành.
Vì thế rất nhiều người trẻ tuổi đều chưa từng nghe tới cái tên Lãnh La này.
Ba trăm năm trước hắn là Nguyên Thần cảnh có pháp thân Bách Kiếp Động Minh lục diệp kim liên. Đến nay đã trôi qua ba trăm năm… tu vi hiện tại của hắn là gì?
Cho dù Lãnh La dậm chân tại chỗ, trì trệ mãi không tiến bộ thì cũng không phải loại người mới vừa đột phá Nguyên Thần cảnh như Minh Thế Nhân có thể địch lại.
“Gửi phi thư cho lão tứ, nói là người này cực kỳ nguy hiểm, phải cẩn thận ứng đối.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Cực kỳ nguy hiểm?”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy liền mở to mắt: “Sư phụ, có cần gọi tứ sư huynh trở về không?”
Lục Châu lắc đầu. “Không cần.”
Dù sao Minh Thế Nhân cũng là cường giả Nguyên Thần cảnh, lại bị Cơ Thiên Đạo tra tấn nhiều năm như vậy, tính cách hắn giờ trơn tuột như cá chạch, không sợ bị người nắm được.
Lần trước khi cao thủ Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn vây công Kim Đình Sơn, đến cả tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh cũng bị bắt nhưng Minh Thế Nhân vẫn thoát được, huống chi bây giờ nhiệm vụ của hắn chỉ là đi báo tin cho Lãnh La.
Cho dù kẻ đó có đặt sẵn bẫy từ trước thì muốn bắt dạng người như Minh Thế Nhân cũng rất khó khăn.
Nếu Lục Châu không có khả năng uy hϊếp và thẻ đạo cụ thì đúng là cũng không thể làm gì được hắn…
Mà Lãnh La… làm sao có thể mạnh hơn Lục Châu?
Điều duy nhất hắn quan tâm lúc này là sau ba trăm năm, Lãnh La, bây giờ là Phạm Tu Văn, có đột phá tu vi hay chưa?
Ngày hôm sau, tại Đông Đô.
Còn có một cái tên khác là Thượng Nguyên thành.
Một đội kỵ binh cưỡi ngựa chiến, trên người mặc hắc sắc khôi giáp, trên mặt đeo ám sắc mặt nạ chậm rãi đi trên đường lớn.
Một số bách tính nhìn thấy đều tự mình tránh đi, không dám cản đường bọn họ.
Còn tu hành giả cũng chỉ dám đứng từ một nơi rất xa nhìn thoáng qua bọn họ, đến nhìn chằm chằm cũng không có dũng khí.
Không ai dám trêu chọc đội hắc kỵ này.
Nhóm hắc kỵ vừa đi đến cổng Thượng Nguyên thành thì dừng lại.
Dẫn đầu đội ngũ là ba hắc kỵ khác, rõ ràng trông không giống bình thường ——
Ba người này cũng là người của hắc kỵ, cả ba đều nằm trong nhóm bốn người mạnh nhất, được người khác đặt ngoại hiệu là Hắc ám Tứ kỵ. Cả bốn người đều có sở trường riêng, tu vi cao thâm, còn việc họ mạnh đến đâu thì… không ai biết.
“Lão tam còn bao lâu…” Tên hắc kỵ đứng đầu hỏi.
“Tiễn thuật của lão tam thiên hạ vô song, mục tiêu đã bị hắn để mắt tới thì không còn hy vọng sống… Giao cho hắn nhiệm vụ tru sát phản tặc Thượng Nguyên thành thì không gặp phải khó khăn gì đâu.”
“Nhiệm vụ của Thượng Nguyên thành coi như đã hoàn thành… Chờ trở về tới Thần Đô, bốn huynh đệ chúng ta cùng uống thống khoái một trận.”
“Chỉ mong là thủ lĩnh hài lòng.”
Vừa nói đến đây.
Một tiếng mũi tên xuyên phá không gian truyền tới.
Vù!
Phốc một tiếng, mũi tên kia ghim chặt vào cổng thành.
Trên thân mũi tên có cắm một cái đầu lâu.
Ba tên hắc kỵ hoàn toàn không thấy sợ hãi hay bất ngờ, bọn họ hài lòng gật đầu.
“Lão tam quả nhiên lợi hại!”
“Tiễn thuật như thế đúng là thiên hạ vô song.”
Đội ngũ hắc kỵ nhìn về phía cuối ngã tư đường, nơi đó có một tên hắc kỵ lưng đeo cung tiễn đang giục ngựa chạy tới.
Hắn chính là kẻ am hiểu về cung tiễn thuật trong nhóm Hắc ám Tứ kỵ.
Lão đại của nhóm Tứ kỵ trầm giọng nói: “Về Thần Đô phục mệnh!”
“Vâng!”
Toàn bộ đội ngũ hắc kỵ rầm rập phi ra khỏi cổng thành.
Tiếng vó ngựa dồn dập và cát bụi mịt mù tiến về phía Thần Đô.
Ngay lúc đội ngũ này đi ngang qua một rừng cây.
Đột nhiên có tiếng cười giảo hoạt âm u vang lên.
Khà khà khà —— ——
Lão đại trong nhóm Tứ kỵ lập tức ghìm dây cương, giơ tay ra hiệu dừng lại.
Đội ngũ hắc kỵ được huấn luyện nghiêm chỉnh nên dừng lại ngay tức khắc.
Nhóm bọn họ có trình độ ăn ý rất cao, vừa nghe thấy tiếng cười kia, lão tam am hiểu cung tiễn thuật đã tung người nhảy lên không trung, rút mũi tên sau lưng, nhanh chóng lắp vào cung, ánh mắt đảo quanh một vòng. Một khi phát hiện ra mục tiêu, mũi tên này sẽ tiễn kẻ đó về Tây Thiên ngay lập tức.
Thế nhưng…
Tiếng cười kia đã ngừng lại, chung quanh trở nên yên tĩnh mà thân ảnh kẻ đó vẫn không xuất hiện.
“Người nào dám can đảm cản đường?” Lão đại hắc kỵ trầm giọng hỏi.
Không biết tại sao, bọn hắn vốn dĩ là người đã quen sống trong bóng tối, tay dính đầy máu tươi nhưng lại bị tiếng cười quỷ dị làm cho tinh thần không thoải mái.
Khà khà… khà khà….
Tiếng cười lại truyền đến lần nữa.
“Lão tam!”
“Tóm được rồi!”
Nghe tiếng động tìm được vị trí.
Vù!
Mũi tên trong tay lão tam nhóm Tứ kỵ phá không mà đi, bắn về phía phát ra âm thanh, đâm xuyên qua hết ngọn cây này đến ngọn cây khác.
Mũi tên được bao phủ bởi cường đại nguyên khí!
Sau đó biến mất trong rừng rậm.
Không còn tiếng động nào nữa.
“Có trúng không?”
Lão đại hỏi lão tam.
Chỉ có người bắn tên mới biết được tên của hắn có trúng đích hay không.
Lão tam nhíu mày, im lặng trong chốc lát rồi đáp: “Không trúng!”
Cao thủ chỉ cần dựa vào cảm giác đã có thể xác nhận.
“Đối phương hẳn là cao thủ Nguyên Thần cảnh!”
Đội ngũ hắc kỵ sau lưng Tứ kỵ khẽ chuyển động, thay đổi trận hình.
Khà khà… khà khà…
Tiếng cười kia lại lần nữa truyền đến, đồng thời một giọng nói đầy vẻ châm chọc và đùa cợt cất lên:
“Tiễn thuật không tệ.”
Hắc kỵ quát: “Các hạ là người phương nào?!”
Thanh âm kia tiếp tục vang lên: “Ta chính là đệ tử Ma Thiên Các trên Kim Đình Sơn… Thủ lĩnh Hắc kỵ, Phạm Tu Văn đang ở đâu?”
Nhóm Tứ kỵ đưa mắt nhìn nhau.
Tuy mang mặt nạ nhưng bọn họ cũng có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Dưới gầm trời này nào có người không biết tới Ma Thiên Các?!
“Thì ra là bằng hữu Ma Thiên Các…”
“Bằng hữu? Ha ha ha… ha ha ha…”
Thanh âm kia càng lúc càng cuồng ngạo, lúc bên trái, lúc bên phải, cây cối xung quanh bắt đầu sinh trưởng với tốc độ cực kỳ quỷ dị.
“Phạm Tu Văn đang ở đâu?!”
Chủ nhân của thanh âm này chính là tứ đồ đệ Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các…
Minh Thế Nhân đâu chỉ thông minh, hắn còn vô cùng giảo hoạt.
Nơi đây là rừng cây, hắn có thể phát huy toàn bộ uy lực của Thanh Mộc Tâm Pháp.
Ngay cả một tên Nguyên Thần cảnh có pháp thân lục diệp cũng chưa chắc bắt được hắn.
Ở nơi này… hắn chính là vương!
“Thủ lĩnh ở tận Thần Đô xa xôi, các hạ tìm thủ lĩnh có chuyện gì?”
Minh Thế Nhân cực kỳ không thoải mái… Hắn nghe ngóng tin tức, biết được hắc kỵ sẽ đến Đông Đô chấp hành nhiệm vụ nên đã ở đây đợi cả ngày.
Không ngờ chỉ chờ được Tứ kỵ và một đám tiểu lâu la?
“Nghe nói…”
“Ta cho các ngươi thời gian ba ngày. Ma Thiên Các muốn gặp Phạm Tu Văn… Nếu không gặp được, sẽ giống như cái cây này!”
Một cây xanh cao lớn rợp trời bỗng nhiên nghiêng ngả rồi đập về phía đội ngũ hắc kỵ.
Hắc kỵ là đội quân tinh nhuệ, lập tức tản về phía sau.
Tứ kỵ cũng phát ra cương khí toàn thân.
Ầm!